Trêu Chọc Ác Ma

Chương 7: Chương 7: Thay Người Chống Lưng




Trần Mạn Dao nhận ra mình bị hố trừng mắt nói:

- Anh đùa giỡn tôi?

Trái ngược với Trần Mạn Dao nhiều khung bậc cảm xúc, Lâm Phá Thần từ đầu đến cuối chỉ giữ một loại thần thái phong khinh vân đạm trả lời:

- Tôi rất nghiêm túc.

Cô nhìn chằm chằm vào mắt hắn, đó là một đôi mắt đen láy không có bất kì dao động nào bất thường, trong mắt hắn chỉ có duy nhất hình bóng của cô, giống như cô là thứ hắn trân trọng nhất, hoặc cũng có thể hiểu thành ngoài cô ra hắn không để thứ gì vào mắt, chẳng lẽ tên này nói thật?

Không không không, Trần Mạn Dao mày tỉnh lại đi, trên đời này làm gì có thứ gọi là nhất kiến chung tình, hắn mới chỉ gặp mày một lần thôi, có lẽ hắn đang cảm giác mày dùng chiêu lạt mềm buộc chặt mới hứng thú nhất thời nói thế thôi.

Lâm Phá Thần bỗng nói:

- Tôi đối với em, thật sự là nhất kiến chung tình. Em chỉ cần nói một câu đồng ý, tất cả mọi thứ của tôi sẽ thuộc về em.

Đây không biết đã là lần thứ mấy hắn đọc được suy nghĩ của cô, tuy nói có một người hiểu mình quan tâm mình hết mực là chuyện rất đáng mừng nhưng trong trường hợp này cô có chút sợ rồi nha, cái quái gì tên này cũng biết hết trơn vậy trời, hu hu.

Trần Mạn Dao vùng vẫy nói:

- Có quỷ mới tin anh. Tôi thất lễ với anh bây giờ anh thất lễ với tôi là hòa nhau, chúng ta không ai nợ ai, nếu anh còn không buông tôi sẽ báo cảnh sát đó.

Hết lần này tới lần khác bị từ chối, Lâm Phá Thần vẫn không tức giận nói:

- Em thấy anh bị bắn gần chết còn không báo cảnh sát, chỉ bị ôm một cái em sẽ báo sao?

Hử? Hắn làm sao biết? Cô dám khẳng định ngày đó hắn không thấy cô, mà dù có thấy đi nữa cũng sẽ không nhận ra cô đâu, lúc đó trời rất tối a.

- Anh biết nhờ mùi hương trên áo em, cả giọng nói nữa, không cần chối.

Nếu Lâm Phá Thần không biết thì thôi, hắn đã biết còn dám đối xử với cô như vậy chẳng khác nào biến cô thành kẻ hám tài, thì ra hắn cảm thấy nợ cô chứ không phải thích cô, hắn xem cô thành cái gì? Cô cứu hắn để mong chờ hắn đền đáp sao?

Trong đầu hắn đúng là nghĩ cô đang lạt mềm buộc chặt sao?

Lần này cô tức giận thật rồi, mà mỗi lần như thế cô đều biến thành bình tĩnh đến lạ thường.

Cô không vùng vẫy nữa đối mặt thẳng với hắn chất vấn:

- Đây là cách anh trả ơn tôi? Tôi cám ơn, tôi thưởng thức anh đẹp trai không sai nhưng xin đừng đánh đồng tôi với người khác, tôi không cần tiền của anh, cũng chẳng cần anh lấy thân báo đáp, bây giờ buông tôi ra được chưa?

Lâm Phá Thần hơi sững sờ, cô hiểu lầm hắn rồi a, đây đã là cách tốt nhất hắn có thể nghĩ ra để tiếp cận một cô gái rồi đó, từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ chủ động cua ai đâu nha.

- Anh...

Trần Mạn Dao nhân cơ hội Lâm Phá Thần đơ máy thoát khỏi vòng tay hắn chặn lời:

- Không cần nói nữa, tôi không nghe. Cũng đừng động thủ, anh không khống chế tôi được lần nữa đâu. Cám ơn anh về bữa tối, chào anh.

