Editor: Kẹo Mạch Nha
Chỉ là thật đơn thuần dịu dàng hôn một cái, rất nhanh Lục Mộ Trầm buông ra.
Bốn mắt nhìn nhau, hai mắt anh tràn đầy ý cười nhu tình.
Tống Nhiễm nhìn vào mắt anh, tim đập lỡ một nhịp.
Hai mắt anh sẽ phóng điện, lúc cười rộ lên, giống ngôi sao trong trời đêm sâu thẳm.
Tống Nhiễm có chút thẹn thùng, vô thức dời tầm mắt.
Sau một lúc lâu, mới đột nhiên phát hiện mình còn ghé vào người Lục Mộ Trầm, sợ chạm vào vết thương làm đau anh, vội vàng chống ván giường đứng dậy, khẩn trương hỏi: “Có đụng vào không?”
Lục Mộ Trầm cũng từ trên giường ngồi dậy, khóe miệng hơi cong, nói: “Không có.”
Anh khẽ ngẩng đầu, nhìn cô, ý cười khanh khách hiện trong mắt.
Tống Nhiễm nhìn anh, tầm mắt lại không tự giác mà dời xuống người anh.
Đương cong cơ bụng rõ ràng gợi cảm. Tim Tống Nhiễm nhảy thình thịch, không được tự nhiên mà dời mắt, đi đến cuối giường, đến chỗ cái áo Lục Mộ Trầm vừa cởi, cầm lên, sau đó quay đầu lại, ném lên người anh: “Anh... Mau mặc áo vào...”
Lục Mộ Trầm cầm áo trong tay, khóe miệng nhếch lên cười, trong giọng nói mang theo vài phần hài hước, nói: “Bảo anh cởi ra là em, bảo anh mặc vào cũng là em, Tống Nhiễm, em là lưu manh đấy à?”
“Anh... Anh mới là lưu manh!” Mặt Tống Nhiễm nóng lên, thuận tay cầm một cái gối ở cuối giường, ném vào mặt Lục Mộ Trầm.
Lục Mộ Trầm tiếp được cái gối kia, xuy một tiếng cười nhạo.
Tống Nhiễm cảm thấy mình bị Lục Mộ Trầm cười nhạo, không khỏi có chút xấu hổ buồn bực, cắn cắn môi, nói: “Anh nhanh nhanh mặc quần áo vào đi, bọn mình về nhà.”
Nói xong, quay đầu thở phì phì đi ra ngoài.
______________________________________
Lục Mộ Trầm mặc xong quần áo, lúc từ trong phòng đi ra, Tống Nhiễm đang đứng ở ban công gọi điện thoại.
Lục Mộ Trầm đang chuẩn bị đi đến, liền nghe thấy Tống Nhiễm nói với người đầu bên kia điện thoại: “Tí nữa cháu sẽ dẫn anh ấy đến bệnh viện, bác yên tâm đi... Vâng, cháu biết rồi ạ.”
Tống Nhiễm vừa nói hết tình trạng của Lục Mộ Trầm cho mẹ Lục.
Cô rất tự trách, nhưng mẹ Lục một chút cũng không trách cô, chỉ bảo cô dẫn Lục Mộ Trầm đến bệnh viện, làm kiểm tra cả người.
Tắt điện thoại, quay đầu lại, liền thấy Lục Mộ Trầm đứng đằng sau.
“Mẹ anh à?”
Tống Nhiễm gật đầu, đi đến trước mặt anh: “Bác bảo em đưa anh đến bệnh viện, làm kiểm tra cả người.”
Lục Mộ Trầm nhíu mày: “Anh thật không có việc gì.”
Tống Nhiễm đi lên một bước, cầm tay anh, ngẩng đầu, rất nghiêm túc nhìn vào mắt anh: “Lục Mộ Trầm, chỉ là làm kiểm tra mà thôi, không có việc gì thì mọi người cũng yên tâm.”
Cơ thể của mình đương nhiên Lục Mộ Trầm rõ ràng nhất, là thật sự không có việc gì, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.
