Không gian thật tĩnh lặng, tôi dùng sức hít vào, đầu run nhẹ.
Bọn họ đã đưa Thư Niệm tới biệt thự này để cậu ta trấn tĩnh lại cùng nghỉ dưỡng sức. Thuận tiện tôi cũng bị mang theo luôn.
Vết thương trên đầu đã được băng bó kĩ càng, máu không còn chảy nữa. Đây cũng nhờ Kha Lạc còn có tình người, đưa tôi tới bệnh viện. Nhưng xét cho cùng cũng chỉ là tiện thể đi cùng Thư Niệm kiểm tra coi có bị sao không ấy mà.
Bụng tôi quặn lên. Nhưng không thành vấn đề! Mẹ nó, ruột gan có sao mà vẫn nằm yên một chỗ còn hơn bị móc ra quăng một xó.
So với tính mạng, chỉ vì chưa ăn sáng mà đau một tí thì cũng chả chết.
Tôi lấy lại bình tĩnh, cố dằn lòng, cảm giác vẫn rất lộn xộn.
Tình thế này tôi cũng chẳng biết nói sao. Lúc bị ném vào đây quả thật là thô lỗ nhưng cũng không phải nhà giam, chỉ là một thư phòng bình thường, trong tủ còn có rượu. Ngoài cửa tất nhiên có vài anh dzaj canh gác nhưng Kha Lạc cũng không trói buộc gì hết, tôi vẫn có thể tự do đi lại.
Đầu tôi ong ong đau, tư vị hẳn không hề dễ chịu. Lòng dạ lại hoang mang nghĩ không ra cái gì, ngồi xuống lập tức thấy mồ hôi lạnh lăn theo thái dương nhỏ xuống.
Miệng khô lưỡi nhạt, tôi mở ngăn tủ chọn một chai rượu, ly cũng đã có sẵn bèn tự rót tự uống.
Cần nhất là giữ vững tinh thần, thứ nữa nếu chẳng may có chuyện không hay thì cũng đỡ tiếc hận vì không kịp vui sướng.
Cửa bị đẩy ra, thanh niên cao lớn bước vào hai bước thì dừng lại, mở to mắt nhìn tôi.
“Chú. . .”
Cậu đại khái cũng không nghĩ tới chuyện tôi chết đến đít còn vô liêm sỉ tranh thủ uống đồ của Lục Phong, liền nhíu mày.
“Cháu cần một lời giải thích”
“Được!”. May còn chừa cho tôi cơ hội giải thích.
“Sao lại làm thế?”
“Tôi không có cường bạo cậu ta” Tôi vọt miệng.
“Là cháu nói sao chú lại làm nội gián? Chú làm việc cho ai?”
Lòng tôi trầm xuống, không hé môi
“Chú Lục có chỗ nào phải xin lỗi chú, tiểu Niệm có chỗ nào đắc tội chú, sao chú lại làm thế?”
“Bọn học đâu có làm gì? Vậy còn cậu? Cậu dám nói cậu đối xử với tôi êm đẹp, tôi không thua thiệt gì cả sao?”
Kha Lạc ngẩn người “Chú cứ trực tiếp tính với cháu là được rồi”
Tôi làm sao có thể nói mấy câu buồn nôn như “không thể tha thứ được” này nọ, chỉ có thể nói một lèo “Phải, chuyện này là tôi sai”
Kha Lạc lạnh lùng trừng mắt, tôi chỉ cảm nhận một luồng ơn ớn chạy dọc sống lưng. Giờ tôi chỉ mong cậu toàn tâm toàn ý với Thư Niệm, đừng rảnh rang phân thân chú ý tới tôi làm chi.
“Chuyện với công ty tôi sẽ thú tội với Lục Phong, chờ anh ta giải quyết, cậu đừng nhúng tay. Về Thư Niệm thì tôi sẽ trực tiếp nói chuyện. Nhưng xem ra cậu ta cũng không tổn hại gì nhiều” tôi dừng một chút, cười cười: “còn cái giao tình mấy năm nay. . .”
Kha Lạc nhìn tôi.
