Thang máy báo hiệu đã đến nơi, tôi cúi đầu nhìn đồng hồ, vẫn còn 1 phút nữa, chưa muộn!
Vừa đi vào, tôi vừa chào hỏi đồng nghiệp đi ngược lại. Hoa mắt quá! Sáng nay tôi để bụng rỗng mà ra khỏi nhà. Nói tôi quan tâm thái quá đến vẻ bề ngoài cũng đúng. Tôi có thể dành ra cả tiếng đồng hồ để “tút tát” này nọ, nhưng ba giây để uống nước thì không.
Chắc chắn một ngày nào đó tôi sẽ vì vậy mà chết ngắc.
Vào đến văn phòng, tôi đã thấy một đĩa bánh ngọt điểm tâm, màu sắc cùng mùi vị thật mê người. Chỉ có một điểm kém hoàn mỹ là không có ly cà phê yêu thích của tôi, thay vào đó là một hộp sữa, sờ qua vẫn còn nóng, hẳn là vừa hâm lại đi.
Lấy cái này làm mồi để bắt một con cá sáng ra huyết áp thấp như tôi, nhất định là lợi hại.
Kha Lạc không làm ông chủ gia đình quả đáng tiếc. Người sau này sống cùng cậu hẳn sẽ được kỹ càng chăm sóc từng chút một.
Đáng tiếc tôi sẽ không dễ dàng sập chiếc bẫy ngọt ngào này thêm một lần nào nữa.
Tôi đem chiếc bánh lẫn sữa quăng vào thùng rác. Sau đó gọi thêm hai người, bắt đầu kê lại bàn ghế.
Lúc Kha Lạc đi vào, tôi đang ngồi ở ghế sô pha, thần thái sáng láng chỉ đạo công nhân chuyển bàn ghế cậu chuyển qua phía bên kia phòng. Cậu lộ vẻ kinh ngạc: “Đang làm gì đấy ạ?”
“Kê bàn cậu qua bên kia, cho rộng.” Tôi chỉ chỉ cái giá sách cuối phòng.
Văn phòng của chúng tôi căn bản là dùng bình phong đơn giản ngăn không gian ra làm đôi. Mọi khi Kha Lạc ngồi cùng bên với tôi, nghĩa là chỉ dùng đến nửa phòng, phần còn lại để không.
Kha Lạc có chút nghi hoặc: “Vì sao?”
Tôi liếc cậu một cái: “Đáng lẽ phải thế, mỗi người có một thói quen sinh hoạt, làm việc khác nhau. Thế này không tiện!”
Đại khái là sáng ra đã thấy đồ đạc bị đẩy đi như rác rưởi, cậu hơi hơi ủy khuất nhưng cũng không nói nữa, khẽ bĩu môi, lặng im nhìn đống đồ của mình bị đẩy qua.
Xếp đặt đâu vào đấy quả thật có điểm trống trải (ý tôi là cái không gian nó trống trải), chỉ có thể mơ hồ thấy được bóng lưng cậu.
Thật thanh tĩnh! Tôi không còn phải nhìn thấy cậu mỗi khi liếc mắt qua nữa.
Khi dễ Kha Lạc, coi như mang đến một tia hứng khởi.
Kỳ thật tôi cũng không muốn đâu. Nếu như là Thư Niệm, bị người ta tổn thương, hẳn sẽ lặng lẽ đem đồ của mình mang đi, lưu lại dáng hình tội nghiệp cho người kia xem. Chứ không phải nhìn đau đáu vào nhân ảnh của cậu.
Như vậy mới nói, hành động đó mới hợp với Thư Niệm, mới khiến người ta thích, mới khiến cho trái tim Kha Lạc nhói đau mà nhớ mãi.
Nhưng tôi là LEE.
Buổi tối tôi tới NAR, gọi một em dzaj xinh xắn để tự khao. Em nó là một thiếu niên thuần khiết, có đôi mắt như nai con, dịu dàng lại thích làm nũng.
Tôi để ý tính toán. Cái loại khách sạn qua đường là không thể chấp nhận được nhưng vào khách sạn hạng sang thì ví tiền tôi hơi hẻo, thôi thì về nhà. Tiết kiệm là quốc sách mà.
Vừa mở cửa ra, trong phòng đèn đuốc đã sáng trưng. Đây là thói quen của tôi, ra khỏi nhà là phải bật đèn, có đôi khi còn bật nhạc luôn, để khi trở về thấy bớt hoang lạnh.
Là người thường xuyên một mình một bóng, tôi đã chịu đủ cảnh tượng cửa mở thấy tối đen lại tịch mịch rồi.
Mỹ nhân trong ngực, đêm xuân chóng qua. Tôi đưa tay tắt đèn phòng khách, ôm em dzaj xinh xẻo đè ra sô pha ôn tồn một phen. Chờ tới khi em nó bị trêu chọc tới độ bất an, phát ra âm thanh đáng yêu, chủ động mở chân, tôi mới chậm rãi cởi thắt lưng, chuẩn bị hưởng thụ bữa tiệc lớn.
