Edit: Viên Kẹo Nhỏ
Lục Mộ Trầm đến muộn, đứng ở trước cửa phòng học, thực lễ phép mà gõ cửa.
Lão sư dạy toán nghiêng về phía dưới, thấy là Lục Mộ Trầm, sắc mặt ngược lại hoà nhã, thuận miệng hỏi một câu: “Đi nơi nào?”
“Lão sư ngượng ngùng, đi đến phòng y tế.”
“Được, vào đi.”
Lục Mộ Trầm trở về vị trí, Hàn Tinh lập tức đến gần bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào? Tống Nhiễm không sao chứ?”
Đợi lát nữa rồi nói sau, nghe giảng bài đi.” Lục Mộ Trầm mở sách ở trên bàn, nghiêm túc nghe giảng.
Lục Mộ Trầm là lấy thành tích đứng nhất ở trường cao trung trọng điểm của thành phố S, học tập là có tiếng nghiêm túc.
Hàn Tinh ngượng ngùng mà sờ sờ mũi, không quấy rầy.
Một tiết học có bốn mươi phút, rất nhanh liền kết thúc.
Lão sư nói một câu tan học, trong phòng học nháy mắt liền ầm ĩ, nói chuyện phiếm nói chuyện phiếm, ra phòng học ra phòng học, huyên náo.
Lục Mộ Trầm vẫn ngồi lại, đang làm đề mà lão sư chưa nói xong.
Hàn Tinh nghiêng đầu, tay phải nâng gáy, nhìn Lục Mộ Trầm.
“Lục ca, Tống Nhiễm không có việc gì đi?”
Lục Mộ Trầm “ ân “ một tiếng, đầu cũng không nâng.
Ngồi dãy đối diện Từ Hạo đi lên tiếp câu chuyện: “Vốn dĩ không có việc gì a, cô gái nhỏ Tống Nhiễm kia rõ ràng đến tìm Lục ca ca của chúng ta tới ăn vạ nha.”
Lục Mộ Trầm cầm bút tay hơi hơi dừng một chút, trong đầu bỗng nhiên liền hiện lên nụ cười rực rỡ của Tống Nhiễm.
Từ Hạo cười hì hì, từ trên ghế lên, đặt mông ngồi trên bàn, biểu tình ái muội mà nhìn Lục Mộ Trầm một cái: “Lục ca, Tống Nhiễm chính là nữ sinh đẹp nhất trường chúng ta, nam sinh theo đuổi cô ấy chưa ít hơn con số này.”
Từ Hạo xòe bàn tay ra.
Mặt Lục Mộ Trầm không biểu cảm mà hỏi một câu: “Có liên quan gì tới tớ sao?”
Từ Hạo cười hắc hắc, nói: “Như thế nào không quan hệ a? Cậu mới vừa chuyển tới nên không biết. Tống Nhiễm cô gái kia lạnh lùng như thế nào đâu, có thể làm cô ấy chủ động tìm nam sinh, cậu tuyệt đối là người thứ nhất.”
Nói xong, trên mặt lại lộ ra vẻ mặt ái muội “muốn nói lại thôi“.
Lục Mộ Trầm không phản ứng, cúi đầu tiếp tục làm đề toán.
Bên cạnh, Hàn Tinh nhìn hắn, nhịn không được hỏi một câu: “Lục ca, nếu Tống Nhiễm theo đuổi cậu, cậu sẽ đồng ý sao?”
“Đừng nói bậy.” Lục Mộ Trầm nhàn nhạt nói.
Ngón tay thon dài trắng nõn cầm chiếc bút màu đen, ở trên giấy nháp nghiêm túc tính toán đề bài.
“Tớ nói nếu Tống Nhiễm theo đuổi cậu, cậu sẽ đồng ý với cô ấy sao?” Hàn Tinh chưa từ bỏ ý định mà lại hỏi một câu.
Cậu quá tò mò.
Lục Mộ Trầm rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Hàn Tinh: “Cậu về sau không làm phóng viên lo chuyện bát quái thì chính là nhân tài không được trọng dụng.”
Hàn Tinh bị sặc, sờ sờ mũi: “Ách...... Tớ không phải tò mò sao.”
Nói xong, cũng không trông cậy vào việc Lục Mộ Trầm thể trả lời cậu.
