Trêu Đùa Lòng Vua

Chương 22: Chương 22




Lúc nàng từ từ tỉnh lại, thì đã gần giờ ngọ, Liễu Ngâm Nguyệt cảm thấy cơ thể đau nhức và mệt mỏi vô cùng, nửa bên giường đã lạnh, chứng tỏ Lí Văn Tĩnh – vị hôn phu của nàng đi lâu rồi.

Nhớ tới cuộc mây mưa đêm qua, hai má nàng lại ửng đỏ; may là hắn không có ở đây, nếu không nàng thật không biết phải đối mặt hắn thế nào đây.

Sau đó có hai tỳ nữ bước vào phòng chải đầu thay quần áo cho nàng, ngoại trừ nha hoàn thân cận bên người là Tiểu Nhân, tất cả đều xa lạ.

“Vương gia đâu?” Nàng hỏi Tiểu Nhân .

“Nghe nói sáng sớm đã vào cung.”

“Phải không. . . . . .” Nàng an tâm, nhưng cũng có chút bất an.

Tỳ nữ khéo tay giúp nàng trang điểm một cách tự nhiên hào phóng, đem tóc bới lên thành búi tóc của Vương phi, không còn là cô nương chưa lấy chồng. Sau khi thay trang phục xong, các tỳ nữ đều thốt lên khen ngợi “Vương phi thật đẹp quá ! Khó trách Vương gia si mê.”

Nàng cười ảm đạm : “Vậy sao?”

“Hôm qua Vương gia nói không cho bất cứ ai vào nháo động phòng, nếu lỡ làm vương phi mệt, ngài sẽ rất đau lòng! “

“Hả? Hắn nói như vậy?”

Một tỳ nữ khác có biểu tình cực kỳ hâm mộ nói “Các triều thần trong cung, ai muốn nháo động phòng, đều bị vương gia bắt uống rất nhiều, vương gia nói ai dám quấy rầy ngài động phòng hoa chúc, nếu không sợ chết thì lại đây, kết quả tất cả đều say khướt được người ta đưa về, có thể thấy vương gia yêu thương vương phi cỡ nào! “

Nghe việc này làm nàng có chút ngoài ý muốn, hắn lợi hại như vậy sao? Quái! Sao hôm qua không thấy mùi rượu trên người hắn, rượu hắn uống đổ ở đâu vậy?

Hai tỳ nữ này đều rất thiện ý thân thiết, đối với hoàn cảnh xa lạ này mà nói, nàng cũng có chút an tâm.

“Ta muốn ra ngoài một chút.”

Một tỳ nữ trong hai người tên là Hạ Hà, xung phong nhận việc dẫn đường cho Liễu Ngâm Nguyệt, Tam vương phủ chia làm ba khu vực lớn là trước, giữa, và sau, cùng sáu lâu mười hai viện phân tán bao quanh.

Phía trước chủ yếu là phòng khách và chỗ hội nghị, còn ở giữa là Nghị Sự các và chỗ làm việc của trướng vụ quản sự hội hợp với nhau, phía sau là sương phòng, thư phòng và chỗ ở của người hầu được phân bố trên các lâu viện.

Mỗi một lâu viện đều có vườn hoa để tạo cảnh, được bố trí rất cổ kính, phong thái thanh lịch, từ cách thiết kế và trang trí của các lâu viện, có thể thấy Lí Văn Tĩnh là người có suy nghĩ sâu sắc.

Người như thế nhưng về chuyện phòng the sao có thể bá đạo như vậy? Nàng nghĩ tới đủ loại hành động cuồng dã của Lí Văn Tĩnh đêm qua thì không khỏi xấu hổ .

“Vương phi, sao mặt ngài hồng như vậy? Có gì không thoải mái sao?” Hạ Hà quan tâm hỏi.

“Thời tiết có chút nóng bức, không có gì đâu.” Nàng mỉm cười, che dấu sự mất tự nhiên của mình, hạ nhân nhiều như vậy, cũng không nên làm mất thân phận quá.

Sau đó các nàng đi vào hoa viên lớn nhất vương phủ, hòn giả sơn nước chảy róc rách, muôn hoa đua thắm khoe hồng, tuy cảnh chưa bằng ngự hoa viên của Hoàng Thượng, nhưng lại yên tĩnh hơn nhiều, Tiểu Nhân nhìn thấy ngạc nhiên kêu lên, cao hứng chạy tới chạy lui.

“Hoa đẹp quá.” Nàng khẽ thở dài, mê mẩn nhìn cảnh đẹp trước mắt.

“Ngươi so với hoa còn đẹp hơn.” Bỗng một đóa hoa lan cắm ở trên tóc của nàng, làm Liễu Ngâm Nguyệt có chút hoảng sợ quay đầu lại.

“Khấu kiến Vương gia!” Mấy tỳ nữ cùng nhau cúi người hành lễ.

“Lui ra hết đi.” Lí Văn Tĩnh phất tay ý bảo lui ra .

Không ngờ hắn sẽ xuất hiện, Liễu Ngâm Nguyệt muốn rời đi, nhưng Lí Văn Tĩnh lại sớm hơn một bước nắm lấy tay không cho nàng đi.

“Thiếp thân khấu kiến Vương gia.” Thái độ Liễu Ngâm Nguyệt lạnh lùng xa cách, không hề có ý nịnh hót hay thoải mái, đối với hành động bá đạo đêm qua của hắn vẫn còn rất tức giận.

“Ngủ ngon không?”

“Tạ Vương gia quan tâm, ngủ rất ngon.”

” Đã quen với nơi ở mới chưa?”

” Thoải mái lắm, thiếp thân đã quen.”

” Có cần gì cứ nói bổn vương, chỉ cần ngươi muốn, trong năng lực của ta, bổn vương nhất định làm được.”