Tôi rót một li, đưa về phía cậu, khép nép “Coi như chú LEE xin cậu vậy. Tha tôi một mạng, chúng ta giảng hòa đi!”
Kha Lạc nhìn tôi trong chốc lát, mặt không biểu lộ gì, nhưng rốt cuộc vẫn nhận lấy.
Nháy mắt, trong tôi xuất hiện một loại cảm giác bàng hoàng không tin nổi, thế là ngay sau đó li rượu được hất thẳng lên mặt tôi.
Tôi nửa ngày không khôi phục được tinh thần, rượu còn theo cằm tong tong chảy xuống, nghe như bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Vào đi”
Cơ hồ có một bóng người khẽ nói “Kha thiếu gia, người của Tạ gia đến rồi, nói là phải giao người cho họ”
Kha Lạc liếc tôi một cái rồi quay đầu, nói: “Anh nói cho họ biết, người là tôi bắt được, cư nhiên tôi biết cách xử trí”
“Nhưng họ cứ dằng dai mãi. . .”
“Anh ra nói Tạ Viêm yên tâm, tôi sẽ giải quyết”
Cõi lòng tôi một trận trầm lạnh.
Tôi có thể tưởng tượng cậu đối với tôi có cỡ nào thâm cừu đại hận, nhưng về phần phải “giải quyết” thế nào, tôi căn bản không cách nào nghĩ ra.
Trong phòng lại trở nên yên ắng, chỉ nghe tiếng hít thở ồ ồ của tôi.
Rất nhanh sau đó tiếng đập cửa lại vang lên, quả nhiên Tạ gia không tự mình “giải quyết” thì không xong.
“Kha thiếu gia, cậu vẫn là. . .”
Kha Lạc cau mày, lúc tôi nhìn qua quả thật rất giống khi Lục Phong lo lắng.
Cậu sẽ giao tôi ra hay không? Tiếng đập cửa dừng lại, giờ là tiếng xoay tay nắm “xành xạch”, nghe thấy toàn thân tôi lại ớn lạnh.
Tạ Viêm hơn phân nửa là muốn mang tôi xử làm tám miếng mới hả giận. Về phần Kha Lạc, số miếng hẳn sẽ tăng lên chứ chẳng kém.
Răng tôi có chút run. Tôi thừa nhận tôi sợ chết, hơn nữa chết thế này lại không minh bạch, bảo sao tôi cam tâm. Huống chi bọn họ chưa chắc để tôi chết ngay cho sướng thân.
Thừa dịp hai bên còn tranh luận ai sẽ xử lý tên tội đồ, tôi đứng lên, chạy ra cửa sổ xem xét.
Rất may mắn, đây chỉ là lầu ba mà thôi. Cửa sổ phong cách Châu Âu nguyên bản tạo điều kiện cho các phu nhân nghênh đón tình lang giờ lại “nối giáo” giúp tôi chuồn.
Cả người đu ngoài cửa sổ, một chân còn lại cố sức với tới cửa phía dưới, tôi đã nghe thấy tiếng nói chuyện.
Lòng tôi giật đánh thót một cái.
Một khi họ phát hiện ra trong phòng không có ai, cho dù tôi có tiếp đất an toàn cũng đừng mơ tưởng chạy thoát.
Vừa chạm tới cửa sổ tầng hai, tôi không hề lấy đà vững trực tiếp nhảy xuống.
Lúc rơi xuống đất, ngồi chồm hổm một đống, trừ bỏ chân hơi đau nhưng may mắn không có trật mắt cá. Trước giờ tôi vẫn không giỏi mấy màn vận động kiểu này mà.
Cái biệt thự này thật lớn, thật biến thái, chạy dọc con đường trải đá cuội bao lâu vẫn chưa thoát, tôi luôn chuẩn bị tư tưởng bị tóm bất cứ lúc nào.
Thế nhưng thẳng một mạch ra đến cổng lớn vẫn không bị ngăn cản, mấy cảnh vệ đứng đó thậm chí còn không thấy tôi.