“Các người đang làm gì đó?”
Đang đà thân thiết, bên tai lại nghe thấy người thứ ba lạnh lẽo nói như vậy, là ai mà chả xìu xuống. Em dzaj chấn kinh, thét lên một tiếng, lui vào ngực tôi, rên khe khẽ như nai con.
Tôi chỉ biết ôm lấy em nó vỗ về, da đầu run lên. Quần cũng chưa kịp mặc, vũ khí duy nhất trong tay là lọ dầu bôi trơn, tình hình thế này sao bảo tôi đối phó với bọn trộm cắp được đây?
“Chú LEE?”
Tới giờ tôi mới nhìn rõ mặt vị khách không mời mà đến, đang đứng trước sô pha kia.
Nai con trong ngực tôi giờ mới ló đầu ra nhìn ngó: “Trộm hả anh?” (Trộm cái đầu mày *đạp*)
“Không phải” khóe miệng tôi có chút run rẩy, hướng Kha Lạc mà hỏi: “Cậu ở nhà tôi làm cái giống gì?”
Khó khăn lắm mới mua được đồ ngon mang về nhà xơi, lại bị cậu ta cắt xoẹt mất độ hưng phấn rồi. Không phải cậu nên tự giác mang chìa khóa trả tôi từ khuya hay sao?
Kha Lạc chỉ mặc sơ mi, tay áo xắn cao, bàn tay còn ướt nước, khẽ cau mày: “Cháu tới làm bữa khuya cho chú.” Nói đoạn cậu liếc mắt nhìn khắp lượt đôi gian phu dâm phu đang NUDE rất sống động. “Chú thì sao? Làm gì đây?”
“Đang ‘ăn bữa khuya’ chứ còn làm chó gì? Cậu nhìn không thấy chắc?”
Kha Lạc cúi đầu nhìn cái ‘bữa khuya’ tôi đang ôm trong lòng một chốc rồi trừng mắt: “Đây là….học sinh trung học?”
“Không phải, là COSPLAY, nhóc con trưởng thành rồi” tôi bực cả mình, đứng lên, đưa tay lục trong quần áo vương vãi, rút tiền ra trả cho nai con: “Ngoan, em về trước đi, anh không gọi xe giúp em được”
Nai con mang “thù lao” bỏ đi, trong phòng còn lại tôi và Kha Lạc, mắt trừng to nhỏ.
“ Chú mua….?”
“Ờ” Tôi trấn định trả lời
“Chú thế nào lại phải làm một việc hạ thấp như thế?”
“Cậu ngây thơ vừa thôi” Tôi chịu hết nổi cái kiểu “thằng ăn không hết, thằng lần chẳng ra” này rồi! Không thế tôi làm sao đây? Đến toilet công cộng kiếm chắc?
Thời oanh liệt, anh tuấn, tiêu sái chỉ cần ngoắc ngoắc tay là có dzaj nó tự động lao lên giường căn bản đã quá xa vời.
Kha Lạc cúi xuống nhìn tôi, lòng mày trên khuôn mặt thanh tú khẽ nhăn lại. Khuôn mặt này nhìn ra cũng rất mê người mới bỏ mẹ!
Khỏe mạnh, eo thon, chân dài, dáng đẹp, da trắng, lại có chút lanh lợi của trẻ con sót lại.
Đại khái bị tôi cao thấp, trái phải đánh giá, Kha Lạc cũng không khỏi chột dạ.
Tôi nói rồi chưa? Hứng thú với cậu trong tôi đã cạn nhưng tính thú thì sao có thể không có đây?
Đêm nay tôi đổ ra một đống tiền là muốn ăn một bữa lớn lâu nay không có được hưởng, can cớ gì đang vui mà dây đàn đứt cái phựt? bảo tôi sao nuốt trôi cho được?
Một Kha Lạc đẹp đẽ mặc áo sơ mi đang đứng trước mặt khiến tôi không thể không cười gian, một đường nắm lấy dây lưng cậu kéo qua.
Kha Lạc còn đang ngây ngốc, phản ứng không kịp đã bị tôi đẩy ngã ra ghế sa lon.
Bộ dáng luống cuống của cậu quả thực ngon miệng. Sắc tâm nổi lên, tôi thuận thế giật thắt lưng da của cậu, tay mò mẫm trong quần: “Cậu tới là muốn thay tôi ‘làm bữa khuya’ phải không?”
Kha Lạc bị tôi thô lỗ nắm lấy, nháy mắt mặt đỏ bừng, chặn cổ tay đang điên đảo vì tình dục của tôi lại.
“Chú LEE”
Gọi “chú” cũng vô ích. Tôi không hề có ý khách khí, động tác cũng chả nhẹ nhàng.
