Trong thành Lạc Dương, tháng năm là mùa khô muôn hoa đua nở, trong ao lớn nhỏ khắp nơi hoa sen nở đầy, hoa sen nhiều vô kể làm bạn trong hồ….không những hấp dẫn đám người bình thường đến thưởng thức, mà ngay cả những tiểu thư khuê các ngày thường ít khi xuất môn, cũng tụ họp thành một hàng dài, để thưởng thức cảnh đẹp hiếm thấy này.
Các tiểu thư khuê các thưởng thức muôn hoa trong hồ, còn đám người bên cạnh thì thưởng thức “Bức tranh tươi đẹp” đó, bình phẩm về dung mạo của các nàng từ đầu đến chân.
Cảnh hoa lẫn người tựa như một một bức tranh khoe sắc, vẻ đẹp không phân hơn kém, khiến người ta muốn nhìn không thể nhìn đi nơi khác, ý loạn tình mê.
Trong đám người chợt xuất hiện một công tử quyền quý, từ cách ăn mặc, cử chỉ và lời nói đều mang đậm khí chất nho nhã của thư sinh, nhưng không ai phát hiện thật ra nàng là thân con gái.
Liễu Ngâm Nguyệt phe phẩy cây quạt màu trắng, tướng mạo tuấn mỹ kinh người, làm cho các cô nương khác nhịn không được kinh ngạc la lên, trộm nhìn “hắn” đến chảy nước miếng.
Liễu Ngâm Nguyệt cũng giống như mấy công tử bình thường khác, thưởng thức vẻ đẹp của những tiểu thư khuê tú, bắt chước cử chỉ phong lưu tiêu sái không khác gì nam nhân bình thường, rung đùi đắc ý khen ngợi “Quả nhiên rất xinh đẹp, vẻ xinh tươi bắn ra bốn phía, ngay cả muôn hoa trong hồ cũng trở nên thất sắc, khó trách cổ nhân thường nói ‘Người đẹp hơn hoa’, rất đúng, rất đúng!”
“Thư đồng” luôn đi theo bên cạnh cố gắng khuyên bảo chủ của mình “Tiểu thư, mình đi nhanh đi Nếu để lão gia biết ngài không nghe lời lại cải nam trang, nô tỳ không bị đánh chết mới là lạ!”
“Ngươi gấp cái gì! Chỉ cần ngươi biết giữ mồm giữ miệng, cha chắc chắn sẽ không biết” Liễu Ngâm Nguyệt liếc nha hoàn Tiểu Nhân một cái “Còn nữa, ngươi phải gọi ta là ‘công tử’, ngươi là một “thư đồng” mau quên.”
Tiểu Nhân liền ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng vẫn thấy vô cùng bất ổn, âm thầm cầu nguyện, tốt nhất là đừng có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra. Nàng thực không hiểu sao lúc nào tiểu thư cũng không nghe lời lão gia, thừa dịp hoa quý* mỗi năm một lần, liền cải nam trang lén đi ra ngoài, sao không trang điểm đẹp đẽ, để cho mọi người có thể nhìn thấy dung mạo khuynh quốc khuynh thành của tiểu thư, biết thiên kim Lễ Bộ Thượng thư Liễu Ngâm Nguyệt, xinh đẹp xuất sắc đến cỡ nào?
“Tiểu Nhân tử, đi thôi! Thiên kim của Lý đại nhân cũng đến đây.”
Cái gì”Tiểu nhân tử” ? Người ta không phải thái giam nha! Tiểu thư sao lại đặt tên kỳ cục như vậy. Tiểu Nhân bĩu môi, cố nén giận nghĩ thầm.
“Cái gì? Tiểu. . . . . . Công tử, công tử, ngài đi chổ nào vậy?” Tiểu Nhân cố gắng đuổi theo tiểu thư sắp khuất bóng trong đám người.
“Ngươi đi nhanh đi! Chỗ kia có đám công tử tụ họp, đang bình phẩm thiên kim của Lý đại nhân .” Nàng chỉ chỉ về phía trước.
“Công tử, đừng qua đó, nếu để Lý tiểu thư nhận ra ngài, thì sẽ phiền phức.”
“Yên tâm! Ta cải trang như vậy, cho dù cha mẹ đứng trước mặt, cũng không nhận ra ta.” Nàng tràn đầy tự tin, dĩ nhiên không để ý đến lời của Tiếu Nhân .
Liễu Ngâm Nguyệt nghểnh cổ nhìn lại, đám người tụ tập phía trước cứ cản trờ tầm mắt của nàng, đành nói với Tiếu Nhân “Chúng ta đi đến phía trước một chút nữa, đi xem mấy tên công tử thiếu gia kia.”
“Công tử, ngài thông suốt rồi sao? Cuối cùng cũng có hứng thú với nam nhân.” Tiếu Nha vui sướng hỏi.