Tống Nhiễm thấy anh không đáp lời, nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay anh, giống như dỗ trẻ con, thấp giọng dỗ anh: “Lục Mộ Trầm, anh nghe lời được chưa?”
Giọng cô mềm mại, Lục Mộ Trầm nghe được trong nháy mắt tâm liền hòa tan.
Rốt cuộc anh cũng gật đầu, nhận mệnh mà đáp: “Được.”
_____________________________________________
Tống Nhiễm đưa Lục Mộ Trầm đến bệnh viện, mẹ Lục đã đứng chờ ở cửa bệnh viện.
Thấy con trai xuất hiện, bước nhanh đến.
Chuyện Lục Mộ Trầm tham gia thi đấu, cũng giấu người nhà.
Mặt anh bị bầm, về nhà sợ bố mẹ hỏi, dứt khoát nói với mẹ Lục trước hai ngày, là đi cùng Tống Nhiễm đến vùng ngoại thành chơi, qua mấy ngày thì về.
Mẹ Lục cũng không hoài nghi, còn bảo anh chăm sóc tốt Nhiễm Nhiễm.
Thẳng đến khi Tống Nhiễm gọi điện thoại cho bà, nói cho bà biết chuyện con mình thi đấu bị thương, mẹ Lục mới biết được là thằng nhóc thối này nói dối bà.
Vốn dĩ nghĩ chờ thấy người, sẽ mắng cho một trận, nhưng mà lúc đến gần, thấy khóe mắt con trai bị thương, lòng mẹ Lục như bị thắt lại, lập tức đau lòng muốn chết, vội vàng kéo tay con trai: “Cái thằng này, sao lại không cẩn thận như vậy, có đau lắm không?”
Bà nói, duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào miệng vết thương.
Lục Mộ Trầm lắc đầu: “Không đau.”
“Thằng bé này, bị thương thì bị thương, sao không về nhà, còn chưa đến bệnh viện kiểm tra, con xem mình là người sắt à!” Nói xong, không nhịn được trừng anh một cái, quay đầu lại, liền nói với Tống Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, cháu dẫn nó đến tầng 3 tìm bác sĩ Vương trước đi, bác còn có chút việc, tí nữa sẽ đến đấy.”
Tống Nhiễm vội gật đầu: “Cháu biết rồi ạ.”
Tống Nhiễm đưa Lục Mộ Trầm lên tầng tìm bác sĩ Vương.
Bác sĩ đang chờ hai người, sau khí đến, lập tức đưa Lục Mộ Trầm đi làm kiểm tra.
Tống Nhiễm vẫn luôn ở bên ngoài chờ, cô không biết tình huống bên trong, trong lòng lo lắng muốn chết, đứng ngồi không yên.
Cô khẩn trương hai tay xoắn vào nhau, ở trên hành lang không ngừng đi qua đi lại, thường xuyên nhìn vào phòng kiểm tra một cái.
Chưa đầy lát, mẹ Lục đi đến.
Rất xa, liền thấy Tống Nhiễm như kiến bò trên chảo nóng, đi qua đi lại ở trên hành lang xoay vòng vòng.
Bà đi đến, kéo tay cô, mỉm cười an ủi, “Cháu đừng vội, ngồi một lát trước đã.”
Tống Nhiễm vô thức cầm lại tay mẹ Lục, sốt ruột nói: “Đã đi vào hơn nửa tiếng đồng hồ.”
Sắc mặt Tống Nhiễm khẩn trương, mẹ Lục vỗ vỗ tay cô an ủi, sau đó, kéo cô đến ghế hành lang bên cạnh ngồi xuống, nói: “Đều phải có thời gian, chắc là không có việc gì. Tính tình A Mộ bác hiểu nhất, nếu nó không đến bệnh viện, khẳng định là biết mình không có vấn đề gì to tát. Bác bảo cháu dẫn nó đến đây, cũng là vì để ngừa cái vạn nhất.”
“Là... Phải không ạ?” Tống Nhiễm nghe mẹ Lục nói, trong lòng thả lỏng hơn một ít.
Mẹ Lục gật gật đầu, bà nhìn cô, ánh mắt rất ôn hòa, nhưng trong ôn hòa phảng phất lại mang theo vài phần đánh giá.
