Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 296: Chương 296: Vô nghĩa, em cũng không nhìn là ai mua




Thẩm Mặc Thần bế Thủy Miểu Miểu lên xe.

Cô nghiêng đầu tựa vào vai Thẩm Mặc Thần, đôi mắt nhìn về phía trước, đầu không muốn suy nghĩ gì.

Thẩm Mặc Thần từ trong ngăn kéo trên xe lấy ra một hộp trang sức đưa cho Thủy Miểu Miểu.

“ Đây là gì vậy?” Thủy Miểu Miểu ngạc nhiên nhìn Thẩm Mặc Thần.

“ Qùa kết hôn.” Thẩm Mặc Thần nói.

“ Không phải anh đã tặng rồi sao?” Thủy Miểu Miểu khó hiểu nói.

“ Đưa cho em mươn.” Thẩm Mặc Thần đem hộp trang sức mở ra, bên trong có một sợi dây chuyền.

“ Thủy tiểu thư, Thẩm tổng phải đi đến hơn mười cửa hàng đá quý, lại cùng ăn cơm với bạn, uống một chút rượu mới mua được nó.” Thường Khải Văn nói.

“ Cậu thật lắm chuyện.” Thẩm Mặc Thần liếc nhìn Thường Khải Văn.

Thường Khải Văn liền im lặng.

Thủy Miểu Miểu nghi ngờ nhìn Thẩm Mặc Thần.

Muốn mua một sợi dây chuyền mà phức tạp như vậy?

Cô không hiểu giá trị của nó, cô chỉ thấy nó thật đẹp.

“ Thật giống như dải ngân hà.” Thủy Miểu Miểu nói.

“ Vô nghĩa, em cũng không nhìn là ai mua, thích không?” Thẩm Mặc Thần trông mong nhìn cô.

Thủy Miểu Miểu dịu dàng gật đầu.

Thẩm Mặc Thần vui vẻ cười.

Ánh mắt tiểu hồ ly thật tốt, không uổng công anh đi mua.

Anh vén tóc Thủy Miểu Miểu qua một bên.

Thủy Miểu Miểu rũ mắt, cực kì nhu thuận.

Anh đeo dây chuyền lên cho cô.

Dây chuyền thật lạnh, Thủy Miểu Miểu cầm lấy mặt dây chuyền,cô nhìn về phía Thẩm Mặc Thần nói: “ Cảm ơn anh.”

Thẩm Mặc Thần cầm tay cô đặt len đùi anh, khẽ liếc cô, nói: “ Em về sau nếu ngoan ngoãn liền tốt rồi.”

Xe đến khu Long Môn.

Thẩm Mặc Thần từ trên xe bước xuống, trực tiếp bế cô vào thang máy.

Thủy Miểu Miểu cũng không phản kháng, đầu tựa vào vai anh.

Cô rất mệt, cũng không muốn nghĩ thêm gì.

Thường Khải Văn đi sau họ, mặt khẽ đỏ.

Sao anh ta lại không biết Thẩm tổng cũng có một mặt dịu dàng như vậy.

Trên thực tế, đối với phụ nữ Thẩm tổng đều lạnh lùng.

Thường Khải Văn có linh cảm, giữa Thẩm tổng củng Thủy tiểu thư không chỉ là kết hôn giả.

Thẩm Mặc Thần bế Thủy Miểu Miểu lên sofa.

Thường Khải Văn biết ý liền rời đi.

Thẩm Mặc Thần cầm khăn lạnh đi tới ngồi cạnh Thủy Miểu Miểu, đem chân cô đặt lên đùi mình, khẽ lấy khăn chườm lên chỗ sưng.

Thủy Miểu Miểu nghiêng đầu nhìn anh.

Động tác của anh dịu dàng như sợ làm đau cô.

Thủy Miểu Miểu khẽ cười, thân thể dựa vào sofa, giọng nói cũng nhẹ nhàng như đang làm nũng

“ Tôi không đau nữa, không cần kêu bác sĩ đến, chúng ta đang ở cùng một chỗ, nếu chuyện này bị truyền ra liền hỏng mất.”

Thẩm Mặc Thần xem chân của cô đã khá hơn, ánh mắt u tối liếc nhìn Thủy Miểu Miểu, âm trầm lên tiếng: “ Uh, chân cần phải được nghỉ ngơi, ngày mai em nhớ nghỉ làm.”

“ Tôi là người mới, chưa thực tập xong, nghỉ liền không hay.” Thủy Miểu Miểu nói.

“ Tôi giúp em gọi điện là được.” Thẩm Mặc Thần bá đạo nói.

Đôi mắt Thủy Miểu Miểu cong lên, ôm lấy cánh tay Thẩm Mặc Thần, khen tặng: “ Anh đúng là ông tiên của tôi, cho tôi sức mạnh và phép thuật, nhưng, tôi cũng không cần mỗi việc đều nhờ anh?”

“ Dựa vào tôi thì làm sao, cánh còn chưa lớn đã muốn bay.” Thẩm Mặc Thần trầm giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.