“Ngu ngốc!” Liễu Ngâm Nguyệt gõ gõ đầu của nàng một cái “Ta chỉ muốn nghe đám nam nhân này bình luận về nữ nhân như thế nào “
“Bình luận? Nghe để làm chi?” Tiếu Nhân sờ sờ trán, bĩu môi lẩm bẩm.
“Để cho ngươi biết, con cháu quan lại cuồng vọng tự cao như thế nào!” Nàng nói xong liền hướng về phía công tử nhà giàu mà đi.
Lời của tiểu thư, Tiếu Nhân nghe như vịt nghe sấm, nàng lẩm bẩm tự hỏi, sau đó cố gắng chạy nhanh để bắt kịp tiểu thư . Dù sao, nàng mãi mãi cũng không thể hiểu được suy nghĩ trong lòng của tiểu thư.
Hoa quý mỗi năm chỉ có một lần, tạo cơ hội cho các khuê tú danh môn bình thường ít khi xuất đầu lộ diện có cơ hội để ra ngoài quen bạn. Đây là một dịp hiếm có đối với quan lại triều thần nào trong nhà có khuê nữ tới tuổi cập họ đều hy vọng nhân dịp này thanh danh cùng mỹ mạo của nữ nhi được mọi người biết đến, để các con cháu danh môn thế gia tìm đến kết thân, tạo được một hôn nhân tuyệt hảo.
Phụ thân của Liễu Ngâm Nguyệt là Liễu Nham, chức quan Lễ bộ Thượng thư, thân là triều thần trong cung, sau khi nữ nhi tới tuổi cập kê, đương nhiên muốn tìm một mối hôn nhân tốt đẹp cho nữ nhi, hoa quý hàng năm ông đều kêu nữ nhi suốt ngày ru rú trong nhà xuất môn ngắm hoa, hy vọng nàng có thể tìm được lương duyên, giải quyết xong tâm nguyện của bậc cha mẹ.
Bất quá, ông trăm ngàn lần cũng không ngờ, nữ nhi của mình bình thường trông nhu nhược yếu đuối, kỳ thực vô cùng quật cường, tuy ngoài mặt cái gì cũng nhu thuận nghe lời, thật ra là rất cương nghị có chủ kiến; hàng năm nàng đều dấu ông cải nam trang, giống như những công tử khác ra ngoài “ngắm hoa ngắm người đẹp” dung mạo của Liễu Ngâm Nguyệt ít ai biết đến, dĩ nhiên cũng sẽ không có ai bàn tán về “Vẻ xinh đẹp của nàng” , vì vậy cho dù nàng đã mười tám tuổi, vẫn cứ như vậy, không hề có ai đến nhà ngỏ ý kết thân .
Liễu Ngâm Nguyệt lúc này thản nhiên trà trộn vào đám nam nhân đang tranh cãi, lắng nghe lời bình của bọn họ.
“Vị cô nương tay cầm khăn lụa màu hồng phấn kia, tướng mạo thật đẹp, Triệu huynh, huynh thấy thế nào? “
“Ta thấy nha hoàn bên cạnh nàng mới thật động lòng người, so với chủ nhân hấp dẫn hơn nhiều lắm .” Một nam tử khác trả lời.
Theo hướng chỉ của hắn, các bằng hữu cũng đưa mắt nhìn nha hoàn kia, chưa hiểu rõ vì vậy hỏi ” Nha hoàn kia nhan sắc bình thường, cũng không có gì đặc biệt lắm, Triệu huynh dựa vào cái gì bảo nàng mê người hơn so với chủ nhân?”
“Vậy là các ngươi không hiểu rồi, nha hoàn kia dáng người đẫy đà mượt mà, nếu ôm vào sẽ thoải mái vô cùng, trái lại tiểu thư nhà nàng, dáng người quá gầy, nếu lên giường chỉ sợ…”
Đám nam nhân chợt hiểu ra, để lộ nụ cười hèn mọn, còn bồi thêm “ Triệu huynh đúng là tâm tư hơn người, suy nghĩ thấu đáo, xem ra, đúng là nha hoàn kia mê người hơn tiểu thư, vậy ngươi đến quý phủ cầu hôn, không những cầu thân lấy tiểu thư, còn yêu cầu thêm nha hoàn đi theo !”
“Đồ ngốc! Tiểu thư lấy chồng, làm gì có nha hoàn đi theo làm của hồi môn?”
Mọi người lại cười một trận, tiếng cười càng thêm cuồng vọng .
Liễu Ngâm Nguyệt cười lạnh, ra khỏi đám nam nhân đi nhanh về phía trước.
“Công tử, bọn họ thật là xấu tính, ngay cả nha hoàn cũng có ý xấu” Tiểu Nhân đi theo bên cạnh nàng, nhỏ giọng nén giận.