“Dọa em dzaj của tôi đi rồi, cậu nên tự giác đền bù mới phải”
***************
Nhưng Kha Lạc rất khác, cậu không tình nguyện thì tôi khó lòng chiếm được tiện nghi, chỉ có thể già mồm nói : ” Có tin tôi cường bạo cậu không? “
Nói chưa hết câu, tay hơi động, cổ tay tôi lập tức đau nhức, cơ hồ gãy lìa, mặt mũi cũng nhăn hết cả lại. Đừng nói cường bạo cái gì, tay cũng không động được nữa là.
Cậu đúng là không chịu lưu tình. Tôi không chịu không nổi nên chật vật đứng lên, không biết xấu hổ mà mạnh miệng :
”Quí báu lắm ấy, cũng không phải chưa làm bao giờ, cậu mất tự nhiên cái quái gì?”
” Cháu không thích nhìn chú không mặc quần “
Tôi có phần đờ ra, cũng không nghĩ ra câu nào đủ để chọt lại, đành ra sức kéo quần, cười cười bảo : ”Sau này khỏi thấy.”
“Chú Lee, chú đừng trách cháu nói chuyện khó nghe, sinh hoạt cá nhân của chú rất kì cục.”
Tôi đưa lưng về phía cậu ”Cậu cút cho lẹ đi.”
“Cho dù chú giận cháu cũng phải nói. Chú bằng này tuổi đầu rồi, thế nào vẫn chưa hồi tâm?”
Tôi “ha” một tiếng, giận dữ quay lại : “Vậy cậu nói tôi hồi tâm là hồi tâm thế nào đây?”
Kha Lạc dường như cũng hơi khựng lại, một lát lâu sau mới trả lời: ” Chú nên tìm một PARTNER đi, thường xuyên qua lại, vui sống cùng nhau.
Tôi gật gật đầu : “Đa tạ đã cho tôi biết, Kha thiếu gia. “
Kha Lạc có chút xấu hổ đứng im.
“Còn chưa đi nữa? “
“Chú Lee, nếu chú cần, cháu có thể giới thiệu đối tượng thích hợp cho chú .”
” Ha” tôi bật cười, khẩu khí ngược lại có phần bình thản, rút thuốc ra châm.
” Được đó, đẹp trai, đồng ý cho tôi đè, gọi là tới. Có người thế sao? “
” … Không có …”
” Không có thì nói làm cái quái gì? “
Kha Lạc mặt lại đỏ lên ” Chú Lee, chú đừng dây dưa với người ngoài, không có an toàn.”
Tôi rít hai hơi thuốc : “Cậu với Thư Niệm nhà cậu thâm tình thắm thiết, không phải cũng xằng bậy lắm sao?”
“Cháu không có xằng bậy.”
Tôi cầm điếu thuốc ở tay, ha ha cười.
Kha Lạc bị tôi cười nhạo đến mặt đỏ bừng bừng: “Cháu chỉ lên giường với chú mà thôi.”
” Con mụ nó, cậu tính lừa ai. “
Kha Lạc không trả lời, môi dẩu lên : “Cháu chỉ ….với chú ….”
Thuốc lá bất giác cháy tới sát đầu lọc lan cả vào tay tôi, bị bỏng đau, tôi hít hà dập tắt : “Vì sao?”
Ánh sáng âm u trong phòng khách tắt đèn cũng đã đủ để tôi thấy đôi mắt cậu thật đen.
“Cháu không biết! “
Tôi hít một hơi, mang đầu lọc thuốc lá ném vào thùng rác : ” Bỏ đi! “
Kha Lạc nhìn tôi : “Chú có biết không?”
“Cậu hỏi tôi tôi biết hỏi ai?”
Kha Lạc thì thào : “Vậy biết làm thế nào?”. Rồi sau đó đột nhiên sán lại, hôn vào môi tôi.
Chừng lát sau bình tĩnh lại , tôi vỗ vai cậu : “Về đi!”
Tôi không ghét cùng cậu hôn môi, tôi chỉ ghét chính bản thân mình mới chỉ hôn môi thôi mà đã lo sợ không yên.
Kha Lạc vẫn không lên tiếng, chỉ càng ghé sát vào tôi, lại hôn tôi một chút, lực đạo có phần nặng hơn.
Tôi đột nhiên có điểm tâm hoảng ý loạn, thối lui từng bước:
“Sao đây? Kha thiếu gia cậu có tình thú hả? Đáng tiếc là tôi không có,thứ cho tôi không ……”
Nói chưa dứt câu, miệng tôi đã bị ngăn lại, gấp đến độ răng va vào nhau kêu ong ong.
Tôi cũng không dễ chọc, lung tung đẩy ra, hại đến bàn trà ngã chổng vó. Đừng nói là chống cự, căn bản như hai thằng đàn ông ẩu đả đi. Mắt thấy mình sắp mệt chết, tôi rống lên: ”Vừa rồi thằng nào nói không muốn nhìn thấy tôi không mặc quần hả? “
Kha Lạc sửng sốt lại quẫn bách ” Cháu, cháu không muốn nhìn …”
Cái gì ?
” Vậy con mẹ nó còn không buông tay?”
Kha Lạc khẽ nhấc môi, ngây ngốc nghe lời buông tôi ra, lại nhìn tôi hùng hổ ngồi xuống.