Nhìn bóng lưng cô một đi không ngoái đầu lại, trái tim Lâm Phá Thần có chút đau nhức, nội tâm hắn cực kì hoảng hốt muốn đứng dậy ôm lấy cô nhưng không dám, ánh mắt cuối cùng cô gửi cho hắn quá lạnh lùng, hắn sợ sẽ không khống chế nổi tổn thương cô.

Trong đầu hắn nhớ về một ngày mười năm trước, cái ngày mà một cô bé yếu ớt cả người đầy máu chắn trước hắn thay hắn đỡ một nhát dao, cái ngày mà hắn lần đầu tiên rung động, cái ngày mà hắn có một người để bảo vệ, cũng là ngày mà hắn để vuột mất cô.

Ngày đó, hắn chỉ là một chàng trai mười tám tuổi, không phải đệ nhất thương nhân, hắn không có khả năng bảo vệ cô chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ngất trong vũng máu, sau đó hắn cũng bị người ta đánh đập tàn nhẫn ném vào một bãi rác, hắn tưởng hắn đã chết rồi nhưng vì cô hắn không cam lòng từ bỏ cuộc sống.

Hắn chết rồi, sẽ không được thấy cô nữa, sẽ không biết cô có an toàn hay không.

Hắn gắng gượng bò ra khỏi bãi rác, một thân một mình lưu lạc nước Mỹ, hắn học được cách tàn nhẫn, học được cách leo lên đỉnh vinh quang, và sau bảy năm trời hắn đã nắm trong tay sức mạnh đủ để bảo vệ cô, nhưng hắn lại không tìm được bất kì tin tức nào về cô cả.

Mãi cho đến hôm nay, hai ánh mắt chạm nhau hắn mới lần nữa có được cảm giác quen thuộc, sở dĩ hắn kích động không phải vì cô là người cứu hắn vào ba năm trước mà vì cô cho hắn cảm giác cô là cô bé của hắn mười năm trước.

Đến bên cô, ngồi ngay sau lưng cô, hắn đã có sáu mươi phần trăm xác định cô chính là cô bé hắn hằng tìm kiếm, để chắc chắn hơn hắn mới ôm cô lên đùi để xem cô có vết sẹo nào ngay eo hay không.

Có, cô có một vết sẹo ngay phần eo không thể thấy bằng mắt thường, sờ vào cũng rất khó nhận ra nhưng vết sẹo chung quy là vết sẹo không thể nào hoàn mỹ như ban đầu, xúc giác từ đầu ngón tay nói cho hắn biết cô chính là cô bé năm xưa.

Vì cô là người đó nên hắn mới nói ra những lời kia chứ không phải vì cô là người cứu hắn trong công viên.

Thế mà, cô hiểu lầm hắn, cô đã quay lưng bỏ đi đầy lạnh lùng.

Lâm Phá Thần thì thào:

- Mười năm không gặp, em... không nhớ anh sao.

- Không quan trọng, em đã không nhớ thì anh sẽ chủ động đi vào cuộc đời em, lần này anh sẽ bảo vệ em, kẻ nào cũng không tổn thương em được.

Từ hoảng hốt biến thành kiên định chỉ trong nháy mắt, Lâm Phá Thần lấy điện thoại ra gọi cho nam trợ lí:

- Trở về.

…...................

Ra khỏi Thiên Hương Dạ Đàm, trong lòng Trần Mạn Dao tràn đầy mâu thuẫn, cô tức giận với hắn là thật nhưng đi rồi cô mới thấy lạc lõng, nhất là ánh mắt cuối cùng của hắn giống hệt ánh mắt của một đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi quý giá làm trái tim cô quặn lại.

Cô hiểu lầm hắn sao? Hắn thật lòng với cô sao?

- Chết tiệt, không nghĩ nữa không nghĩ nữa, hắn chỉ đang diễn thôi, hắn giàu như vậy thiếu gì phụ nữ chứ, đâu nhất thiết phải là mình.

Cô vừa đi vừa lẩm bẩm nhưng vẫn không tiêu hết được bực bội, cô rất muốn động tay động chân đá mấy viên đá hay mấy cái chai trên đường nhưng đường phố ở Thiên Hương Dạ Đàm căn bản rất sạch sẽ không có thứ gì cho co phát tiết cả.

Ngay cả con đường cũng ăn hiếp cô có đúng không?

- Bộp.

