Trí Hoán Hung Đồ

Chương 43: Chương 43: Liên Cảnh Uyên




Ở bệnh viện tròn một tuần, Hạ Lương xuất viện về nhà với cánh tay vẫn phải treo. Đồng nghiệp ở tổ chuyên án mua hoa tươi và thực phẩm dinh dưỡng cùng đến đón cậu ta xuất viện, cả Trịnh Ấu Thanh cũng tới. Cô thay mặt Cục trưởng Trịnh đang đi công tác ở bên ngoài, mang theo quà bước vào.

Trạng thái tinh thần của Hạ Lương không tệ, mấy ngày ở bệnh viện hết ăn lại ngủ, ngủ rồi lại ăn. Sắc mặt hồng hào, cằm nhọn cũng thành tròn. Sau khi xuất viện cậu ta vẫn tiếp tục ở ký túc xá. Không có Vân Hiểu Hiểu chăm sóc, việc gì cũng phải tự mình ra tay.

– Để thằng nhóc ở ký túc xá thật à? Thằng nhóc bị thương ở tay, ăn cơm cũng khó, ở một mình có ổn không? – Sùng Trăn hỏi.

Hồ Tùng Khải không bảo vệ được Hạ Lương, trong lòng rất áy náy bèn lập tức giơ tay:

– Để Tiểu Hạ với tôi là được. Nhà tôi tuy bé nhưng cái gì cũng có. Anh đây vẫn chăm sóc chú ngon.

Sùng Trăn lập tức đưa ra lời kháng nghị chê bai:

– Ông? Thôi đi, Tiểu Hạ đi dưỡng bệnh, cần một môi trường sạch sẽ thoải mái. Lần trước tôi đến nhà ông làm khách, rèm cửa sổ nhà ông màu trắng cũng chuyển thành đen, đã bao lâu không tháo xuống giặt rồi?

Hồ Tùng Khải không chịu thua:

– Ông thì sạch! Còn nhét tất dưới gối đầu, nhăn như mù tạt khô í.

Ngô Tiểu Lỗi xấu hổ, Vân Hiểu Hiểu mặt tỉnh bơ, cô đã sớm quen với tác phong sinh hoạt của hai đàn anh trong đội. Nghĩ tới thanh danh của Đội Hình sự, bấy giờ cần gấp một người đứng ra, chứng minh không phải người đàn ông trung niên nào cũng lôi thôi lếch thếch như các chú các bác đây, cũng có kiểu đàn ông khéo léo nhã nhặn đầy sức hút.

– Để Lão Hà cho Tiểu Hạ ở chung đi. – Sùng Trăn đề nghị.

– Đúng, Lão Hà có bệnh sạch sẽ, nhà còn sạch hơn bệnh viện. – Hồ Tùng Khải hùa theo.

Mấy con mắt nhìn chằm chằm Hà Nguy, Hà Nguy cười nhẹ một tiếng:

– Bây giờ e là không được.

Sùng Trăn khoác tay lên đầu vai anh:

– Có gì mà không được, ông ở một mình, chẳng phải vẫn thừa một phòng trống đó sao? Tiểu Hạ lớn vậy rồi, không cần ông cầm tay giúp đỡ, hỗ trợ chút thôi cũng được rồi.

– Không phải nguyên nhân này. – Hà Nguy ngừng một lát – Ở chỗ tôi không tiện, có người ở rồi.

…?

Mọi người đều sửng sốt, Vân Hiểu Hiểu lập tức khoác vai Trịnh Ấu Thanh, làm chỗ dựa tinh thần mạnh mẽ cho chị em tốt của mình.

Chú ý đến ánh mắt khác thường của bọn họ, Hà Nguy giải thích luôn:

– Không phải người yêu, là bạn.