Hận cũ thù mới tích đầy trong bụng tôi, càng nghĩ càng tức, vừa mắng vừa chửi: “Muốn nhìn ông đây cũng đếch cho nhìn. Ông đây không mặc quần áo sợ cậu nhìn chắc? Bộ dạng đấy của tôi có làm sao mà “không muốn nhìn“? Eo thô, mông xệ, hay lâu rồi cậu không thấy nên quên mẹ nó rồi? Khốn! “
Mắng chưa xong, vai tôi bị chùng xuống, lại bị đẩy ngã ra ghế salon…
Môi Kha Lạc rất mạnh mẽ. Tôi ngã xuống, cơ hồ nhất thời hít thở không nổi. Chờ lúc sau nhận thức được thì quần lót cũng chẳng còn, nửa dưới cực kì lạnh lẽo.
” Mẹ nó,cậu quên cậu đã nói gì rồi phải không? “
Kha Lạc chỉ thì thầm : ” LEE… “
Thấy tôi không phản đối, cậu dùng sức hôn xuống cổ, sau đó chuyên tâm một đường đi xuống.
Tôi bị cậu trêu chọc đến độ toàn thân không còn bình thường, giữa hai chân một trận ấm áp, dĩ nhiên là bị cậu ngậm vào. Nhóc hỗn đản này lật lọng thật lợi hại đi.
Quá trình cậu dùng lời lẽ ôn nhu khiêu khích, tốt xấu gì tôi cũng thả mình hưởng thụ. Nhưng tới khi cậu ngưng lại, tư thế thay đổi là tôi biết có chuyện xấu sắp xảy ra. Giãy không thoát lại bị tách hai chân đặt lên đùi Kha Lạc, lúc mông bị vật cứng rắn kia kề sát, da đầu tôi đã tê rần. Tôi với cậu có hứng thú hưởng dụng mỹ nhân chứ không phải bị mỹ nhân hưởng dụng.
Mẹ nó, bị người ta thượng là chuyện tôi ghét nhất. Lại bị ấn, tôi cảm nhận rõ ràng ngón tay của cậu ở cần cổ trơn trượt mồ hôi của mình. Thoát không được, tôi đành ân cần hỏi thăm lai lịch tổ tiên cả nhà Kha Lạc, cả tên hung thần ác sát Lục Phong cũng không thoát: ” Tôi FUCK cái XX của cậu …” Miệng tôi mắng cho sướng nhưng thực tại thì đau đớn hơn hẳn.
Mặt sau bị thứ gì đó hừng hực như lửa chạm đến, cảm thấy một trận đau nhức ở thắt lưng, đã bị tiến vào!
” LEE “
Tôi thẹn quá hóa giận. Gọi cái SHIT á!
Trên thực tế cảm giác bị xâm nhập cũng không hẳn là tệ. Luật động nặng nề ấy vẫn chủ yếu mang lại cảm giác run rẩy tuyệt vời nữa kìa. Tôi dần dần có điểm không khống chế được, quỷ con này, cái mặt này, đúng là không tồi!
Nhưng bị lăn những mấy lần, tôi đã chả hiểu cảm giác bản thân là thoải mái hay không, chỉ có thể lợi dụng những phút nghỉ giữa hiệp hớp khí mà mắng : ” Mẹ nó, cậu muốn tới khi nào đây?”
Kha Lạc ôm lưng tôi, ngón tay trấn an vật ướt át đang run rẩy giữa hai chân tôi, tôi vội thở hào hển hớp không khí, cậu vội vàng thẳng lưng tiến vào.
Tôi thở không ra hơi, run run phản bác: ” Cậu… cậu rõ là muốn tôi chết hả? “
A a , tôi tin cậu lâu không có giải phóng, cái gì tôi cũng tin hết, cậu buông tha dùm cái thắt lưng già cả của tôi đi.
Ghé vào ghế sopha, chân tôi, tim tôi đều như không còn là của tôi nữa. Trong cơn mơ màng hình như Kha Lạc có nói: ” Chú LEE, chú cũng chỉ làm với cháu thôi nhé! “
Hừ, cậu nghĩ hay quá ha? Nhưng tôi cũng tin là mệt mỏi quá độ gây ra lỗi giác hoặc nằm mơ.
*****************
Một thời gian ngắn sau đó, tôi như ở trên mây. Hôm nào nhìn thấy tôi Kha Lạc cũng mỉm cười, liếc mắt một cái. Tuy tôi đã từng quăng cái “tấm lòng hiếu thảo” của cậu vào thùng rác một lần, trên bàn vẫn thường có điểm tâm hiện diện.
Mỗi đêm một thân một mình khó ngủ, phải lung tung phóng dâm ý, tôi cũng không khỏi thầm nghĩ: Kha Lạc hình như thích mình một chút đi, chẳng qua nhóc con chưa nhận ra. Suốt ngày mở miệng là yêu Thư Niệm này nọ, không chừng là cứng rắn mà trấn an của bản thân thôi.