Ngay cả thời gian tự sướng mình đang may mắn cũng chả có, không dám trì hoãn vội vàng chạy lẹ.
Vài ngày sau đó tôi chật vật tránh tránh né né.
Nhà trọ tất nhiên không dám về, may mắn còn một ít tiền mặt dùng khi khẩn cấp. Chính là không nghĩ được cái trường hợp “khẩn cấp” này nó đến sớm quá, không khỏi liên tục chửi mình xui.
Tôi lại đâm hối hận vì bản thân không quả quyết, việc quái gì phải quản cậu ta an toàn hay không, đang yên đang lành mắc tội cả Lục gia lẫn Tạ gia.
Tiền thì tôi không thiếu, nhưng trốn chui trốn lủi cũng không phải cách. Cả ngày tôi không khác gì con chuột, rúc cho sâu. Vì an toàn, ăn ngủ đều phải tìm nơi nghèo nàn, rách nát nhất có thể, mắt la mày lén, thấy người nào quen quen phải cụp mặt xuống ngay.
Thiên Tân thật sự quá nguy hiểm đi, tôi đã nghĩ đến chuyện qua nơi khác tránh gió, chờ cả hai nhà hạ hỏa.
Nhưng muốn chạy cũng không phải dễ. Tất cả những thứ cần thiết đều nằm cả ở nhà trọ mà tôi không quay lại đó được. Càng nghĩ lại càng thấy chỉ có thể dựa vào Đồng Thiện. Tốt xấu gì lão ta cũng không cùng phe với hai nhà kia, huống chi còn một số tiền lớn mà tôi chưa được nhận phần.
Đồng Thiện cũng nghĩa khí ra phết. Vừa nói chuyện nửa giờ, hắn ta đã cho xe tới đón tôi.
Không phải tôi hết đề phòng hắn ta, mà là tôi ở thế phóng lao đành nhắm mắt theo lao thôi!
Đồng Thiện tuy chưa từng tự lộ mặt, nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng lộ ra, không chỉ tôi hứng chịu đâu. Hắn ta muốn phủi tay sạch sẽ cũng không xong. Mà dù có giết tôi diệt khẩu cũng không nịnh bợ được cả hai bên lửa thù hừng hực đâu.
Suy lợi tính hại, thà hắn cứu tôi, sau này có khi lại hữu dụng không chừng.
Đại khái tôi tính toán thật đúng, Đồng Thiện đối với tôi rất khách khí, hữu lễ, an bài một nơi yên ổn cho tôi, lại tự tay làm lại PASSPORT này nọ.
Tôi không nghĩ đến chuyện trốn xa đến vậy. Nhưng theo lời những người này thì Kha Lạc đang lồng lộn tìm tôi, tỉ như phải xúc ba thước đất cũng phải lôi con giun chết nhát là tôi lên cho bằng được vậy.
Tạ Viêm cũng đã buông tha tôi quay về Thượng Hải, hắn ta thế mà cũng ngừng truy cứu.
Cần gì chứ? Kha Lạc hận tôi đến vậy sao?
Cho dù là con chó, bị đánh nên quắn lên chạy cũng nên có chút thương tiếc đi.
Vẫn là nói, ngay từ đầu tôi đừng chờ mong gì ở Kha Lạc, đúng hay không?
“Đồng gia, ngài tìm tôi?”
“Ai ui, ngồi ngồi, uống một chén đi”. Đồng Thiện cười hề hề đón tôi.
“Hộ chiếu xong rồi à?”
“Đừng vội, cứ ngồi đi đã. Người trẻ tuổi cũng nên tập dần tính nhẫn nại đi”
Mẹ! Tôi còn lâu mới làm con chó ngoe nguẩy đuôi quanh lão nhé. Nghẹn khí, tôi ép mình ngồi xuống. Mấy ngày nay rồi mãi mà chưa xong hộ chiếu, trong đầu tôi bất tri bất giác có linh cảm không hay.
“Đồng gia, ngài nói coi, mấy thứ tôi nhờ khó lo liệu vậy ư?”
