Trí Hoán Hung Đồ

Chương 10: Chương 10: Anh em sinh đôi




Trình Trạch Sinh về Cục cảnh sát, vừa bước vào văn phòng lập tức có người tới báo cáo gia đình của người chết trong dinh thự đã đến nhận xác rồi.

– Đến đúng lúc lắm, vừa hay tôi có chuyện muốn hỏi người nhà anh ta, bây giờ họ đang ở đâu?

Cấp dưới chỉ đường cho Trình Trạch Sinh, gia quyến đã rời khỏi phòng để xác, đang làm thủ tục. Trình Trạch Sinh rảo bước tới phòng pháp y, nhìn thấy người đàn ông mặc vest đang cúi người ký tên, hắn bước tới:

– Anh là người nhà của người chết à? Phiền anh mấy phút…

Người kia quay đầu, để lộ gương mặt quen thuộc, chính là gương mặt hắn từng thấy trong dinh thự. Khác biệt ở chỗ gương mặt trước mắt hồng hào, tràn đầy sức sống, con ngươi nhạt màu, thần thái sáng láng. Chỉ trong khoảnh khắc ấy thôi cũng mang tới cho người ta cảm giác thi thể sống lại.

Trình Trạch Sinh sững người, Giang Đàm bưng tách cà phê xuất hiện phía sau như u hồn:

– Giật mình rồi chứ gì, đây là em trai người chết, bọn họ là anh em sinh đôi.

Người đàn ông quay người đối diện với Trình Trạch Sinh:

– Tìm tôi có chuyện gì?

– Muốn tìm hiểu tình hình anh trai anh. – Trình Trạch Sinh liếc nhìn chữ ký – Hà Lục phải không? Trông giống thật đấy.

Hà Lục không nói gì, quay đầu nhìn gian phòng đặt xác. Đôi mắt sáng như đèn pha của Trình Trạch Sinh cẩn thận xem xét Hà Lục. Chiều cao và hình thể của anh ta tương tự với Hà Nguy, gương mặt giống y hệt như cùng một khuôn đúc ra. Điểm khác biệt duy nhất chính là dưới đuôi mắt phải của Hà Lục có một nốt ruồi lệ rất nhỏ, còn gương mặt Hà Nguy thì sạch sẽ, có lẽ phần lớn người xung quanh đều dựa vào điểm này để phân biệt hai anh em có dung mạo cực kỳ giống nhau kia.

Ngoại trừ phương diện bề ngoài cực kỳ giống khiến Trình Trạch Sinh ngạc nhiên, phản ứng của Hà Lục cũng là điểm khiến người ta cảm thấy bất ngờ. Người ta nói tình cảm giữa anh em sinh đôi không tầm thường, đặc biệt là sinh đôi cùng trứng, thậm chí giữa hai bên còn có phản ứng tâm linh, một trong hai người chết, người kia cũng đau đớn không thiết sống. Cho dù cách nói này hơi lố, nhưng chắc hẳn không tránh khỏi cảm xúc đau đớn.

Song, thái độ của Hà Lục vô cùng lạnh lùng, anh ta còn chẳng hề cau mày một cái, chỉ thờ ơ nói:

– Muốn hỏi gì tôi?

– Một vài thông tin cơ bản liên quan tới tính cách và sở thích của anh trai anh…

– Không biết. – Hà Lục lập tức ngắt lời hắn – Tôi không biết bất cứ chuyện gì liên quan đến Hà Nguy hết. Không bằng đi hỏi đồng nghiệp trong công ty anh ta ấy. Tôi nghĩ bọn họ còn biết rõ hơn tôi nhiều.

Trình Trạch Sinh hoài nghi:

– Hai người thực sự là anh em sinh đôi à?

– Trên ý nghĩa pháp luật là như vậy, nhưng tôi không thừa nhận.

Hà Lục giơ tay lên xem đồng hồ:

– Không có việc gì thì tôi đi trước đây, chiều nay còn có cuộc họp.