Phàm con người mạnh mẽ phải hướng con đường sáng mà đi.
Bà con xem! * Cậu ấy đối xử với tôi không tồi. Đến Lục Phong còn cảm thấy chúng tôi rất hợp nhau. Tôi nghĩ cũng xuất phát từ việc cậu tôn trọng cha chú, nhưng so ra có vẻ hơi vượt cái ngưỡng tôn trọng đáng có này đi. Ít ra thì không nhiều người tôn trọng đến độ theo bậc cha chú lên giường chứ?
Cậu mê đắm Thư Niệm chả khác gì Lục Phong đối với Trình Diệc Thần, vô vọng! Cậu lại rảnh rỗi mà quan tâm đến tôi. Ngoài Thư Niệm ra thiếu gì đàn ông, cậu chọn ai cũng được đi, can cớ gì mà chỉ lằng nhằng với mình tôi? Đến bây giờ còn dây dưa mập mờ. Ok, tuy chưa nói là thích nhưng trong mắt cậu tôi khác những người bạn thường là cái chắc.
Có lẽ bản thân cậu không thích Thư Niệm đến thế đâu. Với cậu mà nói tôi không chỉ là một chú già có cùng vài đêm ân ái.
Chờ tới lúc hết màn tự sướng tinh thần, tôi lại cười khổ. Tôi cự tuyệt những mấy lần, còn nghĩ cho đẹp đẽ đến vậy! Thật sự tôi càng sống cái da mặt càng dày.
Nhưng người ta sống mà da mặt không dày một chút, lỡ khi đao đau thương nó chém thì sao mà đỡ nổi để tranh thủ đoạt được thứ mình muốn?
Ôm cái tự tôn giẻ rách ngồi ở nhà thì sung nó rụng ngay vào mồm chắc? Đời tôi đã trải qua trăm trận nguy cơ ngăn sóng dữ, có cái quái gì mà không phải tự tay tranh giành đâu.
**************
Trời ấm dần lên, con người ta cũng tự nhiên muốn buồn ngủ. Chiều đến là khoảng thời gian tôi díp hết cả mắt. Đã hết giờ nghỉ trưa từ lâu rồi nhưng tôi vẫn nghênh ngang nằm ườn trên salon, khoanh tay trước ngực, giả bộ làm nhân viên cần mẫn nên mệt mỏi, ngủ say mất.
Trên mặt bỗng nhiên lạnh mát, tôi quáng quàng tỉnh dậy, mở mắt ra thấy khuôn mặt tươi cười của Kha Lạc.
“Chú dậy đi”. Cậu cười, trong tay là ly cà phê đá, bề mặt ly đọng một tầng bọt nước. Chiều nay có cuộc họp, chú quên rồi à? “
Tôi mở mắt “A” một tiếng.
“Chú uống cho tỉnh. Cậu đem cà phê đưa qua, “Nếu không có gì chuẩn bị gì thì đi với cháu luôn.”
Hồn phách đi thăm Chu Công còn chưa quay lại, tôi ngây ngốc cầm lấy cái ly lạnh toát.
Chẹp! Tôi có thế này là do tối qua cố sức chỉnh sửa một số tư liệu cho xong đấy. Nhìn tôi biếng nhác thế nhưng vẫn là có khả năng làm việc nha. Chả thế thì Lục Phong chướng mắt đá đít tôi từ lâu rồi.
Bất quá vừa rồi cậu nói như vậy là muốn bao che cho tôi sao ?
Bởi vậy, tới chiều ngồi đàm phán tôi phá lệ tận tâm tận lực lên vô cùng.
Nghe nói người đàn ông hấp dẫn nhất chính là người đàn ông dốc sức làm việc. Tôi càng thể hiện nét tài hoa trên người, nhạy bén thì sẽ có lúc Kha Lạc qùy xuống cầu xin tình cảm của tôi cũng không biết chừng.
Lúc ký hợp đồng, Kha Lạc nhìn tôi cười, tôi cũng thấy mình vẻ vang quá đi. Đàn ông ấy mà, trước mắt mỹ nhân đều vĩnh viễn muốn làm anh hùng.
Hai bên bắt chân bắt tay, hồ hởi hợp tác. Phụ trách bên đối tác là một lão tướng nổi danh, rất ít khi tự ra mặt. Trước đây tôi cũng có quen biết vì vậy càng hí hửng.
Nhưng mà xét trên khía cạnh bắt tay thì bắt cũng hơi lâu, tôi nhăn nhó cười “Đồng tiên sinh!”
“Lâu rồi không có gặp. Nghe nói cậu về nước, không ngờ lại gặp ở đây” Khuôn mặt mập mạp của ông ta hòa khí tung bay.
“Lại đây chúng ta cùng uống vài chén trà đi “. Những người khác lúi húi dọn dẹp, riêng chúng tôi đứng một bên ôn chuyện. Bộ dáng của Đồng Thiện rất hòa ái, mặt mũi rõ chính trực, thái độ làm người cũng được, lại thường xuyên làm từ thiện. Nhưng mà tiền nhiều như vậy từ đâu ra cũng khó nói.