… Ánh mắt mọi người nhìn Hà Nguy rõ ràng không tin. Bao nhiêu năm nay, không chỉ ở Đội Hình sự, mà cả Cục Cảnh sát thành phố này anh đều mang tiếng “lãnh đạm”. Lãnh đạm ở đây không chỉ vấn đề sinh lý mà chỉ vấn đề tính cách. Chẳng những anh không hứng thú gì với yêu đương, mối quan hệ bình thường cũng rất đơn điệu. Ngoại trừ mấy người bạn trong đội ra, gần như anh không có quan hệ với bất cứ ai.

Suy cho cùng, rất khó để làm thân với anh. Mời anh ăn cơm ấy à? Dị ứng, có rất nhiều món anh không thể ăn. Gọi anh đi hát karaoke sao? Không hứng thú, thà ở nhà đọc sách còn hơn. Mua quà tặng anh hả? Ngại quá, Sir Hà đây không thiếu cái gì. Giới thiệu bạn gái xinh xắn cho anh ư? Thôi đi, Trịnh Ấu Thanh còn chưa giải quyết xong còn thêm người nữa.

Bởi vậy xem như phần lớn con đường đều không thể đến với Hà Nguy. Anh còn có bệnh sạch sẽ, bình thường không thân cận người khác chứ đừng nói là ở chung, qua ký túc xá chơi cũng chẳng có mấy người.

– Thực sự không phải người yêu, là một người bạn bên ngoài. – Hà Nguy giải thích thêm lần nữa.

Sùng Trăn vỗ lưng anh:

– Hiểu, hiểu, hiểu, tôi hiểu rồi! Không phải chỉ là bạn thôi sao, chúng tôi hoàn toàn không hiểu nhầm gì hết!

Hạ Lương gãi gáy:

– Anh Sùng, anh Nhị Hồ, hai anh không phải nghĩ cách cho em đâu. Một mình em vẫn ổn, vết thương không nghiêm trọng lắm, Cục còn cho em nghỉ dài hạn, không cần đi làm thì còn vấn đề gì nữa đâu?

Sùng Trăn và Hồ Tùng Khải lại nghĩ ra thêm vài ý tưởng kỳ quái nữa, tính toán tìm một bảo mẫu cảnh sát cho Hạ Lương. Hạ Lương giật thót, vội vàng ngăn cản ý nghĩ điên khùng của bọn họ. Cậu ta nhịn đau nhấc cánh tay băng bó lên, thiếu điều chống đẩy bằng hai tay để chứng minh mình rất khỏe.

Hà Nguy xoa cằm, nhỏ giọng nói:

– Không phải không thể đến nhà anh.

– Chẳng phải nhà ông còn có bạn ở sao? Tiểu Hạ đến đó không quấy rầy hả? – Quấy rầy tới thế giới hai người của anh và “bạn”.

Hà Nguy khẽ cười:

– Không phải ký túc, nhà tôi cơ.

Sùng Trăn nháy mắt phản ứng lại, lộ ra biểu cảm không thể tin nổi. Hà Nguy đã quyết định, anh bảo Hạ Lương lên xe đến nhà anh ở. Cả ngày mẹ anh đều càm ràm nhà lạnh lẽo không có ai làm bạn, giờ thêm Hạ Lương hoạt bát, chắc sẽ vui lắm.

Chờ khi Hạ Lương đứng trước cánh cửa điện tử của căn biệt thự liền kề, trái tim chỉ còn lại câu cảm thán kinh ngạc “Wow”. Quản gia ra mở cửa, Hà Nguy vỗ vỗ lưng cậu ta:

– Vào đi.

– Chi, Chi đội trưởng Hà, đây là nhà anh hả?

– Chẳng thế thì sao. – Hà Nguy lôi Hạ Lương vào trong, đẩy cho quản gia – Chú Tần, đây là đồng nghiệp trong đơn vị cháu, tạm thời ở đây, phiền chú chăm sóc.