“Sao? Cậu lo lắng với tôi đấy à?”. Đồng Thiện cười hì hì “Cậu cũng biết đấy thôi, bên ngoài người ta đang ầm ầm truy tìm cậu đó”
Tôi không lên tiếng. Có đôi khi tôi nghĩ hay là cứ về gặp thẳng Kha Lạc, hỏi cậu xem phải làm gì tôi mới hết hận. Thiên đao vạn quả. Thập đại khổ binh.**
Những gì chúng tôi đã có với nhau, với cậu mà nói ngay cả chút xíu thương hại cũng không tồn tại sao?
Lồng ngực bị đè nén, tôi một hơi uống cạn ly rượu Đồng Thiện đưa cho.
Vừa định tự rót một ly nữa, cái ly đang hờ hững cầm trong tay tự nhiên rớt xuống, vỡ nát. Tôi trì độn nhìn tay mình, có chút hỗn loạn.
Chết tiệt!
“Cậu chớ trách tôi”. Khuôn mặt cùng giọng nói hòa ái của Đồng Thiện trở nên mơ hồ và xa xôi “Thật sự là Lục gia ép tôi quá. Tôi không giao cậu ra thì bản thân sống cũng không nổi, mà mọi người cũng không xong. . .”
Vương bát đản!
Lão già này thật tởm.
Nhưng thằng nhóc kia mới đích thực đáng sợ đi.
***********
Cảm giác như vừa ngủ một giấc thật dài, tôi từ cơn ác mộng chập chờn tỉnh dậy. Mở mắt ra, đúng y như rằng là khuôn mặt của Kha Lạc.
“Chú LEE”
Chết chắc rồi!
Tôi đơn giản nhàn nhã “ờ” một tiếng ứng lại.
Đến mức này rồi tôi cũng sẽ không cầu xin cậu nữa. Chả để làm gì!
Chính là không hiểu sao lại có chút chạnh lòng. Đây là kết cục của cái thằng tôi sao? Mẹ nó chứ!
Kha Lạc nhìn tôi một lát. “Chú gầy quá?”
Tôi nở nụ cười. Cậu cứ sống đời con chuột xem có còn mỗi da bọc xương không?
Hay lại muốn mang tôi về vỗ cho béo rồi ăn sạch?
“Chú trở lại là tốt rồi”
“Hử?”. Tốt gì mà tốt?
“Chuyện chú làm nội gián cháu không có nói với chú Lục”
Tôi có chút ngoài ý muốn, chờ cậu nói nốt.
“Cho nên chú quay lại công ty làm đi. Cháu không truy cứu nữa”
Thật sự là con mẹ nó hào phóng. Tôi từ từ nhổm dậy.
Tuy tôi hơi kinh ngạc nhưng không hề cảm kích, chỉ đơn giản là tin không nổi.
Phút trước cậu còn muốn “giải quyết” tôi, hắt rượu vào mặt tôi, lại lồng lên truy nã. Bây giờ đột nhiên lại xóa sạch hiềm khích, chẳng lẽ…. tôi nghe nhầm?
“Nhưng có điều kiện”
“Gì?”
“Chú bỏ cái trò nội gián đi”
“Gì nữa?”
“Sau này đừng xuất hiện trước mặt anh ấy nữa”
Tôi có chút muốn cười, lí do này giải thích tất cả, mị lực của Thư Niệm quả nhiên là vô cùng lớn. Nhưng nghĩ suy một hồi, tôi lắc đầu, “Tôi làm không được”
Kha Lạc nhăn nhăn lông mày nhìn tôi “Về sau chú không thể buông tha anh ấy?”
Nói chuyện với cậu, LEE tham sống sợ chết chả hiểu chạy đi đằng nào, chỉ lớn miệng hỏi ngược “Nếu cậu lo lắng sao không giải quyết tôi luôn đi? Thế chả dễ dàng hơn sao?” (Chú bị ngộ cái cụm “giải quyết” quá rồi đấy, “giải quyết” nó cũng có nhiều kiểu, chú cứ chờ đi ạ!)