Dứt lời, anh ta chẳng thèm quan tâm Trình Trạch Sinh có phản ứng gì hay không, đi ngang qua người hắn luôn. Giang Đàm giơ ngón cái theo bóng lưng anh ta:

– Like. Đã ba năm nay tôi chưa từng thấy ai ký thủ tục nhận xác mà như ký hợp đồng tiền triệu thế này.

Trình Trạch Sinh cau mày, cảm thấy tên Lục Hà này rất có vấn đề. Rốt cuộc lý do gì khiến thái độ của anh ta với anh trai ruột của mình lại lạnh lùng như thế, ngay cả việc nhận xác cũng chỉ làm qua loa, còn nhân lúc rảnh rỗi trước cuộc họp mới tới, cứ như chẳng phải việc của mình.

Liễu Nhậm Vũ cầm bình giữ nhiệt bước vào:

– Thầy, trà cẩu kỷ hoa cúc của thầy đây.

Giang Đàm như thể bị đốt đuôi, cướp lấy bình giữ nhiệt, trừng mắt nhìn Trình Trạch Sinh, mở lời trước:

– Gần đây thức đêm thượng hỏa, phải uống cái này để hạ hỏa! Không liên quan gì đến tuổi tác hết.

Trình Trạch Sinh vẫn còn đang suy nghĩ tới vấn đề Hà Lục, tự dưng bị cắt ngang, ngẩng đầu lên với vẻ hoang mang khó hiểu:

– Chẳng phải chỉ ngâm cẩu kỷ trong bình giữ nhiệt thôi sao, có gì mà không dám nhận? Đến tuổi trung niên rồi ai cũng hiểu.

Trưởng phòng Giang mở nắp bình, uống một ngụm cẩu kỷ lớn mà đàn ông trung niên cần có. Phải tu thân dưỡng tính, nói không với chửi tục.

***

Giang Đàm và Liễu Nhậm Vũ làm việc trong phòng giải phẫu. Trình Trạch Sinh đứng bên cạnh quan sát thuận tiện ghi chép. Giang Đàm kiểm tra tới tay phải của Hà Nguy thì chợt nói:

– Trạch Sinh, có manh mối quan trọng.

Trình Trạch Sinh bước tới nhìn, phát hiện trong kẽ móng tay cắt gọn gàng sạch sẽ có vật chất bán trong suốt màu hồng, dùng tăm bông lấy ra xem, là tổ chức da.

– Có thể cào tới mức dính cả chút thịt thế này chắc chắn không phải da của mình. – Giang Đàm xếp cấu trúc da cẩn thận đưa cho Liễu Nhậm Vũ – Sau khi kết thúc đưa đi giám định cấu trúc DNA.

Chuông kêu inh ỏi phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo của phòng giải phẫu. Hai thầy trò đồng thời nhìn chằm chằm vào Trình Trạch Sinh, Giang Đàm kéo khẩu trang xuống:

– Cậu đang quấy nhiễu cảm xúc của pháp y, ảnh hưởng tới sự chính xác của khám nghiệm tử thi.

– Anh chuyên nghiệp như thế, còn là tay giải phẫu đệ nhất Giang Nam, một cuộc điện thoại đâu thể phiền đến anh. – Trình Trạch Sinh rút điện thoại ra, ra hiệu với anh ta – Điện thoại của Cục trưởng Hoàng, tôi đi nghe chỉ thị đã, anh tiếp tục đi.

Đi ra ngoài hành lang, điện thoại vừa được kết nối, Cục trưởng Hoàng đã nhỏ giọng nói:

“Đang ở đâu đấy?”

“Cháu đang trong Cục.” Trình Trạch Sinh ngừng một lát, “Có chuyện gì ạ?”

“Đến văn phòng chú một chuyến.”

