Trêu Chọc Ác Ma

Chương 20: Chương 20: Đe Dọa Hung Thủ




Nam nhân viên bị đuổi việc nhưng mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt ở đây, Tô Tiểu Vy không phải kẻ ngu cũng nhìn ra được nam nhân viên chẳng qua là vật thế thân mà thôi.

Tô Tiểu Vy tức tối nói:

- Đạo diễn, tôi cần một lời giải thích hợp lí.

Đây không phải Tô Tiểu Vy hẹp hòi chuyện bé xé ra to mà là một diễn viên cực kì chú trọng khuôn mặt và cơ thể, lần này cô ta may mắn chỉ bị phỏng nhẹ không để lại dấu vết nhưng lần sau thì sao? Ai biết lần sau sẽ là chuyện gì xảy ra.

Kẻ làm việc xấu vẫn ẩn mình trong bóng tối, thử hỏi ai có thể an tâm diễn xuất?

Kì thực Đoàn Thiệu cũng rất đau đầu, đây không phải lần đầu tiên ông ta trải qua sự kiện diễn viên tranh đấu nhưng người bị thương lại là Tô Tiểu Vy mới chết, ông ta biết Tô Tiểu Vy có hậu trường rất cứng không thể đắc tội được đành phải nói:

- Tiểu Vy, cô yên tâm, tôi sẽ điều tra rõ ràng.

Lời nói trấn an là thế, còn điều tra hay không chưa biết được a, Đoàn Thiệu ngay từ đầu đã có ý tứ dìm vụ này xuống rồi.

Một cô gái đóng vai nữ phụ sáu bỗng xen vào phá vỡ kế hoạch của Đoàn Thiệu:

- Đạo diễn, tôi thấy đâu cần điều tra nữa, sự thật bày ra quá rõ ràng rồi, Vân Tiểu Mạn nhất định có vấn đề. Vì cái gì cô ta bị đổ nhiều cà phê hơn lại không bị thương chút nào đâu? Đừng nói với tôi là cô ta luôn mặc một lớp áo bảo hộ nhé, có quỷ mới tin.

- Phải đó, đang yên đang lành mặc đồ bảo hộ cách nhiệt làm gì a, đây rõ ràng là đã biết trước mà.

- Vân Tiểu Mạn chắc chắn ganh tỵ với Tiểu Vy mới muốn hại Tiểu Vy, may mắn Tiểu Vy phước lớn mạng lớn tai qua nạn khỏi, nếu không cả đoàn chúng ta gặp rắc rối lớn rồi, không có Tiểu Vy thì Nữ Sát Thủ quay tiếp thế nào được nữa.

- Quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, ngoài mặt thánh thiện bao nhiêu trong lòng độc ác bấy nhiêu.

Một người mở đầu công kích, những người khác cũng nhao nhao tỏ thái độ.

Đúng là từ bên ngoài nhìn vào Vân Tiểu Mạn rất có vấn đề, nhưng cô không phải người khả nghi nhất, có ai ngu đến nỗi làm việc xấu còn lạy ông tôi ở bụi này như thế bao giờ, mọi người đều biết đây đơn giản chỉ là một cách đổ tội mà thôi.

Bất quá có đôi khi sự thật không thắng được miệng thiên hạ, muốn không bị thiên hạ đổ oan phải dùng cái miệng để phản biện ngay lập tức.

Không cần Trần Mạn Dao lên tiếng, Vũ Thiến Thiến đã chứng tỏ năng lực của một người quản lí giỏi đứng ra nói:

- Các cô đừng ngậm máu phun người, không nói Tiểu Mạn không có thời gian đánh tráo ly cà phê thì việc Tiểu Mạn mặc đồ bảo hộ là do tôi đề xuất, tâm hại người không có nhưng tâm phòng người phải có, ai chẳng biết các cô không vừa mắt Tiểu Mạn.

- Tiểu Vy may mắn chẳng lẽ Tiểu Mạn không may mắn, sinh mạng của một người có phân sang nghèo không? Lui một bước mà nói nếu Tiểu Mạn cố ý thì Tiểu Vy chỉ bị phỏng nhẹ thôi sao, đổi lại là tôi đã làm thì phải làm đến cùng, dù sao cũng không tránh được hiềm nghi.