“Vốn đêm nay không đích thân tôi phải đến”. Ông ta cười hề hề: “Tôi đến là để gặp cậu đó. Người trẻ tuổi quả nhiên có năng lực. Lục Phong bắt cậu làm việc này quả là “đại tài tiểu dụng” mà.”
Lấy lòng tôi chắc? tôi cũng hề hề cười lại. Lời nói khách sáo, biết thế nào? Phải nghe vài câu mới biết ý tứ của ông ta được .
“Tới chỗ tôi làm, thấy sao ? Tôi là đang thiếu những người tài giỏi như cậu, nhất định không bạc đãi.”
Đồng Thiện thực khác xa những gì tôi vẫn tưởng tưởng. Ông ta tươi cười hiền lành.
” Đương nhiên sẽ không để cậu làm những chuyện vặt thế này. Biết cách làm giàu, chỉ cần vài năm là hưởng thụ được rồi.”
So với Đồng Thiện, mặt tôi còn tưng bừng hoa lá hơn. “Chuyện phi pháp là tôi không dám rớ đâu ~ “
Ông ta lại cười ruồi : “Với cậu thì phi pháp với hợp pháp cũng phân biệt sao?”
Tôi ” Khụ” một tiếng.
Quả thật, tôi sợ nhất có một ngày tới bước đường cùng, phải làm một công dân gương mẫu tuân thủ kỉ cương pháp luật, hay ho gì nữa !!!!!!!!!!!
Mặc dù nói đi đêm lắm rồi có ngày gặp ma nhưng có tiền mà gặp vài con ma tôi cũng chẳng ngại. Tôi không phải không muốn làm chuyện xấu mà là có làm chuyện xấu thì cũng làm cho nó sạch sẽ một chút.
Lục Phong có ơn với tôi thật đấy, nhưng công việc là công việc, lúc tôi có sự nghiệp riêng thì cũng không so bì gì được.
( Sau khi mò mẫm mãi vẫn ko làm sao dịch thoát ý 1 câu khúc này, đành ngậm ngùi bỏ, tuy nhiên nó ko quá ảnh hưởng đến ý của toàn đoạn nên … =___=)
Bất quá, dù tôi có can đảm phản lại Lục Phong thì niềm tin của con người trước mắt cũng rất bấp bênh.
Đang cười qua cười lại thì một âm thanh trong sáng vang lên ” Chú Lee!”
Quay đầu lại là Kha Lạc đang đứng ở cửa chờ tôi, nụ cười xán lạn rực rỡ. Tôi lại miên man suy nghĩ: Nói thật, tôi cố công cố sức là vì cái gì? Để chờ Kha Lạc quay lại nhìn tôi ư ?
Tiền tôi vung ra xa hoa lãng phí vô tội, không đao quang kiếm ảnh thì cuộc sống có phần nhạt nhẽo.Vậy nên, tính ra có tiền vẫn có lực hấp dẫn.
Nếu vì Kha Lạc, không chừng tôi sẽ hồi tâm.
Tôi cười, quay đầu nói với Đồng Thiện : “Ngài nói như vậy chắc là đại sự.”
Đồng Thiện nói : “Chắc chắn rồi, cậu cứ suy nghĩ kỹ đi, không vội, không vội.”
Về đến nhà tôi lăn qua lộn lại, vừa muốn vừa không muốn, lăn qua lăn lại mãi…
Tôi nghĩ muốn đi gặp Thư Niệm một lần, hẳn cũng không có gì đáng sợ đi.
Tôi phải biết mình kém cậu ta ở điểm nào, ngộ nhỡ lại thắng được cậu ta thì sao? Mà đến tột cùng, khả năng thắng của tôi là bao nhiêu?
Cứ nghĩ hoài nghĩ lui không hiểu cậu ta là loại người thế nào, cuối cùng cũng thức trắng cả đêm.
Có một số thứ vĩnh viễn trốn tránh còn khó hơn cả đối mặt.
Tôi lén xem di động của Kha Lạc. Quả nhiên thấy số của Thư Niệm ngay ở vị trí đầu tiên **, địa chỉ nhà riêng và công ty đều có cả. Không đợi được đến cuối tuần, tôi xin nghỉ trưa rồi ra sân bay.
Lúc ra đi, bản thân tôi vẫn có 7- 8 phần tự tin. Kha Lạc đang lúng túng thôi, ít ra là cậu chủ động tới tìm tôi. Hồi bắt đầu yêu Thư Niệm, cậu vẫn chỉ là một cậu bé con, giờ đã lớn. Rồi lại ở bên tôi một khoảng thời gian, đến lúc nào đó hẳn sẽ phai nhạt ý niệm yêu đương xa vời kia thôi.