Trình Trạch Sinh trầm tư, hình như gần đây hắn cũng không làm chuyện gì đắc tội với Cục trưởng Hoàng, có thể đến hang cáo của ông ấy. Chưa tới hai phút sau, Trình Trạch Sinh đã đứng trước cửa văn phòng của Cục trưởng. Hắn gõ cửa và nhận được sự đồng ý mới bước vào.

Hoàng Chiêm Vỹ đang thưởng trà, trợ lý đứng bên cạnh:

– Chi đội phó Trình, mời ngồi.

– Thôi, cháu đứng đây được rồi, Cục trưởng Hoàng có gì thì nói thẳng đi. – Căn cứ vào kinh nghiệm trước đây, ngồi xuống chắc chắn không phải chuyện tốt, nếu còn rót thêm trà thì chắc chắn xong đời rồi, lãnh đạo bắt đầu giáo dục nghiêm khắc đây mà.

– Vậy thì đứng đó đi. – Hoàng Chiêm Vỹ nói với trợ lý – Tiểu Trần này, bắt đầu phân ký túc xá mới rồi đấy. Mấy nữa sàng lọc đơn xin rồi giao cho chú, tài nguyên cung không đủ cầu như vậy phải phân cho những đồng chí có nhu cầu trong Cục chúng ta trước.

Trình Trạch Sinh ngồi xuống:

– Cục trưởng Hoàng, hôm nay chú muốn nói bao nhiêu thì nói bấy nhiêu, cháu không điều tra án nữa, chỉ ngồi đây nói chuyện với chú thôi.

Hoàng Chiêm Vỹ lườm hắn, đặt tách trà “cạch” một tiếng lên bàn:

– Thằng nhãi này, cháu tưởng chú muốn nói chuyện với cháu đấy à? Hôm nay trên Sở tỉnh lại cho người tới, xem ra cháu chẳng còn nhiều thời gian nữa rồi.

– Lại bắt cháu đến Sở tỉnh làm bình hoa đấy à?

– Haiz, nói thế nào đây nhỉ. Cháu sẽ vào Đội Cảnh sát hình sự của Sở, – Giọng Hoàng Chiêm Vỹ chợt trở nên yếu ớt – Thuận tiện kiêm luôn nhiệm vụ đối ngoại của phòng Quan hệ xã hội.

– Có khác gì làm bình hoa đâu ạ? Sau khi tới đó vị trí đảo lộn, nhiệm vụ chính của cháu là tiếp khách, việc điều tra sẽ chẳng tới tay cháu nữa. – Trình Trạch Sinh vắt chân – Đã bao nhiêu lần rồi còn không chịu từ bỏ, chẳng lẽ thiên kim nhà lãnh đạo nào nhìn trúng cháu rồi?

Hoàng Chiêm Vỹ nghiêm mặt ra hiệu hắn đừng nói bừa. Lãnh đạo nhìn trúng tài năng của hắn, cho nên mới muốn đề bạt. Ai ngờ thiên hạ còn có dạng người này, thăng chức tăng lương không cần, chỉ thích làm việc cực nhọc, suốt ngày phải qua lại với phần tử tội phạm.

Ấy vậy mà Trình Trạch Sinh chỉ chăm chăm chú ý đến gương mặt mình. Chính vì gương mặt này mà năng lực của hắn luôn bị hoài nghi. Thời điểm vừa vào Cục, phòng Quan hệ xã hội đã chú ý đến hắn, muốn điều hắn qua đó để nở mày nở mặt với bên ngoài. Nhưng Trình Trạch Sinh thà chết không chịu theo, bám riết ở Đội Hình sự, gặp được trọng án là xung phong đầu tiên, cũng chỉ muốn cho người khác thấy, Trình Trạch Sinh không phải kẻ nhát gan dựa vào mặt ăn cơm.