Kết quả một lát sau, Lục Mộ Trầm lại đột nhiên nói hai chữ: “Sẽ không.”
Hàn Tinh sửng sốt, nhất thời không phản ứng lại.
Thời điểm hồi phục lại tinh thần, kinh ngạc mà kêu lên: “Vì cái gì a? Tống Nhiễm lớn lên xinh đẹp như vậy!”
“Xinh đẹp sao?” Lục Mộ Trầm ngẩng đầu lên, mặt không biểu cảm mà hỏi lại một câu.
Hàn Tinh khiếp sợ mà trợn tròn đôi mắt: “Con mẹ nó, Tống Nhiễm còn không xinh đẹp sao?”
Lục Mộ Trầm suy nghĩ hai giây, không nói.
Cúi đầu lại tiếp tục đề toán.
Hàn Tinh: “...”
Từ Hạo: “...”
Buổi tối có ba tiết tự học.
Ra chơi, Tống Nhiễm chạy một chuyến đi WC, chuông vào học vang lên mới trở về.
Ra chơi, lại rút ra hai tờ giấy ——
Lưu Linh giữ lấy cô: “Này, không phải mới tiết trước cậu đi vệ sinh sao?”
Tống Nhiễm chớp chớp mắt, chỉ vào cái cốc trên bàn: “Không phải uống nhiều quá nước sao.”
Lưu Linh “hừ” một tiếng: “Cậu làm gì, tớ còn không biết cậu sao?”
Tống Nhiễm cười hì hì, sờ sờ mặt cô: “Biết thì tốt, chờ tớ theo đuổi được Lục ca ca sẽ mời cậu ăn cơm a.”
Nói xong, vẻ mặt hưng phấn mà chạy ra phòng học.
Trên đường đi vệ sinh, đi qua bốn phòng học. Tống Nhiễm nghiêng đầu, hướng bên trong cửa sổ nhìn xung quanh.
Phòng học bật đèn sáng trưng, tốp ba tốp năm học sinh tụ thành một nhóm nói chuyện phiếm.
Tống Nhiễm liếc mắt một cái liền thấy Lục Mộ Trầm, nổi bật trong nhóm người kia.
Anh ngồi ở giữa, vị trí thứ bốn.
Bạn học chung quanh đều đang chơi đùa, chỉ có anh ngồi đoan chính tại chỗ, cầm bút viết trên giấy nháp thực nghiêm túc mà tính toán cái gì đó.
Tay áo sơ mi trắng cuốn lên hai vòng, bàn tay cầm bút khớp xương rõ ràng.
Tống Nhiễm liền đứng bên ngoài phòng học, ánh mắt si ngốc mà nhìn Lục Mộ Trầm, khóe miệng liền không tự giác mà cong lên.
Nam sinh nghiêm túc đọc sách đẹp trai nhất, thích nhất.
Tống Nhiễm đứng bên ngoài trong chốc lát, đột nhiên nghe thấy có người kêu: “Vương lão sư.”
Vừa ngẩng đầu, liền thấy chủ nhiệm bốn lớp từ hành lang kia đầu đi tới.
Lúc này Tống Nhiễm mới xoay người, đi về hướng phòng học của mình.
Trên đường về phòng học, trong đầu đều là Lục Mộ Trầm ngồi ngay ngắn tại chỗ, bộ dáng cúi đầu nghiêm túc tính toán bài tập.
Cực kì soái.
Trở về phòng học, Lưu Linh cười trêu ghẹo cô: “Thế nào? Thấy người?”
Tống Nhiễm cười hì hì ngồi trên ghế: “Thấy nha.”
Lưu Linh cười nhạo, giơ tay chọc trán Tống Nhiễm: “Chậc chậc, nhìn bộ dáng này của cậu, nói được chưa?”
Tống Nhiễm lắc đầu: “Không, cậu ấy đang học, tớ không nghĩ quấy rầy cậu ấy.”
Nói xong, lại thêm một câu: “Cậu ấy học chắc phải rất tốt.”
“Trời ạ, chắc phải rất tốt? Tớ bội phục cậu, người ta chính là học bá hàng thật giá thật được rồi chứ? Học siêu cấp lợi hại.” Lưu Linh ngày thường thích nhất chính là tán gẫu bát quái, loại nhân vật gây chấn động toàn trường như Lục Mộ Trầm, đã sớm biết hết sự việc liên quan rồi.