“Cũng không hẳn, ngươi muốn tìm hiểu nam nhân, trước hết phải bước vào thế giới của nam nhân, như thế mới có thể hiểu rõ suy nghĩ của họ, thấy rõ bộ mặt thật của họ.”
Tiểu Nhân gật đầu, giống như đã hiểu rõ, lại hỏi “Vì vậy cho đến bây giờ ngài chậm chạp không chịu lập gia đình, là bởi vì chán ghét nam nhân háo sắc?”
“Đó là một trong những nguyên nhân thôi.”
“Nhưng không phải ai cũng như vậy, tiểu thư không nên vơ đũa cả nắm nha! “
Ánh mắt Liễu Ngâm Nguyệt ánh lên vẻ kiên quyết, thấp giọng trả lời “Đa phần nam nhân bây giờ, người nào không phải tam thế tứ thiếp? Nếu bắt ta phải cùng một phu quân với nữ nhân khác, ta thà rằng cả đời không lấy chồng!”
Phụ thân của nàng có tới bốn thê thiếp, nhưng mẹ lại nói đại trượng phu nên như vậy, ngay cả ba huynh trưởng của nàng cũng thê thiếp thành đàn, còn có tỳ nữ đẹp hầu hạ, làm nàng thật sự không dám lĩnh giáo.
“”Lão gia cùng phu nhân không nghĩ vậy, tiểu thư ngài thoát được một lúc, không thể trốn tránh suốt đời.”
Ánh mắt đẹp thông minh của Liễu Ngâm Nguyệt tràn đầy kiên quyết, giọng điệu giống như đang tuyên cáo “Nếu cha mẹ ép ta, ta sẽ rời khỏi nhà, làm bạn thanh đăng, tuyệt đối không thỏa hiệp.”
Tiểu Nhân trợn mắt khuyên giải chủ tử “Tiểu thư, ngài đừng nghĩ quẫn!”
“Ngươi lại quên hả, phải gọi ta là ‘công tử’.”
“Dạ ‘Công tử” bất quá ngài ngàn vạn lần đừng suy nghĩ bậy bạ, lão gia với phu nhân yêu thương ngài như vậy, nhưng đừng.——“ Tiếu Nhân còn chưa nói xong đã bị tiểu thư đột nhiên đưa tay ngăn lại.
Liễu Ngâm Nguyệt nhìn về phía trước, sự xôn xao của đám người làm nàng cũng bắt đầu chú ý.
“Hình như có chuyện gì xảy ra, chúng ta qua xem đi.” Nàng nói xong liền đi nhanh về phía trước, Tiếu Nhân cũng gấp gáp chạy theo.
Thì ra đám người đó là con cháu vương tôn quý tộc, trong đó có ba vị công tử nổi bật bất phàm nhất, sự xuất hiện của bọn họ thu hút chú ý của đám người thưởng hoa, cũng hấp dẫn ánh mắt của biết bao cô nương.
Dung nhan anh tuấn của ba người họ xuất sắc hơn đám người chung quanh rất nhiều, dáng vẻ trác tuyệt toát ra quý khí vương giả, làm cho các nam tử chung quanh tự biết mình không bằng, thức thời đi xa xa bọn họ, không muốn mình bị coi như nền đất.
Ba công tử này, người thì mặc y bào màu xanh, người thì màu trắng, người lại màu vàng, bên người còn có hai tên tùy tùng, cả đám người bọn họ đang đi vào một chổ thích hợp trong chòi nghỉ mát để thưởng hoa. Tất nhiên, nơi tốt sớm đã bị chiếm hết, nhưng kỳ lạ chính là ba nam tử kia vừa đi tới, đám người ngồi trên ghế đá liền tự động đứng dậy đi nơi khác.
Chứng kiến một màn như vậy, Liễu Ngâm Nguyệt tò mò vô cùng , hỏi một vị đại thẫm bên ngoài để tìm hiểu“Xin hỏi đại thẫm, bọn họ là ai vậy?”
Đại thẩm trợn mắt thật to, đánh giá Liễu Ngâm Nguyệt từ trên xuống dưới một hồi mới nói “Xem ra công tử là người nơi khác đến? Nên mới không biết đại danh của tam Vương gia Lí Văn Tĩnh !”
“Lí Văn Tĩnh? Là người nào vậy?”
“Chính là đại gia mặc đồ màu trắng đó! Còn người áo xanh bên cạnh chính là tướng quân Tiêu Cân Tiểu Ly, người áo vàng chính là nhị công tử Khang Trọng Lân của trung thư lệnh đại nhân .”
“Vậy sao?” Liễu Ngâm Nguyệt mở to mắt tò mò nhìn kỹ ba người kia.