Nháy mắt đã mấy năm qua đi, khó khăn lắm Trình Trạch Sinh mới có chút thành tích, dựa vào thực lực của mình ngồi vào vị trí Chi đội phó Chi đội Cảnh sát hình sự Cục Cảnh sát Thăng Châu, kết quả Sở tỉnh lại muốn tới lấy người. Hắn càng không chịu đi, đã nói rõ ràng rồi, bắt hắn đến Sở tỉnh làm bình hoa, thà hắn nộp luôn thẻ ngành với đơn từ chức không thèm làm nữa còn hơn.

– Haiz… chú còn không biết cháu nghĩ gì sao? Cũng đã trả lời rồi cơ mà. – Hoàng Chiêm Vỹ đưa tách trà cho trợ lý rót thêm. Ông quay sang nhìn Trình Trạch Sinh – Trạch Sinh này, nói thật rằng bố cháu chỉ hi vọng cháu có thể chuyển tới phòng Quan hệ xã hội, không cần phải xông pha chiến đấu, ông ấy đã mất một đứa con, không thể…

Nghe ông nhắc tới người anh đã chết được mấy năm của mình, Trình Trạch Sinh đứng phắt dậy:

– Cục trưởng Hoàng, chú đừng khuyên cháu nữa, anh cháu bị tội phạm ma túy đánh chết, anh ấy hi sinh vì đất nước, chết không uổng phí. Năm ấy cháu vào hình sự, anh ấy vào phòng chống tội phạm ma túy, hai chúng cháu đã hẹn với nhau không ai được sợ hãi lùi bước. Bố cháu không hiểu nhưng chú phải hiểu chứ?

Hoàng Chiêm Vỹ há miệng, bị hắn chặn họng nên nhất thời không biết phải trả lời ra sao. Trình Trạch Sinh thuận tay phủi hạt bụi vô hình trên sofa, cất bước ra ngoài:

– Cháu còn phải điều tra phá án, lần sau đừng gọi cháu tới uống trà bàn chuyện này. Nếu thực sự muốn cháu rời khỏi đội tiên phong, không bằng dứt khoát lấy luôn bộ cảnh phục trên người cháu.

Hắn gần như đóng sầm cửa lại, cả Cục này cũng không có mấy người dám đập cửa văn phòng Cục trưởng Hoàng như vậy, Trình Trạch Sinh chính là một trong số những người đó. Hoàng Chiêm Vỹ nhìn theo bóng lưng Trình Trạch Sinh, dường như nhìn thấy bóng dáng mạnh mẽ của Trình Quyến Thanh năm ấy. Hai thằng nhóc này đúng là anh em ruột, đi đường lúc nào lưng cũng thẳng tắp tựa cây thương, ngay cả dáng vẻ khi nổi nóng cũng giống hệt nhau.

Trình Trạch Sinh đã đi nửa người rồi, Hoàng Chiêm Vỹ mới hoàn hồn vội vàng gọi hắn:

– Này! Quay lại đây! Không cần phòng nữa à?

– Không phải chưa được thông qua sao ạ? – Trình Trạch Sinh bám khung cửa, quay đầu lại.

– Đó là người khác! – Hoàng Chiêm Vỹ rút chiếc chìa khóa khỏi ngăn kéo, quăng qua đó – Phòng của cháu chú đã chuẩn bị rồi. Biết cháu với bố có mâu thuẫn, nên đã muốn chuyển ra ngoài từ lâu. Nhưng chú cũng đã đồng ý với Lão Trình sẽ trông chừng cháu không để cho cháu rơi vào kết cục giống anh trai.

Trình Trạch Sinh cầm chìa khóa thì vui mừng không thôi. Cục tức vừa mới dâng lên nháy mắt xìu xuống:

– Sao chú không lấy chìa khóa ra sớm? Nếu biết ký túc xá mới đã được phân rồi, cháu ngồi nghe chú lải nhải bao nhiêu cũng được.

