Tương tự với lúc chơi bắn súng giả lập, Trần Mạn Dao chơi bắn mục tiêu di động bằng súng cao su rất hăng say, nhất là tài bắn súng của cô rất khá bắn mười phát đã trúng sáu bảy kéo theo một đám người hâm mộ đứng phía sau quan sát.
Đương nhiên, bọn họ chủ yếu vẫn là ngắm nhìn cô, dù sao người đến khu bắn súng hầu hết là nam giới nên đây là chuyện không tránh khỏi, ai bảo cô xinh đẹp dễ nhìn đâu.
Người đẹp ban phúc lợi, hà cớ gì không hưởng, đúng không.
Bất quá dân chuyên chơi súng thường có khả năng giữ bình tĩnh rất mạnh không đến nỗi ngắm nhìn người đẹp mà chảy nước miếng, thậm chí ánh mắt bọn họ nhiều hơn là tán dương cô, tư thế bắn của cô không chuẩn vẫn bắn trúng trên sáu mươi phần trăm đã nói lên cô rất có thiên phú.
Bắn súng giả lập là một chuyện, bắn súng cao su lại là một chuyện khác đấy.
Người tài, đáng được tôn trọng.
Thế nhưng cảnh này đập vào mắt một số người lại biến thành xấu xa đê tiện.
- Uy, có người chơi đàn ông chưa đủ hay sao mà còn đi nghịch súng, thật khó chiều a.
- Chậc chậc, anh Lạc cũng thật là, thích ai không thích lại thích ngay một con hồ ly tinh, suốt ngày chỉ biết câu dẫn đàn ông ra thì còn làm được cái gì đâu.
- Ài, anh Lạc thật đáng thương, trong khi anh ấy ủ rũ thì người ta lại hưởng thụ vui vẻ bên người khác, không biết con nhỏ này đã cho anh Lạc ăn bùa mê thuốc lú gì nữa.
Người đến, không phải mấy nữ quần chúng hết vai diễn thì là ai.
Đám nữ nhân này rất hiển nhiên đang suy bụng ta ra bụng người, mục đích bọn họ đến đây là để tìm “đối tượng hợp tác” ở khu tập bắn súng thật, dân chơi súng rất có tiền a, ai biết giữa đường đụng phải Trần Mạn Dao liền rảnh rỗi đâm chọt vài câu.
Lời nói ra rất chua ngoa, nhiều người không nhịn được cau mày, bọn họ không quản giữa các cô gái có xích mích gì nhưng nói xấu công khai người ta như vậy là không hay.
Người có học thức, không bao giờ làm như thế.
Nhất là Vũ Thiến Thiến rất có xung động muốn đánh người, cô không xử được Lạc Nghiêm chứ mấy đứa diễn viên quần chúng này là cái thá gì.
Riêng Trần Mạn Dao là chính chủ bị nói xấu lại giống như không nghe không thấy gì hết một mực tập trung vào hạ mục tiêu kiếm điểm đổi gấu bông, quan niệm của cô là chó sủa cứ sủa, người đi vẫn cứ đi.
Chẳng lẽ chó sủa ngươi một tiếng, ngươi phải tốn thời gian đứng lại chửi nhau tay đôi với nó sao?
Không đáng.
Nạp đạn, bắn, lại nạp đạn, lại bắn, cái kiểu xem người khác là không khí thế này khiến đám nữ quần chúng tức đến nổ phổi mà chẳng thể làm gì được, còn những người quan sát nãy giờ thì gật gù đồng tình với cách xử lí tình huống của cô.
Nhìn qua một cái, ai cao ai thấp, ai tốt ai xấu liền biết ngay.
- Tạch… tạch… tạch…
Bảy mươi điểm, bảy mươi hai điểm, bảy mươi tư điểm, còn kém hai mươi sáu điểm nữa là đủ đổi gấu bông lớn.
- Keng, keng.
Chuông báo vang lên, chủ tiệm mỉm cười thân thiện nói:
- Hết giờ, thật xin lỗi, cô bé không đủ điểm đổi gấu bông lớn rồi, bất quá cô bé đạt được bảy mươi điểm đủ mang gấu bông nhỏ về rồi.
Mặc dù Trần Mạn Dao biết trong ba phút bắn được một trăm điểm rất khó, nãy giờ thử mấy lần rồi chỉ có lần này là cao điểm nhất nhưng cô vẫn muốn thử thêm, tính cách của cô tương đối cố chấp, đã đặt ra mục tiêu phải cố gắng đạt được.
Bất quá tiền mặt trên người không còn nhiều lắm, cô hơi ngượng ngùng nói:
- Ông chủ, tôi có thể đổi gấu bông nhỏ lấy một lượt chơi nữa không.
Vừa nãy bị cho ăn bơ, bây giờ đột nhiên bắt được sơ hở đám nữ quần chúng thuận thế xen vào trào phúng:
- Ôi a, không có tiền cũng dám học đòi chơi súng, không thể hiểu nổi.