Tống Nhiễm kinh ngạc mà mở to hai mắt: “Thật sự? Siêu cấp lợi hại sao?”
Lưu Linh không còn gì để nói liếc mắt nhìn Tống Nhiễm, vẻ mặt “cái gì cũng không biết còn không biết xấu hổ theo đuổi người ta” nói: “Không phải chưng vẫn là nấu a? (không hiểu) Nghe nói thời điểm cậu ấy ở trường cao trung trọng điểm thành phố S, mỗi lần kiểm tra đều đứng nhất toàn trường, chính là loại siêu cấp học bá đó.”
Tống Nhiễm nghe được, trong mắt đều là ngôi sao như phát ra ánh sáng lấp lánh: “Trời ơi, cậu ấy cũng quá lợi hại đi.”
Lưu Linh đồng ý gật gật đầu: “Là rất lợi hại.”
Bỗng nhiên, trong lòng Tống Nhiễm càng thích Lục Mộ Trầm hơn.
Tay cô nâng má, cười đến đôi mắt đều cong lên, lời nói không chút nào che dấu sùng bái đối với Lục Mộ Trầm: “Cậu nói, trên đời này sao lại có kiểu người như vậy a? Lớn lên đẹp trai không nói, còn thông minh như vậy. Học bá a ——”
Lưu Linh: “...”
Tống Nhiễm càng nghĩ càng cao hứng, trong lòng thế nhưng rất có loại có cảm giác được thơm lây: “Mẹ ơi, cậu nói Lục ca ca nhà tớ cao như vậy? Quả thực quá tuyệt vời a.”
“Chậc chậc chậc, ánh mắt của tớ thật sự là quá tốt.” Lại lắc đầu cảm thán, cười đắc ý dào dạt.
Lưu Linh ha hả một tiếng: “Ánh mắt có được không, thì tớ nhìn không ra, da mặt dày thì tớ nhìn thấy. Thời điểm nào người ta thành của nhà cậu?”
Tống Nhiễm cười ha ha: “Lưu Linh ngươi cậu rất phiền a.”
____________________________________________________
Thời điểm tiết tự học thứ ba tan thì đã 9 giờ 20 phút tối rồi.
Tống Nhiễm đang dọn sách vở, Lưu Linh hỏi nàng: “Lát nữa cậu muốn đi tìm Lục Mộ Trầm sao?”
Tống Nhiễm lắc đầu: “Không tìm, tớ còn có việc, ngày mai lại tìm cậu ấy.”
Lưu Linh ngây ngẩn cả người, đột nhiên kéo tay lại Tống Nhiễm nhìn cô, hạ giọng hỏi: “Hôm nay cậu lại muốn đi chỗ nào a?”
Tống Nhiễm gật gật đầu: “Ân, bố tớ rất nhanh sẽ không có thuốc uống.”
Nhẹ nhàng bâng quơ một câu, Lưu Linh nghe được, trong lòng lại nhịn không được đau lòng, theo bản năng mà nắm chặt tay Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm dọn xong sách vở, ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh, trên mặt cô vẫn là nụ cười.
Nàng cười tủm tỉm mà vỗ tay Lưu Linh: “Đi đây bảo bối, ngày mai gặp.”
Từ trường học đi ra, thời điểm ngồi xe buýt đi tới quán bar M.TO quán bar, đã nhanh tới 10 giờ.
Người pha chế rượu ở cửa thấy Tống Nhiễm, vội đi lên: “Trời ạ, cô xem như đã đến!”
“Ngượng ngùng, vừa bị kẹt xe trên đường.”
“Được rồi được rồi, cô chạy nhanh đi phòng hóa trang thay quần áo, các khách nhân đều đang thúc giục!”
Tống Nhiễm vội gật đầu, sốt ruột hoảng hốt mà chạy đến cửa sau quán bar.
Mười phút sau.
Gương trước mặt, Tống Nhiễm đã thay đồng phục ra, thay đổi một chiếc áo sơ mi màu trắng, quần jean màu lam nhạt. Áo sơ mi rất lớn, không cài hai cúc áo, vạt áo bỏ vào trong quần jean.