Thế thì tôi chấp hết, cậu Thư Niệm kia có thế nào tôi cũng chả ngán. Mạnh miệng như vậy thôi, tôi vẫn không thể nào khắc chế sự bồn chồn trong dạ, chỗ ngồi như thế nào cũng không thấy thoải mái. Phi cơ rời đường băng lướt lên, đời tôi lần đầu tiên nếm trải dư vị say máy bay.
Lơ ngơ đi trong sân bay, tôi vẫn còn thất điên bát đảo, nôn ra cũng không xong, tôi oán hận bấm dãy số kia, kết thúc hai hồi chuông mà tôi thấy rõ lâu, tiếng chuông nhấc máy vang lên.
“Alo, xin hỏi ai đấy ạ?”
Lần đầu nói chuyện riêng, thanh âm thật ôn hòa. Tim tôi bất giác đập thình thịch.
Không biết vì sao một loại cảm giác mơ hồ len lỏi vào tâm trí tôi, hình như có chút sai khác.Tôi trấn định một lúc mới mở miệng, cư nhiên cũng trở nên khách khí.
“Tôi là đồng nghiệp của Kha Lạc đến đây công tác. Cậu ấy nhờ tôi chuyển cho anh chút đồ.”
” A”, cậu ấy vội vàng cảm ơn: “Phiền anh quá,vậy khi nào thì tiện cho anh, gặp ở đâu được ạ?”
Tôi dùng sức hít vào một hơi: “Để tôi tới công ty anh.”
Việc gì phải hẹn ở quán cà phê, thế khác gì đi hẹn hò chứ?
Đã quen với việc đi thang máy mới phải, tôi đột nhiên có chút không thoải mái. Lúc ra đến bên ngoài, mặt tôi đã thoạt xanh thoạt trắng nhưng vẫn cố đi nốt đoạn hành lang thật dài.
Vừa nghĩ tới việc cậu ta ngồi trong văn phòng vẫn có thể quan sát được mình, bước chân tôi nện xuống cũng không được tự nhiên.
Nhìn thấy tấm biển đề tên Thư Niệm gắn trên khung cửa, tôi hít hai hơi để ý đầu tóc một chút.
Tôi phải dùng tư thái tận lực hoàn mỹ để cùng cậu đối chiến mới được.
Cánh cửa thình lình mở ra từ phía trong khiến tôi giật mình. Một người đàn ông cao lớn, anh tuấn, rõ bộ một quí công tử khí khái bước ra. Ăn đứt tôi rồi, bị đả kích mạnh tôi sững người.
Người kia cũng bị đả kích một chút, đưa mắt đánh giá tôi, lại thấy tôi có vẻ chột dạ mới tà tà hỏi : “Anh tìm ai?”
Trong phòng truyền ra tiếng nói rất dễ nhận: “A, Tạ Viêm, là khách của em đó. “
Anh ta à một tiếng, buông tay khỏi nắm cửa, hình như có việc phải đi, cười cười xoay người bỏ đi.
Tôi cũng thở phào, hóa ra anh ta không phải là Thư Niệm.
Tôi đã nói rồi mà, nếu bộ dạng của Thư Niệm kiêu căng kiên cường như thế này thì rốt cuộc cậu ta áp Kha Lạc hay Kha Lạc áp cậu ta?
” A, Lý tiên sinh, mời ngồi.”
Tôi thanh thanh yết hầu, cất bước vào trong phòng.
Người này là Thư Niệm, tôi có chút cứng người, trừng mắt nhìn cậu ta.
Khuôn mặt thanh sạch, khí quan đẹp đẽ, hiền dịu, ánh mắt đen trắng rõ ràng, không nói gì thì miệng cũng khẽ cười mỉm .Đại loại là khác biệt hoàn toàn so với tưởng tượng của tôi.
Cậu ta bất quá cũng hơn mức trung bình một chút, so với tôi thì không thể anh tuấn bằng, một chút cũng không. Nói toẹt ra là căn bản không thắng nổi tôi.
Hai người đối diện, tôi như bị đóng đinh xuống sàn, cậu cũng thoáng kinh ngạc nhìn tôi.
” A, anh là Lý tiên sinh đó sao?” Ngoài vẻ ngạc nhiên, Thư Niệm có phần cao hứng nhiều hơn : “Anh qua đây, uống chút trà đã, anh mới xuống phi cơ chắc mệt lắm.”
Tôi miễn cưỡng ép mình ngồi xuống trao cho cậu ta hộp trà mới mua trên đường đến đây. Mạch máu sau đầu rần rật chạy, có chút đau.
“Lần này vất vả cho anh rồi “, cậu ta thể hiện vẻ có lỗi nhận hộp trà, nhìn mặt tôi xong lại vui vẻ nói : “Chắc anh là “ông chú” mà Kha Lạc hay nhắc với tôi. Bữa có ghé qua chơi lại không được gặp, tôi không ngờ anh lại trẻ thế này.”
Tôi cứng ngắc đáp lại, coi như cũng cười cười đi.