Mẹ Lục chưa từng nhìn cô như vậy bao giờ, bỗng nhiên Tống Nhiễm rất khẩn trương, ấp úng, “B... Bác, sao... Sao thế ạ?”
Mẹ Lục khẽ cười, lắc đầu: “Không có gì.”
Bà kéo tay Tống Nhiễm, tay bà vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, không khỏi có chút cảm khái: “Bác biết A Mộ thích, nhưng bác lại không nghĩ đến nó sẽ thích cháu đến như vậy”
Tống Nhiễm biết mẹ Lục nói chính là chuyện Lục ca ca vì mình đi tham gia thi đấu, trong lòng rất áy náy, giọng khàn khàn không ngừng xin lỗi: “Thật xin lỗi, bác, thật sự rất xin lỗi.”
Là con trai người ta, vì cô mà bị thương, đổi lại là người khác, sợ là đã chán ghét cô lâu rồi.
Mẹ Lục mỉm cười lắc đầu, nói: “Cháu không cần nói xin lỗi, đây là tự A Mộ nguyện ý, nó có thể tự đảm đương như vậy, bác làm mẹ vui còn không kịp nữa là.”
Bà nói, lại không khỏi cảm khái: “Lúc trước bác muốn đưa tiền cho cháu, nhưng A Mộ để ý đến cảm thụ của cháu, không cho bác đưa, nhưng bác lại đau lòng cháu tuổi còn nhỏ mà phải nuôi gia đình, còn nghĩ làm sao để cháu không vất vả nữa, không nghĩ là A Mộ sớm đã tự mình tính toán, chắc là nó muốn kiếm tiền để nuôi cháu đấy.”
Bỗng nhiên Tống Nhiễm nghĩ đến câu nói mà Trương Lâm đã nói với cô, cậu nói: Cậu ấy không muốn chị quá vất vả.
Trong lòng cô ê ẩm, trong nháy mắt hai mắt liền đỏ lên.
Cô gật đầu, thanh âm nghẹn ngào: “Lục ca ca cực kì tốt.”
Mẹ Lục sờ sờ đầu cô, mỉm cười nói: “Cháu cũng rất tốt, Nhiễm Nhiễm.”
_____________________________
Lục Mộ Trầm làm kiểm tra cả người xong, không có gì vấn đề.
Mẹ Lục phải trực đêm, dặn dò con trai vài câu, liền bảo Tống Nhiễm đưa anh về nhà.
Tống Nhiễm gật đầu, tạm biệt mẹ Lục, kéo Lục Mộ Trầm từ bệnh viện đi ra.
Chú Lý đến đón.
Ngồi trên xe về nhà, Lục Mộ Trầm lấy từ trong ví tiền một tấm thẻ bạc ra.
Anh kéo tay Tống Nhiễm lại, thận trọng đặt tấm thẻ vào trong bàn tay cô: “Mật khẩu là sinh nhật em.”
Tống Nhiễm biết đây là tiền thưởng anh thi đấu thắng, đặt trong bàn tay cô, giống như nặng nghìn cân.
Cô nhìn thể bạc trong tay, đột nhiên nước mắt không kịp phòng bị mà rơi xuống.
Lục Mộ Trầm giơ tay giúp cô lau nước mắt: “Đừng khóc.”
Tống Nhiễm cắn môi, nuốt nước mắt lại.
Cô nhét thẻ bạc vào tay Lục Mộ Trầm, lắc đầu nói: “Em không thể nhận.”
Cả người Lục Mộ Trầm cứng đờ, ấn đường nhăn lại: “Vì sao?”
Tống Nhiễm nức nở nói: “Đây là tiền anh vất vả để thắng mới có.”
“Đây là vì em mà thắng.” Anh lại để thẻ vào tay Tống Nhiễm, ngưng vài giây, anh nhìn vào mắt cô, vô cùng nghiêm túc mà nói: “Từ năm nay bắt đầu đi.”
Tống Nhiễm ngây người: “Bắt đầu cái gì?”
“Tiền sau này anh kiếm được, đều là của em.”
________________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Buổi chiều có canh hai nga (*^__^*)