“Mỗi khi ba người này xuất hiện, các cô nương nhìn thấy đều mặt đỏ tim đập, nhất là tam Vương gia phong lưu anh tuấn kia, thần thái bất phàm chính là vũ khí lợi hại nhất, làm toàn bộ các cô nương ở kinh thành đều mê mệt, giấc mộng của mỗi cô nương là gả cho hắn, nếu ta trẻ hơn một chút thì. . . . . .”
Vị đại thẩm kia thao thao bất tuyệt một hồi, đôi mắt ý loạn tình mê nhìn thẳng tam vương gia, bộ dáng giống như mấy thiếu nữ đang tương tư làm Liễu Ngâm Nguyệt nhìn mà buồn cười.
Tên vương gia kia có sức quyến rũ đến vậy sao? Nàng tò mò nhìn nam nhân áo trắng, anh tuấn đúng là anh tuấn, bất quá , dù sao nàng cũng có đệ đệ nhỏ hơn một tuổi vô cùng xuất chúng, nhìn hắn từ nhỏ đến lớn, cho nên đối với mấy tên nam nhân anh tuấn cũng sớm miễn dịch, không giống các cô nương khác vừa nhìn thấy mỹ nam liền trợn mắt há mồm, liên tiếp tỏ vẻ yểu điệu xinh đẹp mong sao thu hút được ánh mắt của vị tam Vương gia kia.
Tiêu Cân Tiểu Ly dẫn đầu bắt chuyện với nam tử áo trắng “Vương gia, đây chính là nơi nổi tiếng để thưởng hoa mà mọi người thường gọi là ‘Vọng Nhan đình’.”
Ánh mắt Lí Văn Tĩnh tràn ngập hứng thú, tiếng nói mạnh mẽ trong trẻo “ Sao lại gọi là ‘Vọng Nhan đình’?”
Khang Trọng Lân bổ sung thêm “Nơi này hàng năm hoa sen quý đều nở rộ, giống như yến tiệc hoa sen vậy đó, hầu như tất cả các thiên kim quan lại thế gia đều tham dự, chỉ có tại đây, mọi người mới có thể nhìn thấy được dung mạo của các nàng. Cho nên hàng năm dịp này đều hấp dẫn các vương tôn công tử và dân chúng, đến đây để thưởng thức dung tư của các nàng. Hoa sen chỉ là phần thưởng phụ, thưởng thức nhan sắc các nàng mới là mục đích chủ yếu, cho nên đình để thưởng hoa được mọi người gọi là ‘Vọng Nhan đình’”.”
Ba người lại nhìn nhau cười, Lí Văn Tĩnh nhàn nhã gấp quạt lại, đôi mắt tuấn mỹ bức người vô cùng hứng thú nhìn thục nữ danh môn đối diện, làm cho nhóm này ai nấy cúi đầu thẹn thùng.
A, thì ra một tên hoa hoa công tử*! Liễu Ngâm Nguyệt có chút khinh bỉ nhìn hắn, còn tưởng rằng tên vương gia kia ba đầu sáu tay thế nào làm bao nhiêu nữ nhân si mê, bất quá chỉ được cái diện mạo tuấn tú, nháy mắt một cái, thì các tiểu thư khuê tú liền thẹn thùng? Nàng cười nhạt nghĩ.
(*ý chỉ mấy tên ăn chơi háo sắc )
“ Công tử’, có gì vui sao mà ngài cười thế?” Tiếu Nhân tò mò hỏi.
“Không có gì, người nhìn kìa, đám mỹ nam mỹ nữ kia cứ liếc mắt đưa tình, nhìn rất thú vị nha.”
Tiếu Nhân đến bên tai chủ tử, nhỏ giọng nói “ Nếu ‘công tử’ không phục thân phận nữ nhi, đến lúc đó toàn bộ nam nhân trong kinh thành không ai mà không nhìn tiểu thư, ánh mắt cũng không chớp một cái.”
“Nhiều chuyện!” Liễu Ngâm Nguyệt thúc nàng một cái.
Lúc này, đám người kia lại nổi lên một trận ồn ào, có một cỗ kiệu hoa lệ xuất hiện trước mắt mọi người, thật không biết là danh môn khuê tú nào đến đây thưởng hoa, mọi người ai nấy đều nghểnh cổ thăm dò.
Màn kiệu vừa mở, liền thấy một bóng hình xinh đẹp yêu kiều tùy ý để nha hoàn đỡ xuống, nàng dùng cái quạt bằng lụa thẹn thùng che mặt lại, cho dù không nhin thấy được diện mạo, nhưng dáng vẻ thướt tha yểu điệu cũng đủ làm bao nhiêu nam tử mê mẩn tâm thần, dáng người rất tốt, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ tưởng tượng cô nương này xinh đẹp như thế nào.