- Chậc, chẳng trách phải đi câu dẫn đàn ông, cũng không biết một lần có giá bao nhiêu nữa, cái bộ dáng nghèo kiết xác của cô ta thật mất mặt đoàn phim chúng ta.
Lần này Trần Mạn Dao không nhịn nữa, sẵn tiện đang cầm súng cô vác cây súng gỗ lên vai như thể tôn ngộ không vác gậy như ý quay người lại đầy bá khí nói:
- Yêu quái phương nào, còn không mau hiện nguyên hình.
- Phốc.
Một tràng tiếng cười vang lên, không hổ là nữ thần súng đồ chơi, chửi người cũng đáng yêu như vậy, một câu liền gắn cho người ta cái mác ‘‘yêu quái’’, mà nguyên hình yêu quái trong tây du kí thường rất xấu, ý nói bỏ đi lớp trang điểm đám nữ quần chúng sẽ biến thành mặt xấu miệng xấu ngay.
Mặt xấu hay không thì chưa biết, miệng xấu đã được kiểm chứng rồi.
Mắng hay, lại không dung tục chút nào.
Bất tri bất giác, đoàn người quay sang nhìn đám nữ quần chúng đầy thương hại và trào phúng, tự tạo nghiệt, không thể sống a.
Bị nhiều người nhìn như vậy đám nữ quần chúng nào dám ở lại, cả đám sắc mặt đen xì không nói được một câu tức giận bỏ đi.
Trở về với cuộc vui, một ông chú trung niên bỗng nói:
- Cô bé, một trăm điểm khó lắm, cô bé không thắng nổi đâu.
- Phải đó, chú thường xuyên đến đây, tính ra đã mấy năm rồi vẫn chưa thấy ai thắng được trăm điểm cả, cái con gấu bông lớn kia chỉ là chiêu trò câu khách thôi.
Nằm không cũng trúng đạn, ông chủ tiệm tằng hắng một cái:
- Này lão Ngưu, ông đừng nói xấu tiệm của tôi như thế chứ, ba phút một trăm điểm khó nhưng không phải không thể, không tin ông mời đến một tuyển thủ chuyên nghiệp xem người ta có thắng hay không.
Ông chú được gọi lão Ngưu bĩu môi:
- Nói thế ông cũng nói được, da mặt quá dày. Hay là tôi mời ông một bữa, ông giảm xuống chín mươi điểm cho cô bé thử nhé, dù sao cô bé đâu phải tuyển thủ chuyên nghiệp gì.
- Chơi thì chơi, nhớ đấy, lão Ngưu ông nợ tôi một chầu, cô bé, chú tặng cháu một lượt chơi miễn phí, nếu được chín mươi điểm cháu sẽ có cả gấu bông lớn gấu bông nhỏ.
Không thể không nói chủ tiệm rất ưu ái Trần Mạn Dao, chín mươi điểm so với một trăm điểm thoạt nhìn chỉ chênh nhau mười điểm nhưng bị giới hạn thời gian thì mười điểm này chính là một cái khe rãnh khó vượt qua được, chín mươi điểm dễ hơn trăm điểm nhiều lắm lắm.
Bất quá ông chú là người làm ăn, một con gấu bông lớn một mét rưỡi rất đáng tiền, Trần Mạn Dao không tiện tiếp nhận lòng tốt uyển chuyển từ chối:
- Chú không cần giảm mức điểm đâu, cháu chơi cho vui ấy mà, giải thưởng chỉ là phụ thôi. Lại nói nếu không đạt được trăm điểm thì cháu đâu xứng nhận gấu lớn về làm bạn chứ, phần thưởng là giành cho người có thực tài.
Một lần nữa Trần Mạn Dao nhận được rất nhiều tán dương, thậm chí có vài người trẻ tuổi nổi lên xúc động muốn đứng ra làm anh hùng giúp mỹ nhân giành gấu lớn nhưng lực bất tòng tâm a, vỗ ngực xưng tên xong lại không bắn được trăm điểm sẽ rất lúng túng.
Chủ tiệm giơ ngón tay cái nói:
- Cô bé nói hay lắm, bằng câu nói phần thưởng giành cho người có thực tài chú sẽ tặng cháu một lượt miễn phí, tuy nhiên lượt này nếu không đủ trăm điểm chỉ nhận được gấu bông nhỏ của lượt trước thôi.
- Hì hì, cám ơn chú.
Ba phút nữa trôi qua, Trần Mạn Dao tiến bộ hơn một chút bắn được tám mươi điểm chỉ lấy được gấu bông nhỏ, tuy nhiên cô vẫn chưa hết hy vọng với gấu bông lớn, trong tuần này cô còn hai ngày quay phim ở đây cơ mà, gấu bông lớn, hãy đợi đấy.