Mái tóc thật dài thả ra, ở trên mặt, trên vai, bộ dáng thực lười biếng. Cùng với người vừa mặc đồng phục, bộ dáng buộc tóc đuôi ngựa, hoàn toàn thay đổi như một người khác, thành thục hơn rất nhiều. Không kiểm tra thẻ căn cước, tuyệt đối không đoán ra tuổi.
Từ mười sáu tuổi Tống Nhiễm bắt đầu liền hát ở quán bar này.
Khi đó vì kế sinh nhai, làm rất nhiều ở các quán bar.
Cô ca hát không có vấn đề, nhưng đại bộ phận quán bar đều yêu cầu thời điểm cô lên hát, xuyên đai đeo (tớ chịu) hoặc là mặc váy ngắn, tóm lại chính là phải ăn mặc hở hang một chút.
Cô không đồng ý.
Sau vận khí lại tốt, thông qua một người giới thiệu, biết lão bản cua quán bar M.TO.
Lão bản đối với cô còn chiếu cố, trừ bỏ ca hát, cái gì cũng không cho cô làm, cũng không cần mặc quần áo hở hang. Cho nên thời điểm mỗi lần tới đây, Tống Nhiễm chuyên môn chọn áo sơ mi cùng quần dài, đem mình bao đến kín mít.
Đối với cô mà nói, lựa chọn ở loại địa phương này làm việc là vạn bất đắc dĩ, cho nên sẽ dùng khả năng lớn nhất để chính mình không bị thương tổn.
Đương nhiên, cô cũng không phải thường tới đây. Thời điểm đặc biệt sẽ đến hát mấy hôm.
Thời điểm thiếu tiền nhất là khi nào?
Thời điểm mỗi năm khai giảng nộp học phí, thời điểm thân thể bố không tốt phải nằm viện điều trị, thời điểm mỗi tháng nộp tiền thuê nhà...
Hát xong, thời điểm từ quán bar đi ra, đã 12 giờ đêm.
Đêm hè gió thổi đến lạnh người, rất thoải mái.
Tống Nhiễm sờ sờ cách một tầng cặp, bên trong lại có bốn trăm tệ.
Nàng ôm cặp sách gắt gao, một đường vui vẻ mà chạy chậm, bước chân nhẹ nhàng.
Lưu Linh hỏi cô, vì sao mỗi ngày cô đều vui vẻ như vậy? Rõ ràng cuộc sống vất vả như vậy.
Mỗi người sống ở trên đời này, ai không vất vả? Cô chỉ là so bạn cùng lứa tuổi, phải lo gánh nặng nuôi sống gia đình sống qua ngày sớm một chút mà thôi.
Về phần tại sao mỗi ngày đều vui vẻ như vậy?
Đó là bởi vì không có lý do gì không vui a.
Người tồn tại, vui vẻ không phải chuyện quan trọng nhất sao?
Vui vẻ lạc quan mà đối diện khó khăn, hay là mặt ủ mày ê mà đối diện khó khăn?Cô đương nhiên là lựa chọn cách đầu tiên.
Chỗ Tống Nhiễm ở cách đây không xa, một cái hẻm nhỏ trong mưa bụi trên đường.
Ngõ nhỏ rất tối, không có đèn. Về nhà quá muộn, trong lòng Tống Nhiễm vẫn có nao nao, lỗ tai không tự giác mà dựng thẳng lên.
Cũng may nhà cô ở trong ngõ nhỏ, chạy vài bước liền đến.
Tống Nhiễm lấy chìa khóa ra, thời điểm đẩy cửa, phòng còn sáng đèn.
Tống Nhiễm đứng ở cửa, ngây ngẩn cả người: “Bố, sao bố còn chưa ngủ?”
Phòng khách cũ rích chật chội, một người đàn ông trung niên ngồi trên xe lăn, phần dưới eo trống rỗng, không có chân.
Tống Nhiễm đóng cửa thay dép lê, đi qua ngồi xổm bên cạnh xe lăn, ngước đầu, mắt cong cong cười mà nhìn bố của mình: “Bố, bố muốn rửa mặt sao? Con đi lấy nước cho bố rửa mặt.”
Tống Đại Hải nắm tay con gái, đau lòng mà nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Sao khuya như vậy mới trở về? Lại làm thêm ở rạp chiếu phim sao?”