Từ dân chúng bình thường đến các vương tôn công tử đều bị cô nương này thu hút. Mọi người ai cũng chăm chú nhìn cô nương này chú, ai nấy đều mong có thể nhìn thấy dung nhan, thỏa mãn nhã hứng ngắm cảnh đẹp.
Nàng kia xoay người, như muốn thõa mãn mong muốn của mọi người, cô nương thần bí này buông quạt lụa xuống, để lộ một dung mạo giống y như nam nhân .
Thoáng chốc bốn phía lặng im không tiếng động, từ “si mê” biến thành “sợ hãi”, “rung động” trở nên “co rúm”.[ ĐĐ: đáng đời mấy tên mê gái =)) ]
Chẳng có gì xinh đẹp cả, chỉ có một khuôn mặt rỗ như trêu ngươi người ta, mọi người lặng ngắt như tờ, sau đó toàn bộ giật mình, chỉ trong chốc lát đám nam nhân thì bắt đầu tỏ vẻ bận rộn, ngâm thơ đối từ với nhau! Có việc cáo từ! Làm như còn chưa có chuyện gì xảy ra, đối với sóng mắt đưa tình của chung vô diệm* kia làm như không thấy.
( *từ để chỉ những người con gái xấu xí )
Tiếu Nhân nhịn không được cười ra tiếng, liền nhận được ánh mắt cảnh cáo của chủ tử .
Liễu Ngâm Nguyệt quay qua một bên hỏi vị đại thẫm lúc nãy “Xin hỏi đại thẫm, nữ tử kia là thiên kim nhà ai?”
“Nàng nha, là nữ nhi duy nhất của Viên Ngàn Bá, bộ dạng cùng tính tình thế này cho nên đã hơn hai mươi mà vẫn chưa ai dạm hỏi.”
“Viên Ngàn Bá là ai ?” Liễu Ngâm Nguyệt tò mò hỏi.
“Công tử, ngươi hỏi đúng người rồi, người khác có thể không biết, nhưng ta thì biết rõ ràng tường tận. Viên Ngàn Bá kia là phú thương ba tháng trước đến kinh thành, chuyên mở tửu quán làm ăn, người làm hơn một ngàn, dưỡng một đám công phu tốt làm bảo tiêu, tất cả mọi người xưng hắn Bá gia, tâm nguyện lớn nhất của hắn chính là giúp hòn ngọc quý trên tay năm ấy vừa mười chín tìm được một vị hôn phu tốt.” Đại thẫm bộ dáng kiêu ngạo, như thể phố lớn ngõ nhỏ bà đều nắm rõ tin tức trong lòng bàn tay.
Liễu Ngâm Nguyệt ấm thầm đánh giá đại thẫm trước mặt, chắp tay nịnh nọt khen “Xem ra đại thẫm chuyên giúp người khác se sợi tơ hồng, sự nghiệp mai mối vĩ đại?”
Cái miệng rộng của vị đại thẫm kia há thành một vòng tròn màu đỏ, vui vẻ nói “Công tử thật thông minh, đoán rất chính xác! Mọi người thường gọi ta là bà mối Trương, thật không dám dấu, tháng trước Bá gia còn tặng riêng nhiều hoàng kim cho ta, muốn ta giúp hắn chọn cho nữ nhi một tấm chồng tốt!”
“Tặng nhiều hoàng kim? Xem ra Viên Ngàn Bá kia thật sự xa hoa nha .”
“Cũng phải thôi! Hôm nay hắn còn mở tiệc chiêu đãi khách ở Kim Ngọc lâu, chiêu đãi vọng tộc trong thành!”
Liễu Ngâm Nguyệt cười nhạt, nghe xong tin tức của bà mối Trương, nàng đưa mắt nhìn đám nam nhân đang thưởng thức dung mạo của mỹ nữ, không khỏi thở dài. Nữ tử xinh đẹp, thì mỗi một phong thái cử chỉ đều dễ dàng được đám nam nhân tán thưởng không ngớt; còn nữ tử xấu xí, thì tự dưng phải nhận sự nhạo báng của kẻ khác.
Nàng sẽ không là một trong số những nữ tử đó, nàng không muốn bị xem như món hàng để nam nhân tùy ý đánh giá.
“Tiểu nhân tử, chúng ta đi chỗ khác mua sắm.”
Vẫn là cải trang thành nam nhân tốt hơn, có thể thoải mái đi trên đường, không cần phải để ý băn khoăn những lễ giáo của thế tục đối với nữ nhân, cái gì không được nhìn tới lui chớp mắt, cái gì tam thước kim liên, bây giờ nàng cứ nhìn chung quanh, có thể vào quán uống trà, hưởng thụ một ngày không gò bó câu nệ, tuy rằng những ngày như vậy sẽ không còn dài, nhưng cũng đủ để nàng tranh thủ hưởng thụ nửa đời người. Nếu nàng có thể kéo dài hôn sự này, thì mong ước thuở nhỏ có một cuộc sống tiêu diêu tự tại vẫn có thể duy trì.