Không hổ là người từng làm trong ngành phóng viên, lời lẽ sắc bén vô cùng, Vũ Thiến Thiến lấy sức một người quát cả mấy người cũng không yếu thế chút nào, thậm chí khí thế còn nhỉnh hơn bởi đây thật không phải chuyện bọn họ làm, hai bên bốc lửa đấu mắt với nhau.

Giữa bầu không khí cực kì căng thẳng, Đoàn Thiệu bỗng lên tiếng:

- Các cô lớn tiếng như thế còn ra thể thống gì, chuyện này tạm thời kết thúc ở đây, mọi người điều chỉnh trạng thái chuẩn bị quay tiếp. Tiểu Vy, coi như nể mặt tôi dĩ hòa vi quý, tôi cam đoan sự việc này sẽ không diễn ra nữa, cô thấy có được không?

Lúc cần mềm có mềm, lúc cần cứng phải cứng, hai lần nói chuyện là hai ý đối lập nhau nhưng về tình về lí lại không miễn cưỡng chút nào, chỉ có thể nói Đoàn Thiệu rất có kinh nghiệm giải quyết những vấn đề thế này.

Đổi lại là người khác Tô Tiểu Vy có thể không cho mặt mũi nhưng Đoàn Thiệu trong giới giải trí rất có danh tiếng, Tô Tiểu Vy nói:

- Được rồi, đạo diễn đã nói thế nào thì cứ làm thế đó đi, tôi không truy cứu nữa.

Thế là, mọi chuyện coi như được lắng xuống, mỗi người một việc chuẩn bị quay lại cảnh vừa rồi.

Trong phòng phục trang, Vũ Thiến Thiến cẩn thận xem xét Trần Mạn Dao một vòng thở phào:

- May là em không sao, thật không ngờ lại có kẻ độc ác đến như vậy một lúc muốn hại cả em lẫn Tiểu Vy, chị phải điều tra rõ ràng chuyện này mới được.

Trần Mạn Dao lắc đầu:

- Chị Thiến Thiến đừng làm vậy, oan oan tương báo bao giờ mới dứt, chúng ta cứ mặc kệ họ đi.

- Aizz, thế giới này không như em nghĩ đâu, chúng ta không tính toán bọn họ còn nghĩ chúng ta sợ càng lúc càng lấn tới, em phải nhớ rằng nhân từ với địch nhân là tàn nhẫn với bản thân. Mà thôi, em đã nói thế chị sẽ nhắm mắt cho qua, nhưng nếu có lần sau chị nhất định sẽ làm cho ra lẽ đấy.

Trần Mạn Dao gật gù tỏ vẻ tiếp thu, nhưng trong lòng thầm cười nhạt.

Nhân từ? Không có cửa đâu, chẳng qua cô không muốn làm ầm lên ảnh hưởng tới việc tra hỏi tin tức thôi, mục đích cô tham gia vào làng giải trí là để tìm bằng chứng giải oan cho cha mẹ, không phải nổi tiếng.

Sau khi thay đổi phục trang mới, Trần Mạn Dao đi ra sớm hơn Vũ Thiến Thiến, tranh thủ không có ai để ý cô cố tình đi ngang qua chỗ Ứng Sam Sam đang đứng, cô dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy nói:

- Làm người thành thật một chút, đừng để tôi phải ra tay.

Một câu nói thầm, thái độ hờ hững tới tột cùng, nhưng đã đủ dọa Ứng Sam Sam chết đứng.

Ứng Sam Sam hoảng hốt quay người lại nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Trần Mạn Dao, không hiểu sao cô ta cảm thấy Vân Tiểu Mạn lúc này rất đáng sợ, cô ta không phân biệt nổi cô gái kia là diễn viên Vân Tiểu Mạn vô hại hay Liễu Hạ vô tình.

Cô gái này... có thể tùy thời nhập “cảnh” sao?