Hoàng Chiêm Vỹ xua tay, đuổi hắn mau đi phá án, đừng ở đây làm người ta thêm phiền. Trình Trạch Sinh xoay chìa khóa trong tay quay về văn phòng lớn. Nhạc Chính Khải đang xem những ảnh chụp hiện trường, ngẩng đầu lên nhìn thấy mặt mày hắn phơi phới thì hỏi:

– Có gì mà vui vậy?

Trình Trạch Sinh đập chìa khóa lên bàn “cạch” một tiếng:

– Thấy gì chưa? Có rồi đấy.

– Căn hộ đơn ở khu Tương Lai hả?

– Chẳng thế thì sao.

Nhạc Chính Khải ngạc nhiên:

– Ông đi cửa sau quá lố rồi, người bản địa có nhà có xe còn xin ở ký túc, đúng là không biết ngượng. Quan trọng hơn nữa còn được đồng ý, tôi muốn đi tố giác Cục trưởng Hoàng thiên vị.

– Đừng nói, tôi còn tưởng chú Hoàng không phê duyệt ấy chứ, ban nãy chú ấy nhắc tới chuyện của anh tôi trong văn phòng, tôi trở mặt ngay tức thì, còn làm to chuyện lên nữa.

Trình Quyến Thanh có thể xem như bóng ma tâm lý của Trình Trạch Sinh. Bản thân hắn không nhắc tới cũng không muốn người khác nhắc tới. Nguyên nhân chủ yếu là vì năm ấy thi thể của anh trai hắn được tìm thấy ở vùng biên giới Myanmar, gần như không còn nhìn ra hình dạng con người. Sau khi anh trai được đưa về, Trình Trạch Sinh như phát điên. Năm ấy phá án mà bắt được tội phạm ma túy hắn đều đánh trước nói sau.

Cho nên là anh em ruột có quan hệ máu mủ, nhìn thấy thi thể của đối phương bày ra ngay trước mặt mình, tại sao có thể thờ ơ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Trình Trạch Sinh lại nhớ tới Lục Hà. Kha Đông Tỏa và Hướng Dương đã về và đưa tài liệu điều tra quan hệ xã hội lên rồi. Quan hệ xã hội của Hà Nguy rất đơn giản, bởi vì anh ta hướng nội, hầu như không có bạn bè, cũng không ở cùng bố mẹ hay em trai mà ở trong một căn phòng chung cư nhỏ. Chỉ một trang ngắn ngủi đã thể hiện toàn bộ quỹ đạo sinh hoạt của anh.

Trình Trạch Sinh chợt lóe lên suy nghĩ, hắn ngẩng đầu:

– Quan hệ của anh ta với người nhà không tốt, phải chăng bởi vì xu hướng tính dục?

Hướng Dương gãi mái tóc ngắn:

– Không thấy bố mẹ và đồng nghiệp nhắc tới chuyện này…

Trình Trạch Sinh chỉ vào địa điểm trên báo cáo điều tra:

– Bề ngoài nơi này chỉ là một quán bar âm nhạc bình thường, nhưng thực ra nó là gay bar, người trong giới đều biết.

Căn phòng nháy mắt im phăng phắc.

Những ánh mắt tò mò và dị dạng kia nhìn chằm chằm khiến Trình Trạch Sinh nổi hết da gà. Đặc biệt là Hướng Dương và Nhạc Chính Khải, vẻ mặt bọn họ ngập ngừng muốn nói điều gì, muốn hỏi gì đều viết hết lên mặt.

– Nghĩ cái khỉ gì đấy? – Trình Trạch Sinh cuộn tập tài liệu đập lên đầu hai người họ, – Mấy năm trước từng đến đó bắt người, mấy người quên hết rồi sao? Đầu óc gì thế không biết!

Nhạc Chính Khải sực nhớ ra:

– Ồ, ồ, hình như có chuyện đó thật, Trạch Sinh, coi như tôi hiểu lầm ông, tôi có tội.

Hướng Dương vừa vào cục ôm đầu oan ức, cậu ta đâu có tham gia hoạt động kia, chọc vào ai không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.