Tuy đã có suy đoán về mối quan hệ giữa Vân Tiểu Mạn và Lâm Phá Thần nhưng Vũ Thiến Thiến là người thông minh, trước khi xác nhận chắc chắn sự việc cô sẽ không để lộ “bí mật” của Tiểu Mạn cho người khác, cô lựa lời đổ hết lỗi lên đầu Khương Hưng.
Nào là Khương Hưng chủ động khiêu khích, nào là Khương Hưng lấy thế đè người cưỡng ép bắt đi Tiểu Mạn, thật giả đan xen khiến Quách Đại tin sái cổ, dù sao anh ta chỉ nhìn thấy bóng lưng Trần Mạn Dao chứ không thấy được vẻ mặt ung dung của cô.
Một cô gái bị một đám giang hồ áp giải, kết cục thực không dám nghĩ tới.
Quách Đại không nhịn được chửi một câu:
- Mẹ nó, đám Hồng Bang này chán sống rồi mới dám đụng đến Vân tiểu thư.
Rất hiển nhiên, trong lòng Quách Đại đã mặc định Vân Tiểu Mạn là đại boss phu nhân, trên thực tế hôm nay anh ta có mặt ở đây không phải ngẫu nhiên mà là theo lệnh Lâm Phá Thần đi tìm hiểu về công việc của Vân tiểu thư, điều này đã nói rõ boss quan tâm đến Vân tiểu thư.
Về phần quan tâm theo khía cạnh nào chỉ có Lâm Phá Thần biết, bất quá Quách Đại tự cho rằng là cái “khía cạnh kia”, giữa nam với nữ còn có khía cạnh nào khác đáng để quan tâm sao?
IQ của Quách Đại không thấp, nhưng EQ nát đến thảm thưởng không nghĩ ra nổi khía cạnh khác.
Mà đại boss phu nhân gặp chuyện thì kẻ làm trợ lí phải ra mặt là lẽ thường tình, mấy năm đồng hành cùng Lâm Phá Thần khiến Quách Đại cũng bị nhiễm cái tính “ác ma”, Quách Đại đã có xúc động muốn lật tung Hồng Bang lên để cứu người.
Vũ Thiến Thiến bắt lấy cơ hội nói:
- Quách tiên sinh đừng nóng, tôi đã liên hệ người giúp Tiểu Mạn rồi.
Lời nói khuyên can đừng nóng, nhưng trong tình huống này đừng nóng được mới là lạ.
Chưa kể “liên hệ người giúp” chẳng phải đang nói bóng nói gió rằng Quách Đại không giải quyết được sao, Quách Đại vốn đang “nộ hỏa xung thiên” nghe thế liền khoát tay nói chắc như đinh đóng cột:
- Không cần quá phiền phức, chuyện này cứ để tôi giải quyết, quản lí Vũ chỉ việc chờ tin của tôi đón Vân tiểu thư về là được.
Nói xong Quách Đại quay người leo lên xe đuổi theo La Khiếu, chuyện này không thể chậm trễ được, ngay cả hỏi ý kiến boss Quách Đại cũng quên luôn.
Ở phía sau, Vũ Thiến Thiến thầm thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Mạn nói không báo cảnh sát nhưng không nói không được nhờ người khác a, có Quách Đại ra tay là đã có thể yên tâm phần nào rồi, chỉ hy vọng đừng làm lớn chuyện, bằng không sự nghiệp của Tiểu Mạn sẽ đi tong.
Thôi, sự nghiệp mất có thể dựng lại được, người mất rồi cái gì cũng không còn, Tiểu Mạn, em nhất định phải bình an đấy.
………………
Một bên khác, Trần Mạn Dao đang thả mình vào cảm giác lái mô tô, ban đầu cô chỉ tính chạy sáu mươi nhưng bất tri bất giác vận tốc đã lên tới mốc tám mươi km/h, cảnh vật vù vù lao qua, từng cơn gió mát đập vào người, vạt áo tung bay, quá sảng khoái.
So với súng ống, tốc độ càng là một thứ gì đó ẩn chứa ma lực hấp dẫn tất cả mọi người, bất kể nam nữ, cô cũng không ngoại lệ.
Đã thế còn chạy theo một nhóm nữa chứ, cảm giác rất giống tụ tập đua xe cùng chúng bạn, rất kích thích.
Chỉ là chúng bạn này… có chút quá cùi bắp đi? Đã có hai chiếc xe bị bỏ lại rồi.
Thật, trái ngược với sự hưởng thụ của Trần Mạn Dao, mấy người La Khiếu càng lúc càng kinh hãi, đây là đường thành phố không phải đường cao tốc a, chạy tám mươi chẳng khác nào đùa với lửa, sơ sẩy một chút sẽ chết người như chơi.
Lại nói trong bọn họ có ai mặc đồ bảo hộ đâu, giang hồ đi đập phá quán mặc đồ bảo hộ liền không có ý tứ a.
Trong tám người đã có ba tên tiểu đệ nhát gan từ bỏ cuộc chơi, bốn người khác chỉ nhìn thôi cũng hiểu đang “ngắc ngoải” sắp đầu hàng.
La Khiếu bất đắc dĩ đưa tay ra hiệu, ý tứ:
- Tiểu thư, cô giảm tốc độ lại chút đi.
Thấy vậy Trần Mạn Dao hơi nhíu mày, cô còn chơi chưa đã đây, nhưng một khắc sau đó cô hơi giật mình, móa nó, vậy mà vừa rồi cô lại rơi vào trạng thái huyền diệu “nắm giữ thế giới” không để ý tới vận tốc chỉ chú tâm vào hưởng thụ niềm hưng phấn, nguy hiểm chết người a.
Trần Mạn Dao hãi hùng giảm tốc độ, bất quá mặt ngoài lại giả vờ ngượng ngùng nói:
- Thật có lỗi, đã lâu không chạy, có chút không quen.
La Khiếu:
- ?
Đám tiểu đệ:
- ???
Móa, không quen mà lái như thật, cô gái này so với giang hồ còn phải giang hồ hơn a.
Đến hôm nay bọn họ mới nghiệm được câu nói, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, giang hồ... ngoại hữu giang hồ.