Vung chân đá vào không khí, không ngờ cô lại đá vào chân một người đang đi ngược chiều với mình.

Cô ngước lên thì thấy người nọ là một người đàn ông béo phệ mặc vest, trên tay đeo mấy chiếc nhẫn quý giá như thể sợ người khác không biết mình có tiền, tính sơ sơ tổng giá trị từ trên xuống dưới phải rơi vào con số triệu USD, thật giàu nha.

Bên cạnh người đàn ông béo phệ là một cô gái rất trẻ tuổi và xinh đẹp khoác tay thân mật, hai người thoạt nhìn không cân xứng nhưng cảnh này... cô thấy rất nhiều rồi.

Cô rất không thích loại người như thế, nhưng bản thân sai trước nên vẫn lên tiếng xin lỗi:

- Xin lỗi, là tôi vô ý.

Cô gái bên cạnh người đàn ông béo phệ thấy Trần Mạn Dao so với mình còn đẹp hơn nổi lòng ghen ghét muốn làm khó:

- Một câu xin lỗi là xong hả? Cô có biết bộ đồ này của Cao tổng đáng giá bao nhiêu không? Cô làm hỏng nó phải đền tiền, bồi thường một trăm vạn mới được đi.

Hiển nhiên, người đàn ông béo phệ Cao tổng cũng đồng tình với cô gái, ông ta vừa nhìn đã muốn chiếm đoạt Trần Mạn Dao rồi, ánh mắt ông ta quét qua quét lại Trần Mạn Dao rất vô lễ, mà đền tiền là phương pháp thuận lợi nhất để kéo phụ nữ lên giường a.

Không có tiền, lấy thân ra trả đi.

Trần Mạn Dao hơi nhíu nhíu mày:

- Đồ hàng hiệu dễ hỏng như vậy? Có phải các người mua nhầm đồ giả không?

Người ta đã có ý đồ xấu, cô cũng không ngại trở mặt thành thù, cô rất muốn tìm người để giải sầu đây.

- Bạch.

Cô gái kia bị nói một câu xài hàng giả giận quá mất khôn đưa tay lên tát Trần Mạn Dao một cái, nhưng Trần Mạn Dao thân thủ tốt hơn cô gái đó nhiều giơ tay cản lại, tiện thể tặng kèm một câu đe dọa:

- Một lần nữa, cô chỉ có thể ăn cơm bằng một tay.

Giờ phút này, Trần Mạn Dao cực kì đáng sợ, không chỉ từ lời nói, ánh mắt mà cả khí thế đều không phải những thứ một người bình thường nên có, bởi vì... cô nổi lên sát khí.

Cha mẹ bị hãm hại, bản thân bị trêu đùa, bây giờ còn bị người khác có ý đồ xấu cô không nhịn nổi nữa, phật còn có ba phần nộ khí huống chi là cô.

Cô gái kia bị dọa sợ trốn sau lưng Cao tổng run rẩy nói:

- Anh... con nhỏ này... uy hiếp em.

Cao tổng có nhiều hiểu biết hơn tiểu tình nhân biết thứ khí thế Trần Mạn Dao tản ra là sát khí, nhưng ông ta gan lớn hơn tiểu tình nhân không sợ Trần Mạn Dao, nếu bị khí thế của một cô gái dọa sợ ông ta không cần lăn lộn trên thương trường nữa rồi.

Ông ta hùng hổ nhìn Trần Mạn Dao nói:

- Cô làm sai không bồi thường còn đe dọa đến người của tôi, cô cho rằng tôi không dám xử lí cô? Tôi nói cho cô biết, dù là đệ nhất thương giới Lâm Phá Thần cũng phải nể mặt tôi mấy phần, không ai có thể bảo lãnh cô hết. Bất quá tôi không làm khó phụ nữ, tiền không cần, cô bồi tôi một bữa ăn tối là được.

Trần Mạn Dao tức đến nổ phổi, thằng cha già này thấy cô nhỏ yếu cho rằng cô dễ khi dễ cô đúng không, được lắm, một liều thuốc của bà đây sẽ cho Cao gia thân bại danh liệt.

Cô chưa kịp mở miệng, phía sau đã vang lên một âm thanh đầy băng lãnh:

- Từ khi nào tôi phải nể mặt Cao gia? Tại sao tôi lại không biết?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.