Chú Tần lập tức cho người dọn dẹp phòng, gọi người hầu giúp Hạ Lương sắp xếp hành lý, rồi cười hỏi:

– Xin hỏi cậu họ gì ạ?

– Cháu, cháu họ Hạ. – Sợ chết khiếp.

Hà Nguy an ủi:

– Đừng sợ, cứ coi như nhà mình. Anh đã nói trước với mẹ rồi, không cần lo vụ ăn, mặc, dùng đồ, cũng không cần cậu phải làm việc gì hết, cứ yên tâm dưỡng thương. Chẳng qua rảnh rỗi thì nói chuyện với mẹ anh, bà ấy thích nghe quốc học, trên giá sách có mấy quyển ấy, có thể đọc cho bà ấy nghe.

Hạ Lương vội gật đầu:

– Em nhất định sẽ nói chuyện, đọc truyện cho cô nghe!

– Có việc thì gọi điện cho anh, à còn nữa, – Hà Nguy nghĩ một lát rồi nhắc nhở – Nếu như cậu có gặp một người giống hệt anh mà mặc tây trang, tính cách hiền hòa, động tí thì xấu hổ đỏ mặt thì đừng nhầm tưởng anh đổi tính rồi.

– Đó là?

– Là em trai sinh đôi cùng trứng với anh, khóe mắt cậu ấy có một nốt ruồi lệ, đừng nhận nhầm đấy.

***

Qua ba lần thẩm vấn qua lại, Hà Lục biết gì thì đều đã nói hết, lời khai trước và sau không chênh lệch nhiều, có thể chấp nhận chứng cứ đáng tin. Ban đầu khi điều tra, có tận mấy người đồng nghiệp của Hà Lục đứng ra chứng minh chắc chắn tất cả mọi người đều đi họp ở bên ngoài, không có thời gian gây án, vậy nên bọn họ mới không điều tra camera khách sạn. Lần này bọn họ tới thành phố An Thủy một chuyến, trích xuất camera, chưa tới sáu giờ tối ngày 13, Hà Lục rời khỏi khách sạn, sau đó quay về vào lúc hai rưỡi sáng ngày 14. Phối hợp với camera ở trạm thu phí trên đường cao tốc, đủ để chứng minh Hà Lục trong sạch.

Kha Đông Tỏa tỏ ra vô cùng thất vọng:

– Thực sự không liên quan gì đến anh ta, không ngờ anh ta nói thật.

– Hình như em không hài lòng với chuyện người không phải do anh ta giết nhỉ? – Trình Trạch Sinh hỏi.

– Không phải em không hài lòng, chẳng qua gã đàn ông này quá cặn bã, nếu em là Hà Nguy, làm ma cũng phải kéo anh ta theo cùng. – Kha Đông Tỏa siết tay.

Hướng Dương lái xe, da gà trên cánh tay nổi hết cả lên, cổ cũng rụt lại. Kha Đông Tỏa hỏi:

– Chi đội phó Trình, chúng ta về phải thả người à?

– Không vội, công tác điều tra phải thật tỉ mỉ, nghiêm túc, không thể để lọt bất cứ thông tin quan trọng nào. Điều tra toàn bộ đồng nghiệp bên cạnh anh ta, không được bỏ sót, biết chưa?

Kha Đông Tỏa đảo mắt, gật đầu hiểu ý:

– Đúng, vì trả lại sự trong sạch cho người bị tình nghi, chúng ta phải kiểm tra kỹ càng gấp bội, tìm kiếm chứng cứ khắp nơi, chậm mà chắc, có dăm bữa nửa tháng cũng không vội.

Trình Trạch Sinh khoanh tay, ra vẻ nghiêm túc:

– Đúng, chúng ta phải có tinh thần vì dân phục vụ thế này.

Hướng Dương xoa xoa tay, da gà càng nổi tợn.

Đêm đến, thành phố Thăng Châu lất phất mưa phùn. Trình Trạch Sinh nhận được lời mời của Liên Cảnh Uyên, hẹn nhau gặp mặt ở một quán cà phê.