“ ‘Công tử’, ngài nhìn đối diện kìa!”
“Chuyện gì?”
Nương theo hướng chỉ của Tiếu Nhân, nàng liền nhìn thấy một vị công tử đang mụ mị nhìn một cô nương dung mạo xinh đẹp, người hầu của vị công tử này thì vây quanh cô nương cùng nha hoàn, đúng là một tên thiếu gia sống trong nhung lụa quen thói kiêu ngạo, giữa ban ngày ban mặt mà lại đùa giỡn con gái đàng hoàng.
“Đùa hay sao! Giữa thanh thiên bạch nhật, tên háo sắc này dám tự tiện khi dễ thiếu nữ nhà lành? Người khác cho phép, nhưng Liễu Ngâm Nguyệt này thì không!” Nàng nói xong liền đi nhanh về phía trước.
“Tiểu. . . . . . công tử, đừng đi nha!” Tiểu Nhân chạy theo, cố gắng ngăn cản ý tưởng “gặp chuyện bất bình, ra tay tương trợ” của nàng.
“Ngươi không thấy tên sắc lang kia khi dễ khuê nữ nhà lành sao? “
“Đúng là nhìn thấy, nhưng mà ngài đừng nhiều chuyện!”
“Đồ nhát gan! Ngươi sợ phiền phức thì né qua một quên, đừng cản trở ta!”
“Không được đâu! Nếu không cẩn thận để lộ ngài nữ cải nam trang…Chuyện này nếu lọt vào tai lão gia thì không nói, lỡ ngài mà bị thương, Tiếu Nhân có chín cái mạng không cũng không sống nổi đâu!”
Nghe nhà hoàn nhắc nhở, Liễu Ngâm Nguyệt mới sững lại suy tư chốc lát. Đúng vậy! Việc này không thể lỗ mãng, lỡ phá hủy thanh danh của cha thì không tốt, phải dùng đầu óc mới được.
Đột nhiên nghĩ ra một kế, nàng liền ghé sát lỗ tai Tiếu Nhân, thông báo kế hoạch của mình.
Gương mặt tựa phù dung của Tô Thiến Nhân trắng bệch, ôm chầm lấy hai nha hoàn bên cạnh, sợ hãi nhìn đám nam nhân đang chắn đường các nàng.
“Vị công tử này, tiểu nữ tử cùng ngài không hề quen biết, sao lại không nhường đường?”
Bộ mặt của Đỗ Quan Bác tràn đầy tà ý, mê đắm nhìn nàng đắm đuối. Trong phạm vi mười dặm, hắn chưa từng gặp qua cô nương nào xinh đẹp như vậy, mấy tên người hầu vây quanh các nàng, cũng rất cẩn thận thưởng thức mỹ mạo yêu kiều, trong lòng thầm nghĩ không biết nàng là cô nương nhà ai? Hắn liền hỏi tên, muốn chọn ngày tốt để đến nhà dạm hỏi, lấy về nhà làm tiểu thiếp thứ tám.
“Cô nương nếu không nói ra phương danh, tiểu sinh sẽ không bỏ cuộc.”
Nha hoàn Thuý Ngọc anh dũng che chắn trước mặt chủ tử, quát “Các ngươi mau tránh ra, đừng có cản đường của tiểu thư nhà ta.”
” Nha đầu thúi, không phải nói chuyện với ngươi, tránh ra!” Nha hoàn kia liền bị Đỗ Quan Bác mạnh tay đẩy qua một bên, đám tùy tùng lập tức chắn nàng ở phía sau.
Tô Thiến Nhân sợ đến nỗi sắc mặt trắng bêch, sớm biết thế nên nghe lời nhũ nương ngồi kiệu xuất môn. Bởi vì nhất thời vui vẻ, rất có hứng đi dạo phố, chỉ mang nha hoàn Thúy Ngọc đi theo, lúc nãy là hoa quý mỗi năm chỉ có một lần, nên học theo bàn dân bá tánh đi dạo đường cái, không ngờ lại gặp đám háo sắc.
“Người ta nói yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu! Tiểu sinh chỉ muốn biết phương danh của cô nương, đâu có ý xấu? ” Hắn nói, gấp lại cây quạt rồi nâng cằm nàng lên.
Tô Thiến Nhân vì hành động vượt quá lễ giáo của hắn mà có chút khiếp sợ lùi về sau “Công tử, xin hãy tự trong, nếu còn vô lễ như vậy, tiểu nữ…tiểu nữ….”