Kha Lạc không nói nữa, tôi vốn tưởng cậu sẽ bạo phát, tối thiểu cũng hằm hè tôi một cái. Nhưng cậu cứ im lặng, giương đôi mắt đen nhìn tôi.
Qua một lúc sau, cậu chỉ rũ mi xuống. “Chú nghỉ ngơi nhé! Cháu đi đây”
Sau đó Kha Lạc cũng thật sự không làm khó tôi, kệ tôi tự lo, không trói cũng chẳng nhốt. Càng làm như vậy tôi càng thấy bồn chồn bất an, thậm chí tự nhủ thời gian của mình không còn nhiều.
Nếu không biết sau này thế nào, tất phải tranh thủ làm những việc muốn làm. Tôi đi Thượng Hải.
Tuy nói Tạ Viêm đã rút lệnh truy sát nhưng tôi cũng không thể ngông nghênh ra mặt được.
Tôi chỉ dám đứng từ xa nhìn cái con người vừa đáng ghét vừa nát bét kia. Tôi thấy cậu ta tan sở, đi tới hiệu sách, lật lật giở giở mấy cuốn sách dạy ăn kiêng. Sau đó lại tới siêu thị mua đồ, đi ba vòng mới được non nửa xe, lại còn lắm chuyện chạy qua khu thủy sản làm một con cá trắm cỏ rõ to, tiếp tục tự lái xe, về nhà, lên lầu.
Tôi nhìn chằm chằm cái gương mặt giống tôi kia. Thời gian thật chỉ như một cái nháy mắt! Mới ngay nào nhỏ xíu lại yếu ớt, giờ đã lớn từng kia.
Đại khái cuộc sống nó cũng không tệ đi.
Kỳ thật tôi cũng không chắc trăm phần trăm. Chỉ nhớ vết sẹo trên đùi và gương mặt mơ hồ kia mà nhận cậu ta là em trai – tôi còn chưa tự mình đa tình đến thế.
Không kiểm tra DNA, cái gì tôi cũng không tin.
Khoa học! Phải có luận chứng khoa học!
Nhưng chả hiểu ra làm sao, trong tôi vẫn thôi thúc ý muốn được nhìn thấy cậu một chút.
Theo đến nửa ngày, phỏng chừng nó cũng không ra ngoài nữa, xương sống thắt lưng tôi đều đau muốn nhũn ra. Tôi đang định quay về, cũng rút một điếu ra giải lao bỗng bên tai một giọng nói lạnh lùng cất lên: “Chú lại muốn làm gì anh ấy nữa?”
Điếu thuốc trên tay thiếu điều muốn rớt xuống, quay đầu lại chỉ thấy Kha Lạc đang nhíu mày nhìn tôi.
Tôi lấy lại bình tĩnh, rít một hơi nhàn tản nói: “Làm sao? Nhìn cũng không được ư? Là người của cậu chắc?”
Kha Lạc mặt lộ vẻ bất đắc dĩ “Chú không thể để cho anh ấy yên sao? Anh ấy không khỏe, đừng quấy rầy thêm nữa”
Cái loại tình yêu khắc cốt ghi tâm từ cậu dù có che dấu thế nào cũng hiện ra rõ ràng.
Tôi nở nụ cười “Tôi sẽ không làm hại gì cậu ấy hết. Tôi đổi ý rồi, cậu ấy thuộc dạng tôi thích nhất á!”. Có mới lạ?
Sắc mặt Kha Lạc khó coi đến đỉnh điểm, tựa hồ có chút phát run, một lúc sau mới thấp giọng đáp: “Thật sự chú làm người ta thất vọng rồi!”
Bóng dáng mờ ảo của người nào đó nhòe dần trong ánh tà dương.
Tôi đưa tay đè mạnh huyệt thái dương. Bản thân tôi cũng không hiểu tại sao mình lại nói ra những điều đê tiện nhường ấy. Tột cùng là tôi muốn cậu không thoải mái, hay là muốn chính mình không thoải mái?
Tôi đứng dựa vào tường, tiếp tục hút thuốc, sau đó quyết định gọi lại cho Đồng Thiện. Thà là tôi cứ làm người xấu 100% đi, nửa nạc nửa mỡ thế này thật khó chịu.