Trình Trạch Sinh mở thực đơn, thuận miệng nói:

– Tại sao không đến quán bar của anh?

Liên Cảnh Uyên chống cằm cười:

– Không thể đến đó, hình tượng của cảnh sát Trình quá xuất chúng, không ít khách hỏi tôi số liên lạc với anh đâu.

– …Tôi không phải gay. – Trình Trạch Sinh gấp thực đơn lại, đưa cho nhân viên – Cho một tách hồng trà là được.

Liên Cảnh Uyên gọi một tách cà phê caramel, tiếng thìa khuấy vào thành cốc hòa vào tiếng mưa liên miên bên ngoài cửa sổ. Ngón tay anh ta mảnh khảnh trắng nõn, móng tay cắt chỉnh tể, bề mặt móng tay trơn bóng lộ màu hồng ngọc trai mượt mà. Bản thân đôi tay ấy đã giống như một tác phẩm nghệ thuật, dễ dàng thu hút ánh nhìn người khác.

– Hôm nay anh hẹn tôi ra đây có chuyện gì? – Trình Trạch Sinh cầm tách hồng trà lên rồi hỏi.

– Tôi nghe nói Hà Lục bị bắt rồi, có đúng vậy không?

– Đúng, anh ta có liên quan tới cái chết của Hà Nguy, chúng tôi đang điều tra.

Liên Cảnh Uyên cúi đầu cụp mi, một lát sau cười nói:

– Cảnh sát Trình, tình cảm của Hà Lục với Hà Nguy thực sự rất độc tài. Loại người có tính cách cực đoan như anh ta có làm ra việc gì cũng không ngạc nhiên.

– Anh cũng biết à? – Trình Trạch Sinh cau mày – Vậy thì tại sao ngay từ đầu anh không nói với tôi Hà Lục có vấn đề.

– Chuyện này… – Liên Cảnh Uyên cười bất đắc dĩ – Chuyện giữa hai anh em bọn họ, tôi không tiện nhúng tay. Tôi cũng đã đồng ý với đàn anh là không nói cho bất cứ ai hết. Huống hồ tôi tin tưởng với sự thông minh của cảnh sát Trình, nhất định có thể điều tra được quan hệ giữa hai người.

Trình Trạch Sinh cười ha ha, hắn cảm thấy Liên Cảnh Uyên có gì đó không bình thường. Chủ đề cuộc nói chuyện hôm nay rất lạ, anh ta không phải một người hay hóng chuyện vậy mà lại đi hỏi thăm về Hà Lục. Lẽ nào phía sau hai người này có liên hệ và âm mưu nào đó?

Thìa va vào thành tách phát ra âm thanh đều đều dễ nghe. Liên Cảnh Uyên cho thêm một miếng đường vuông, ngón cái và ngón trỏ cầm thìa tiếp tục khuấy. Mưa bên ngoài càng nặng hạt, tiếng mưa rơi lộp độp, nhất thời không phân rõ rốt cuộc tiếng khuấy cà phê vang hơn, hay tiếng mưa đập vào cửa kính vang hơn.

– Cảnh sát Trình, Hà Nguy là đàn anh của tôi, anh ấy bị em trai khống chế, chèn ép tới mức thu mình sống nội tâm. Hà Lục cũng phải trả một cái giá nhất định trong cái chết của anh ấy, anh ta có tội, đúng chứ?

Trình Trạch Sinh như đang ở trong một sân chơi âm nhạc quay 360 độ quanh mình, giọng Liên Cảnh Uyên xa xôi mềm mại, mờ mờ ảo ảo, lọt vào tai hắn chỉ còn lại mấy từ:

Hà Lục… có tội.

Trình Trạch Sinh đang định gật đầu, trái tim hắn bỗng đập mạnh, lập tức giật mình, mồ hôi mỏng lấm tấm nơi đầu mũi.