Hơn nữa trên lí thuyết Vân Tiểu Mạn phải tìm đến Lương Minh Nguyệt nói chuyện mới đúng, dù sao hai ngày này Lương Minh Nguyệt đối chọi với Vân Tiểu Mạn rất nhiều, vì sao Vân Tiểu Mạn lại trực tiếp đẩy hiềm nghi sang cô ta?

Nếu chỉ là đoán mò thì thôi, đằng này Ứng Sam Sam biết chính cô ta là người ra tay đấy, nhưng rõ ràng cô ta đã làm rất kín đáo cơ mà, rốt cuộc là đã sơ hở ở điểm nào?

Ứng Sam Sam nghĩ không ra, bất quá Ứng Sam Sam chỉ hoảng hốt một lúc ánh mắt đã lóe lên một vệt sắc lạnh, hừ, biết dùng “cảnh” đe dọa giỏi thật đấy, đáng sợ thật đấy nhưng cô làm gì được tôi, để rồi xem, ai mới là người thắng cuối cùng.

Một bên khác, Lạc Nghiêm gặp Trần Mạn Dao đi ra liền chạy đến hỏi han:

- Em không sao chứ? Có cần đến bệnh viện xem xét không?

Trần Mạn Dao thầm khinh bỉ, cái tên này lúc cần thì không thấy đứng ra nói hộ cô, lúc mọi chuyện xong xuôi mới giả vờ quan tâm, gặp qua mặt dày, chưa từng thấy ai mặt dày như Lạc Nghiêm.

Nhưng lời này không hợp nói thẳng, Trần Mạn Dao đáp qua loa cho có lệ:

- Cám ơn tiền bối quan tâm, tôi không có việc gì.

Nói xong Trần Mạn Dao cũng không thèm quan tâm Lạc Nghiêm phản ứng ra sao một mạch đi thẳng.

Lạc Nghiêm sắc mặt tối sầm:

- Hừ, một diễn viên mới vào nghề mà thôi, không có hậu trường vững chắc xem cô sinh tồn ở giới giải trí như thế nào, rồi cô sẽ phải tìm đến tôi thôi.

Sau Lạc Nghiêm, là Đoàn Thiệu đến gặp Trần Mạn Dao áy náy nói:

- Vì danh tiếng đoàn phim tôi không thể điều tra công bố ai làm, Tiểu Mạn, cô không trách tôi chứ.

Một đạo diễn lớn nhận sai với một diễn viên phụ là rất hiếm thấy, Trần Mạn Dao cũng không làm khó Đoàn Thiệu nói:

- Đạo diễn Đoàn quá lời, đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi.

Cô nói rất uyển chuyển, Đoàn Thiệu thở phào:

- Tiểu Mạn, cô thật rộng lượng. Như này đi, bộ phim tiếp theo tôi sẽ đặc cách cho cô một suất thử vai chính, cô thấy sao?

Trần Mạn Dao cười cười:

- Như thế thì còn gì bằng, tôi rất mong chờ tin vui của đạo diễn Đoàn nha.

- Tốt, một lời đã định, đến lúc đó cô không được từ chối đâu đấy, ha ha.

Tuy Đoàn Thiệu nói giống như là bồi thường cho Trần Mạn Dao, nhưng nghe cô đồng ý Đoàn Thiệu lại thực tình vui vẻ, chỉ hai ngày ông ta đã thấy được bản lĩnh của cô rồi, cô là một viên minh châu a, tiền đồ bất khả hạn lượng, ông ta không nhân cơ hội nắm lấy chính là đồ ngu.

Sau đó cảnh quay “vô tình đụng nhau” được diễn lại, có lẽ tâm tình Tô Tiểu Vy không tốt nên diễn không đạt NG tới mấy lần, cuối cùng Trần Mạn Dao đành phải bất đắc dĩ “dẫn dắt” Tô Tiểu Vy nhập “cảnh” mới xong được, chỉ một cảnh đã tốn hết cả buổi sáng.

Tính ra Trần Mạn Dao vẫn còn một cảnh nữa vào buổi chiều, nhưng do buổi sáng không quay được gì nhiều nên cảnh đó bị hoãn lại, cô được Đoàn Thiệu cho phép về sớm nghỉ ngơi, mà cô cũng không khách khí lấy cớ không khỏe đi về luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.