“Thiếp thân cũng không thiếu gì, tạ vương gia quan tâm ưu ái.”

Lí Văn Tĩnh nhăn mặt nhíu mày. Tuy rằng Liễu Ngâm Nguyệt cung kính nghe theo, thái độ rất tốt, nhưng lại có cảm giác xa lạ vô cùng, nhìn nàng cười nhịn nhục, cung kính với hắn như là người xa lạ không bằng.

“Có chuyện gì? Sao thái độ của ngươi hỏi gì trả lời nấy như vậy?” Hắn không thích chút nào.

“Thiếp thân chỉ dùng lễ giáo, được vương gia nâng đỡ nạp thiếp thân làm phi, dĩ nhiên thân là phi tử phải có lễ giáo, mới không làm mất mặt vương gia.”

Nàng cố ý tỏ vẻ dịu dàng, làm Lí Văn Vĩnh cực kỳ không thích , hắn đâu cần một phi tử gương mẫu. Hắn chính là yêu thích tính cách mềm mại tươi đẹp , giống như khi nhìn thấy nàng ở Túy Hoa Lâu, là một Liễu Ngâm chỉ vì hắn mà sắc mặt giãn ra vui vẻ.

“Để bổn vương nhìn kỹ ngươi.” Hắn nâng cằm nàng lên, bình tĩnh xem kỹ đôi mắt đẹp.

Thứ duy nhất nàng không thể chống cự chính là đôi mắt sáng ngời có thần của hắn, không biết từ bao giờ, hai má nàng bắt đầu đỏ hồng, không muốn yếu thế nên nhắm mắt lại không thèm nhìn, nhưng hắn cũng không để nàng có cơ hội né tránh, bá đạo hôn lên đôi môi ngọt ngào, bừa bãi thưởng thức.

“Vương gia đừng như vậy!” Nàng đẩy hắn ra.

“Sao lại không được?”

“Giữa thanh thiên bạch nhật, không nên.”

“A? Thì ra là ngươi ngại, được thôi! Chúng ta trở về phòng. ” Nói xong hắn liền ôm nàng đi về phòng, mặc kệ nàng giãy dụa kháng nghị thế nào.

Hắn sẽ không để nàng có cơ hội cự tuyệt hắn! Nhớ tới hôn lễ hôm đó, Lí Văn Tĩnh thật không hiểu sao nàng lại lạnh lùng với hắn? – Rõ ràng ban đầu là nàng dụ dỗ hắn nha! Hắn thực nhớ vẻ ôn như kiều mỵ của nàng lúc mới gặp.

Hắn cũng không phải một nam nhân trầm mê sắc đẹp, tất cả lời nói và việc làm phong lưu đều là diễn kịch mà thôi, nhưng từ khi gặp được Liễu Ngâm Nguyệt, tính tình hắn cũng thay đổi rất nhiều —chỉ vì nàng!

Chỉ duy nhất Liễu Ngâm Nguyệt mới có thể khiến hắn nổi lên dục niệm, bởi vậy hắn không cho phép nàng lạnh nhạt như vậy, hắn thề phải khơi gợi sự nhiệt tình nơi nàng.

Trở lại trong phòng, sau khi đặt nàng lên chiếc giường mềm mại, Lí Văn Tĩnh nhanh chóng gọn gàng cởi bỏ quan bào của mình.

Liễu Ngâm Nguyệt kinh hoàng lùi về phía sau. Hắn lại muốn nữa! Tên nam nhân chết tiệt này, coi nàng là nữ tử thanh lâu hay sao, tự nhiên ngay cả ban ngày cũng muốn nàng, muốn nữa?

Nàng còn chưa kháng nghị được gì, thì tất cả những câu oán hận đều bị hắn hôn nuốt hết vào miệng, cho dù nàng đánh và giãy dụa thế nào đối với hắn cũng như muỗi đốt mà thôi, áo ngoài áo đơn gì cũng bị hắn thoát hết, chỉ còn cái yếm hồng che thân.

Cuối cùng, tất cả uất ức cùng đau lòng toàn bộ hóa thành nước mắt. . . . . .

Đột nhiên phát hiện nàng rơi lệ, Lí Văn Tĩnh liền dừng động tác.

Nàng uất ức như vậy, lệ cứ rơi, lại không nói gì, cái loại khóc không tiếng động này làm Lí Văn Tĩnh đau lòng, hành vi của hắn làm nàng thương tâm đến vậy sao?

“Đừng khóc, Ngâm Nguyệt. . . . . .” Hắn định đưa tay lau nước mắt giúp nàng, ai ngờ lại bị nàng cự tuyệt đẩy ra.

Giờ phút này hắn mới chính thức hiểu được, thì ra nàng chán ghét sự đụng chạm của hắn, đột nhiên nhớ tới Thiến Nhân từng nói qua Ngâm Nguyên vốn không muốn gả cho hắn. Sự sáng tỏ này làm hắn đau lòng, nhìn thấy nước mắt của ái phi cứ ngắn dài chảy xuống, không nói gì lặng lẽ thấm ướt gối chăn, khiến hắn đối với hành vi của mình sinh ra chán ghét và có cảm giác thất bại .

Đúng vậy , là hắn ép cưới nàng!

Lí Văn Tĩnh đau lòng nhìn ái phi rơi lệ, thật muốn ôm nàng vào lồng ngực an ủi, nhưng Liễu Ngâm Nguyệt chỉ dựa vào sát giường né tránh. Tay hắn nắm chặt, mãnh liệt trào dâng thoáng chốc đóng băng, không muốn tiếp tục đau lòng nhìn nàng khóc, Lí Văn Tĩnh cầm lấy áo khoác quay đầu rời đi.

******

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.