Nhìn gần càng thấy khuôn mặt cậu ta tao nhã cùng thân thiết, còn có vài sợi tóc tơ vương trên trán, lông mi dài, thanh mảnh, ánh mắt ôn nhu như vẫn hơi cong khi cười, mũi cũng thật thẳng.
“Tiểu Lạc rất hiểu chuyện, nếu tính nó còn trẻ con, phiền toái nhiều tới anh cũng mong anh du di cho. Mà nó chắc cũng thường chọc giận anh lắm! Anh cho nó đi theo anh, nó mà không nghe lời, anh cũng đừng khách khí, cứ giáo huấn nó.”
Nhắc tới Kha Lạc, Thư Niệm cứ liên miên bắn một tràng. Tôi chỉ giữ thái độ yên lặng lắng nghe, mà căn bản là chẳng biết nói gì.
Mà có muốn nói gì, ngôn ngữ cũng như biết mất sạch, thôi thì khỏi nói.
Ngồi một lúc, ngay cả nửa câu tôi cũng không nói, mặt mũi thì cứng đơ. Thế nhưng hình như Thư Niệm lại có ấn tượng tốt về tôi, cứ vui vui vẻ vẻ nói : “Anh đi công tác thế này thì bao giờ quay lại Thiên Tân? Tối nay cùng ăn một bữa cơm được không? Tôi cũng biết khẩu vị của anh.”
“Không cần, tôi đi đây!”
” A” . Thư Niệm giật mình . “Không phải anh mới tới sao?”
Tôi miễn cưỡng nở nụ cười, bỗng nhiên lòng có điểm chua xót : “Tạm biệt!”
Tôi không bao giờ hi vọng đây là Thư Niệm. Bộ dáng cậu ta chả có gì lấn át tôi, thậm chí còn gầy hơn tôi, mà chưa nói đến dáng người, ý vị cũng không được bằng tôi.
Máy bay rất nhanh đã hạ cánh xuống Thiên Tân, tôi trực tiếp bắt taxi về nhà. Sắc trời đã sập tối, ánh đèn rực rỡ mới lên, xe chầm chậm lăn bánh trong làn không khí tươi mát nhưng một lúc lại thấy chút lạnh.
Cái hào khí hừng hực ra đi buổi trưa tôi đã quên ở Thượng Hải.
Mệt mỏi đẩy cửa phòng, đèn vẫn sáng, tôi cởi áo khoác, ngồi xuống sô pha châm thuốc.
” Chú Lee “. Kha Lạc cư nhiên lại ở đây.
Tôi ừm một tiếng, thầm nghĩ thật muốn ngủ, mắt nhắm lại nên không nhìn thấy cậu nữa.
“Cháu mang cơm tối đến cho chú. Chiều chú nói xin nghỉ nhưng không phải do mệt sao? Thế nào mà không ở nhà nghỉ ngơi, lại đi những đâu?”
Tôi mở mắt, chuyên tâm rít thuốc: “Tôi đi gặp Thư Niệm.”
Kha Lạc ngẩn người
Tôi lại hít liền hai hơi thuốc, phun ra làn khói trắng ám ảnh, lòng có chút ghê tởm. “Không phải cậu thắc mắc vì sao lại muốn lên giường với tôi sao? Tôi biết đấy! Để tôi nói cho cậu hay. “
Đầu mẩu thuốc là bị ném xuống thảm, tôi dùng mũi chân dí tắt ngay nhưng mặt thảm vẫn bị cháy xém một chút. Tôi cười lạnh:
“Mặt mũi giống tôi. Vậy nên khi làm cũng có chút cảm giác, đúng không?”
Người kia có điểm hết sức giống tôi, chính là khuôn mặt. Thật sự là giống. Nếu có gặp qua rồi mọi người sẽ hiểu. Cũng khó trách Lục Phong đem Kha Lạc giao phó cho tôi, ngay cả anh ta cũng thấy được ” công năng tuyệt vời” của Lee đại thiếu gia.
Ai cũng biết, chỉ mình tôi là ngu ngơ.
Tôi lại còn muốn chạy đi so mạnh yếu với Thư Niệm. Chết cười !
Cho dù cậu ta biết tôi và Kha Lạc quan hệ thể xác thì vẫn vô cùng vui mừng. Kha Lạc ngay cả chọn đối tượng tiết dục cũng phải đạt một số tiêu chuẩn thế này. Si tình thế cơ mà !
Tôi quay lại mắng một câu : “Tôi ***** cậu !
Không chỉ nhục nhã vì bị coi là vật thay thế đâu, trái tim tôi cũng đã chết lặng rồi!
**************
Chú giải:
* Bà con xem: khúc này dịch đúng á, nguyên văn là “nikan!” (bạn thấy đó, bạn biết đó) nghĩa là chú LEE nói với mềnh đấy, các fan gơ ạ, hãy tự sướng cao độ đê.
** Vị trí đầu tiên: Trong CONTACT LIST, càng vị trí đứng đầu càng là người quan trọng với mình. VD tớ để 1 loạt A Papa, A Mama, A lil boy <<< để lưu tên người nhà đó, mở lên thấy liền .