“Có gì mà thẹn thùng, cùng lắm tiểu sinh sẽ chịu trách nhiệm về danh tiết của cô nương , chỉ cần cô nương gật đầu, ta lập tức dùng kiệu tám người khiêng rước cô nương về nhà, để cô có thể hưởng vinh hoa phú quý cả đời không hết, cẩm y ngọc thực, vàng bạc châu báu, muốn gì có đó!”
Tô Thiến Nhân bị bức đến góc tường mới phát hiện mình đã hết đường lui, thấy nam nhân trước mặt tràn đầy tà ý càng ngày càng đến gần, trở nên hỗn loạn vô cùng, không biết phải làm sao.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, gương mặt Đỗ Quan Bác trong nháy mắt đã gần kề cũng may có một cây quạt chặn lại, nếu không thiếu chút nữa mũi hắn đã đụng vào nàng.
Va chạm bất ngờ làm Đỗ Quan Bác nhất thời thối lui, quay đầu xem coi ai dám lớn mật như vậy, cư nhiên dám phá hỏng chuyện tốt của hắn?
“Ngươi là ai?” Hắn ngênh mặt nhìn tên Trình Giảo Kim đột nhiên xuất hiện.
Gương mặt Liễu Ngâm Nguyệt tươi cười gấp quạt giấy lại, không chút hoang mang hỏi “Xin hỏi đại danh của các hạ?”
Một tên torng đám người hầu của Đỗ Quan Bác nói “Ngươi từ đâu tới? Cư nhiên lại không biết Đỗ đại gia đỉnh đỉnh đại danh nổi danh là con nhà quyền quý, dám làm mất nhã hứng nói chuyện phiếm với cô nương của thiếu gia, ngươi muốn chết sao?”
Liễu Ngâm Nguyệt ra vẻ vừa nghe chuyện gì trọng đại lắm, chắp tay nói “Thì ra là công tử của Huyện thái gia đỗ đại nhân, Đỗ thiếu gia nha.”
“Biết rồi còn không mau biến đi, đừng có rỗi hơi mà quản chuyện của thiếu gia nhà ta!”
“Rãnh rổi thì không, nhưng chuyện nhà thật không thể không quản.”
“Chuyện nhà?” Đỗ Quan Bác ầm thầm đánh giá nam nhân ẻo lả trước mặt “Cái gì mà chuyện nhà?”
“Thật không nói dối, cô nương này chính là muội muội của tiểu đệ, tiểu đệ cũng chính là huynh trường của nàng.”
Tô Thiến Nhân đối lời của nàng nháy mắt giật mình ngơ ngẩn, bất quá lập tức biết vị công tử này là vì giúp nàng giải vây mà cố ý nói như vậy.
Vừa nghe Liễu Ngâm Nguyệt nói như vậy, tên Đỗ Quan Bác kia lập tức thay đổi sắc mặt, xu nịnh cười nói “Thì ra là huynh trưởng của cô nương đây, thất kính thất kính!”
“Đỗ huynh, xin mời vừa đi vừa nói chuyện” Liễu Ngâm Nguyệt đưa tay mời nhỏ giọng bên tai hắn “Người thông minh nhìn vào biết liền, Đỗ huynh đây coi trọng tiểu muội, muốn lấy nàng làm thiếp, đúng không? “
Đỗ Quan Bác liền gật gật đầu, vội vàng tiếp lời “Nếu huynh hứa gả lệnh muội cho Đỗ Quan Bác ta, sính lễ…. “
Liễu Ngâm Nguyệt chặn họng hắn “Đỗ huynh gia thế hiển hách, gia tài ngàn vạn, tiểu đệ sớm đã nghe danh, tiểu muội được gả cho ngươi chính là vinh dự, tiểu đệ cầu còn không được!”
Đỗ Quan Bác vui vẻ nói “Đâu có đâu có! Ngày mai chúng tôi sẽ đến nhà dạm hỏi!”
“Cần gì chờ ngày mai, sao hôm nay Đỗ huynh không gặp mặt gia phụ, đem việc này ấn định. Đúng lúc gia phụ ở tại Kim Ngọc Lâu dự yến tiệc, Đỗ huynh sao không thừa cơ hội làm quen với gia phụ, rồi nói tới chuyện hôn nhân này luôn?”
“Vậy thì làm phiền, như vậy làm phiền huynh đài dẫn ta đi.” Nghe vậy, máu háo sắc của Đỗ Quan Bác lại nổi lên, vội vàng chắp tay thở dài.
Đúng lúc Tiểu nhân vừa dẫn một nam nhân đến, vừa đúng thời gian Liễu Ngâm Nguyệt suy đoán.
“Không cần đến ngu đệ dẫn di, gia phụ đã phái người đến, mời Đỗ huynh đi theo gia nhân là được.”
Tiểu Nhân vừa đến gần, liền nháy mắt ra ám hiệu với chủ nhân, khom người cúi chào Đỗ Quan Bác “Công tử!”