“Tiểu Văn, sao lại là em? Đồng gia đâu?”
Người bắt máy là em kép được Đồng Thiện cưng nhất. Tuy cô ta bị chiều sinh hư, không coi ai ra gì, nhưng tâm địa vẫn chưa đến nỗi nào, vả lại cũng quý tôi.
“Ổng đang họp á”
“Chờ Đồng gia họp xong, kêu gọi điện thoại lại cho anh nha”
“LEE”. Cô có chút do dự, thanh âm cũng đột nhiên hạ thấp “Anh đừng quay lại đây”
“Là sao?”
“Chờ chút. . .” nghe tiếng, hình như cô chạy qua chỗ khác nói tiếp. “Đồng gia ổng cũng không tốt đẹp gì đâu”
Tôi ha ha cười “Anh biết mà. Bằng không tại sao Lục Phong mới bức bách một chút đã giao anh ra như thế”
“Không phải vậy. Trước đó ổng đã tính giết anh rồi”
Trên lưng tôi chợt lạnh, nhất thời nói chẳng nên lời.
“Không hiểu sao Lục gia lại biết dự định này mới cho người qua đàm phán. Qua mấy ngày, rốt cuộc ổng lấy mạng của anh đổi được không ít ưu đãi.
“. . .”
“Lục gia đáp ứng không truy cứu chuyện lần này, ổng mới không xuống tay với anh đó. Anh thoát chết trở về cũng không dễ dàng, ít tự cho mình thông minh đi”
“. . .”
“Anh cẩn thận nha”
Điện thoại không biết đã cúp tự bao giờ. Đầu óc tôi thoắt giật thoắt đau, chỉ có thể không ngừng lấy tay ấn đầu.
Thuốc lá đã hút đến nửa bao, miệng khô lưỡi khô, một lần hít vào là lại đau xóc lên khoang mũi.
Tôi đột nhiên nhớ lại, hôm đó cậu khóa cửa thư phòng, nói không chừng là cố ý.
Bằng không sao lâu thế mà bọn họ vẫn không vào được, lại dễ dàng để tôi tẩu thoát đến vậy?
Có lẽ cậu thật sự không muốn đem tôi giao cho Tạ gia.
Có lẽ cậu đối với tôi vẫn có một chút. . .
Chính là chuyện này, làm sao tôi biết được?
Tôi gọi cho Kha Lạc, cậu không bắt máy, sau có gọi lại thì máy đã tắt.
Tôi đột nhiên cảm thấy thực sự sợ hãi.
Tôi vốn luôn tự cho rằng bản thân không sợ gì hết.
Tôi đành liều gọi số điện thoại nhà. Hai hồi chuông vang lên, có người nhấc máy, là Trình Diệc Thần.
“Chào anh, tôi tìm Kha Lạc”
“A, may quá, nó vừa xuống máy bay, anh chờ chút”
Rồi sau đó chợt nghe Trình Diệc Thần gọi với lên “Tiểu Lạc, có điện thoại của chú LEE nè”
Kha Lạc dù có miễn cưỡng đến thế nào hẳn cũng không thể để Trình Diệc Thần chờ.
Tôi nghe thấy tiếng điện thoại chuyển qua tay cậu, bèn thẳng lưng lên một chút, tim đập thình thịch. Nhưng đợi một lúc cũng không nghe Kha Lạc nói gì.
Mơ hồ có tiếng dép lê đi xa dần, chắc Trình Diệc Thần không đứng đó nữa.
Tôi thanh thanh cổ họng, đang chuẩn bị mở miệng, lại chỉ nghe lạch cạch một tiếng, điện thoại đã bị gác.
Tôi sửng sốt đến nửa ngày, tay nắm chặt di động. Đột nhiên lòng có điểm chua xót.
Ai mà nghĩ được sau vẻ mặt khờ dại ôn nhu đó lại băng lãnh nhường này?
Là tôi đã bỏ lỡ rồi.
Thượng bộ HOÀN
ღ QUYỂN HẠ ღ