Tống Nhiễm cười hì hì: “Đúng nha, phim chiếu trễ có rất nhiều người đến, có quá nhiều việc lão bản lo liệu không hết.”
Tống Nhiễm không dám nói cho bố biết việc mình hát ở quán bar, vốn dĩ không có gì, nhưng sợ ông lo lắng, cho nên vẫn luôn lừa ông, rằng mình là nhân viên bán bắp rang bơ ở rạp chiếu phim.7
Tống Đại Hải thở dài: “Con về sau tan học liền trực tiếp về nhà đi, đừng đi làm thêm vào buổi tối nữa, con là một cô gái ở bên ngoài cũng không an toàn a.”
Tống Đại Hải nói, nước mắt liền nhịn không được rớt xuống, ông đưa tay lau nước mắt, thanh âm nghẹn ngào mà nói: “Con buổi tối về nhà muộn, bố lo lắng a.”
Tống Nhiễm vội an ủi ông: “Bố, bố đừng lo lắng cho con, bố đã quên rồi sao, con từng học qua Taekwondo nha, con sẽ bảo vệ chính mình.”
“Nói thì như vậy, nhưng...”
“Bố, bố đừng nói nữa. Đã khuya, ngủ đi, con lấy nước cho bố rửa mặt.”
Tống Nhiễm đánh gãy lời ông, từ trên mặt đất đứng lên,cầm cặp ném tới trên sô pha, chạy vào nhà vệ sinh.
Pha nước ấm, đưa khăn rửa mặt cho bố, lại đẩy ông trở về phòng, đỡ ông lên trên giường, đắp chăn đàng hoàng.
“Bố, ngủ ngon.” Tống Nhiễm đứng ở mép giường, mắt cong cong vẫy vẫy tay với ông.
Đôi mắt Tống Đại Hải ướt át, gật gật đầu: “Ngoan, con cũng mau đi ngủ đi, ngày mai còn đi học.”
“Vâng, con đi ngay.”
Từ trong phòng bố đi ra, Tống Nhiễm mới khẽ tay khẽ chân mà trở về phòng, cầm áo ngủ, tiến nhà vệ sinh rửa mặt.
Ban ngày phát tờ rơi, tóc đều ướt mồ hôi, trên người đầy mồ hôi, dính dính.
Sờ soạng nửa ngày, gội đầu rồi tắm, cả người mới sảng khoái chút.
Cuối cùng cũng thu dọn xong, lúc lên giường đã là hai giờ sáng.
Rất mệt, nhưng ngủ không được.
Cô nằm trong chăn, đôi mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Ngõ nhỏ đen như mực, trên bầu trời có mấy ngôi sao lấp lánh sáng ngời.
Cô lại nghĩ tới Lục Mộ Trầm.
Cậu ấy hiện tại đang làm gì nhỉ?
Chắc là đã ngủ rồi?
Cậu ấy sinh hoạt là cái kiểu gì đây?
Hẳn là rất hạnh phúc đi?
Gió đêm thổi qua ngọn cây, lá cây xào xạt.
Ngoài cửa sổ có côn trùng kêu, biết biết biết biết ——
Tống Nhiễm nhắm mắt lại, nghĩ tới Lục Mộ Trầm, khóe miệng không tự chủ mà cong lên.
Nghĩ nghĩ, bất tri bất giác, liền vào mộng đẹp.
Đêm nay, Tống Nhiễm mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ, Lục Mộ Trầm nói với cô rằng: Nhiễm Nhiễm, từ nay về sau, anh sẽ chăm sóc em.
______________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Thật sự cảm thấy Nhiễm Nhiễm như vậy là cô gái quá mức tốt đẹp, vĩnh viễn tràn ngập sức sống, vĩnh viễn lạc quan kiên cường.
Trước màn hình đối diện các bạn tôi ước, cũng có thể mỗi ngày vui vẻ, vui sướng, vô luận hoàn cảnh thuận lợi hoặc không thuận lợi.
Ước chúng ta đều có dũng khí mà vượt qua khó khăn, quyết tâm không ngừng phấn đấu.
Sinh hoạt trắc trở cũng không làm chúng ta suy sụp, chúng ta sẽ trở thành người tốt hơn.
Cùng nỗ lực.