Phía sau Tiểu Nhân chính là thủ hạ của Viên Ngàn Bá, hắn nhìn Đỗ Quan Bác hỏi: “Chính là vị công tử này muốn kết thân với lão gia nhà ta?”
“Đúng là tại hạ.” Đỗ quan Bác mỉm cười nói.
“Xin đi theo ta.” Hắn nói xong liền xoay người đi.
Liễu Ngâm Nguyệt cũng làm thế thỉnh Đỗ Quan Bác tùy tiện mà đi, vẻ mặt vẫn như cũ tươi cười trong sáng, Đỗ Quan Bác cũng không hề nghi ngờ hắn, liền ra lệnh cho tất cả gia nhân theo bên người đi theo sau gia nhân kia.
Chờ đến khi bọn họ đã bước qua cửa Kim Ngọc Lâu, Liễu Ngâm Nguyệt lập tức kéo Tô Thiến Nhân “Chúng ta chạy mau!”
Tô Thiến Nhân còn định hỏi rõ mọi chuyện, cứ ngây người ra để Liễu Ngâm Nguyệt nắm chặt tay lôi nàng chạy đi. Chạy gần mười mấy ngõ nhỏ hai người mới dừng lại, tranh thủ hít ra thở vào, thở dốc không ngừng.
“Cô nương, không có việc gì , đến đây chắc an toàn rồi.” Liễu Ngâm Nguyệt thở hồng hộc nói.
Tô Thiến Nhân è dè rút tay khỏi tay Liễu Ngâm Nguyệt, hai gò má đỏ ửng, bộ dáng không biết phải làm thế nào.
Phát hiện sự e dè của nàng, Liễu Ngâm Nguyệt mới nhớ mình đang cải trang nam nhân, vừa rồi chỉ lo chạy trốn, nên quên mất lễ giáo nam nữ thụ thụ bất thân, tự nhiên lại đi nắm tay cô nương người ta, đúng là thất lễ nha!
” Cô nương, thất lễ ,.” Liễu Ngâm Nguyệt chắp tay giải thích.
Tô Thiến Nhân mềm nhẹ như nước cúi người nói “Không dám, được công tử cứu giúp, Thiên Nhân cảm kích vô cùng.”
“Thiến Nhân? Tên của cô nương thật đẹp.”
Hai má Tô Thiến Nhân lại một lần nữa ửng hồng, ý cười ngại ngùng, được thế nhưng lại không khoa trương già mồm, chắc chắn là thẹn thùng .
“ Công tử ’, chúng ta đi thôi.” Tiểu Nhân một bên thúc giục.
Nguy rồi! Không được chậm trễ, phải thừa dịp phụ thân còn chưa hồi phủ để thay lại nữ trang.
“Thiến Nhân cô nương, ta phải đi rồi. Mọi người cũng trở về đi, tránh để đám người Đỗ Quan Bác đuổi theo, lần sau xuất môn nên cẩn thận hơn, tiểu sinh cáo từ.”
Nói xong Liễu Ngâm Nguyệt chủ tớ hai người liền vội vàng rời đi. Tô Thiến Nhiên mở miệng muốn kêu lại, nhưng vì lễ giáo lại xấu hổ không dám lên tiếng, nhưng nàng còn chưa kịp hỏi tên đối phương nha.
Nha hoàn đứng một bên, phát hiện dưới đất có một miếng ngọc bội, liền nhặt lên.
“Ai nha! Tiểu thư, vị công tử kia đánh rơi ngọc bội, hay ta đuổi theo trả lại cho hắn?”
Tô Thiến Nhân tiếp nhận ngọc bội trong tay nha hoàn, sau đó nhìn kỹ, chất ngọc trong suốt đẹp đẽ là loại ngọc thượng đẳng, trên ngọc có khắc một chữ “Liễu”.
Thì ra vị công tử kia họ Liễu, đáng tiếc lại không có tên, nàng cảm thấy tiếc nuối vô cùng, nhưng dù sao cũng có miếng ngọc bội này, có lẽ sẽ còn gặp lại.
“Người đã đi xa, chắc đuổi không kịp.”
“Vậy phải làm sao đây? “
“Trước tiên chúng ta tạm giữ, sau này tìm cơ hội trả lại cho người ta.”
Nha hoàn sau đó nhắc nhở “Tiểu thư, chúng ta mau về đi thôi! Ta sợ mấy tên vừa rồi lại tìm đến.”
“Ừ.” Nàng đáp nhẹ, xoay người đi theo nha hoàn, nhưng có chút luyến tiếc, quay đầu nhìn hướng đi của vị công tử không biết tên phong độ lúc nãy, lần này anh hùng cứu mỹ nhân, đã làm lòng nàng không khỏi rung động.