Không đúng, Hà Lục không giết người, anh ta không có tội.

– Cảnh sát Trình, cậu nghĩ kỹ lại mà xem. Các cậu chắc chắn chứng cứ tìm được từ Hà Lục không có thiếu sót gì sao? Có đúng không nào, chỉ cần nắm bắt được một điểm thôi, Hà Lục sẽ không thoát được…

Trình Trạch Sinh ấn chặt tay Liên Cảnh Uyên, khiến cho tiếng khuấy thìa lanh lảnh dừng lại.

Liên Cảnh Uyên chẳng hề hoảng hốt, nhìn chằm chằm vào Trình Trạch Sinh. Chỉ thấy Trình Trạch Sinh đẩy tách cà phê caramel của anh ta qua một bên, rút giấy ra lau mồ hôi trên đầu mũi, từ tốn nói:

– Ông chủ Liên, mặc dù tôi không thích Hà Lục, nhưng sẽ không làm ảnh hưởng tới sự công bằng, cũng sẽ không lôi anh ta ra tòa khi không có chứng cứ. Việc anh đang làm sẽ gây ảnh hưởng tới công bằng công chính, anh có biết không?

– Có thể ám thị tâm lý đến mức độ này đã giỏi lắm rồi. Đáng tiếc hồi còn học ở đại học công an tôi đã từng được học lớp thôi miên, không dễ mắc bẫy vậy đâu. – Hắn nhìn ra ngoài, lại nhìn tách cà phê – Cuối cùng cũng hiểu tại sao anh phải hẹn tôi ra ngoài vào ngày trời mưa rồi.

Liên Cảnh Uyên im lặng không nói, bị vạch trần ngay tại trận cũng chẳng cảm thấy xấu hổ, ngược lại anh ta còn vô cùng bình tĩnh:

– Tôi chỉ nói thật, Hà Lục không phải hung thủ, anh ta là tên sát nhân linh hồn còn ghê tởm hơn hung thủ giết người. Cho dù cái chết của đàn anh không liên quan trực tiếp đến anh ta, anh ta cũng phải phụ trách với cuộc đời của đàn anh.

– Tại sao anh phải cố chấp như vậy? Còn bất chấp thôi miên tôi để kéo Hà Lục vào trong… – Trình Trạch Sinh kinh ngạc – Anh cũng thích Hà Nguy hả?

Liên Cảnh Uyên cười khổ, lắc đầu, một lúc sau mới khẽ nói:

– Tôi chỉ cảm thấy đàn anh đáng thương mà thôi. Tại sao người anh ấy từng thích lại di dân? Bởi vì Hà Lục đánh người đó, uy hiếp người đó không được xuất hiện bên cạnh Hà Nguy nữa, nếu không sẽ khiến người đó phải trả giá đắt.

– Từ sau chuyện ấy, Hà Nguy không dám thích bất cứ ai, cũng không dám phản kháng em trai, chỉ chịu đựng một mình. – Liên Cảnh Uyên cúi đầu, đôi tay xinh đẹp che đi ánh mắt – Đáng thương, anh ấy thực sự rất đáng thương. Nếu đàn anh có khí thế như lần cuối cùng gặp mặt, vùng thoát khỏi bóng ma của Hà Lục, tôi sẽ không đến mức mượn tay cậu diệt trừ anh ta.

Trình Trạch Sinh rút một tờ giấy đưa qua.

– Tôi sẽ coi như không có chuyện ngày hôm nay. Mặc dù rất hiểu tấm lòng của anh, nhưng Hà Lục thật sự không giết người, chúng tôi không thể định tội anh ta. – Trình Trạch Sinh đẩy cà phê tới trước mặt anh ta – Về sau có chuyện gì gặp mặt ở quán bar là được. Tôi sợ mình bất cẩn lại phải trả giá đắt lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.