Khi Hà Nguy nhận ra rằng mình và Trình Trạch Sinh đang bước vào một vòng lặp, liên tưởng tới những điều Trình Quyến Thanh từng nói, đột nhiên sáng tỏ mối liên hệ bên trong.
– Tôi đợi cậu dưới gốc cây kia nhé?
Nhóc con, còn dám đấu với tôi, thật dễ đối phó.
Trình Quyến Thanh không chỉ biết một chút mà biết rất nhiều. Thậm chí có khả năng còn biết tất cả lưu trình của vòng lặp này, bắt đầu từ khi nào, kết thúc khi nào, cùng với trong quá trình ấy sẽ xảy ra những chuyện gì.
– Đã tìm được chưa?
Anh rút thẻ khỏi ví tiền, cống hiến luôn cả mật mã, chỉ về phía trước:
– Ồ được.
“Cần giúp đỡ thì nghĩ cách tìm tôi.”
– Hay anh ấy đang ở chỗ nghệ sĩ dương cầm kia? – Trình Trạch Sinh đoán – Quan hệ giữa hai người họ không tệ, ở bên cạnh nhau cũng là chuyện thường.
♠Chương 64♠
Hà Nguy còn nhớ câu này, bây giờ mới thấy tác dụng của nó.
– Hương dâu tây, còn cả chuối và đào…
Trình Trạch Sinh trả áo ngoài cho Hà Nguy. Hà Nguy phỏng đoán hắn tới đây để tìm Trình Quyến Thanh. Dù sao nơi này cũng gần Hồ Đào Lý. Chẳng qua còn chưa được mục đích đã bị fan phát hiện cho nên mới diễn ra màn rượt đuổi sống chết ban nãy.
– Anh nói muốn tìm anh tôi ư?! – Trình Trạch Sinh kích động – Vậy… tôi có thể gặp anh trai mình không? Chắc là không xung đột đâu nhỉ? Nhất định anh ấy sẽ nhận ra tôi, tôi và anh trai gặp mặt cũng không ảnh hưởng tới tiến triển phá án của anh đâu.
Hà Nguy bất đắc dĩ, sao lại không? Bây giờ anh đã chắc chắn mình và Trình Trạch Sinh cùng nhau rơi vào vòng tuần hoàn. Nếu như một mình anh thì không sao, anh trải qua những điều gì, trong lòng đều có suy tính. Nhưng bây giờ thêm Trình Trạch Sinh, tỉ lệ khó đoán và nguy hiểm tăng lên gấp bội. Bước tiếp theo phải làm gì, không nên làm gì cũng dần dần trở nên mờ mịt.
Lần đầu tiên Trình Trạch Sinh được nghe Hà Nguy tỏ tình thẳng thắn đến vậy, tức thì sướng rơn. Hà Nguy rút tay khỏi tay hắn, cúi người luồn qua cánh tay hắn chui ra ngoài, ngồi sang bên cạnh cầm khăn lông tiếp tục lau tóc, biểu cảm thản nhiên.
Cho nên anh nói thích Trình Trạch Sinh là xuất phát từ nội tâm, tại sao hắn lại không tin.
Hà Nguy bất đắc dĩ, sao lại không? Bây giờ anh đã chắc chắn mình và Trình Trạch Sinh cùng nhau rơi vào vòng tuần hoàn. Nếu như một mình anh thì không sao, anh trải qua những điều gì, trong lòng đều có suy tính. Nhưng bây giờ thêm Trình Trạch Sinh, tỉ lệ khó đoán và nguy hiểm tăng lên gấp bội. Bước tiếp theo phải làm gì, không nên làm gì cũng dần dần trở nên mờ mịt.
Căn phòng tối om, tiếng mở túi loạt soạt vang lên. Qua một lát, thứ gì đó dạng ống lành lạnh được đặt vào tay Hà Nguy, Trình Trạch Sinh hỏi:
– Tôi cảm thấy nên làm thế này, tìm được anh trai cậu, tôi sẽ nói chuyện với anh ta trước, nếu anh ta xác định gặp mặt cậu sẽ không có vấn đề gì xảy ra thì hẵng gặp.
– Suýt nữa thì quên vẫn còn đồ chưa mua. – Trình Trạch Sinh dừng bước.
– Nhìn gì thế? – Vai bị khẽ đập, Hà Nguy quay đầu, cuối cùng Trình Trạch Sinh mà anh quen thuộc cũng đã về rồi.
Trình Trạch Sinh vội gật đầu, hắn đi qua đi lại trong phòng khách, nhất thời vô số cảm xúc đan xen, vừa hưng phấn, vừa kích động. Trình Quyến Thanh đã mất ba năm nay, điều này vẫn là vết thương lòng không thể bóc trần của hắn. Hiện tại còn có cơ hội gặp mặt, chỉ tưởng tượng thôi hắn cũng vui vẻ muốn nhảy nhót rồi.
– Bóp giọng lại, khóc đi.
Hà Nguy lắc đầu:
Trong quá trình điều tra lúc trước, Trình Quyến Thanh thuê phòng ở ghép tại khu Hồ Đào Lý. Hà Nguy lần theo địa chỉ trong trí nhớ, gõ cửa phòng, một người đàn ông mặc áo ba lỗ quần đùi lôi thôi lếch thếch ra mở cửa, người kia híp mắt hỏi:
– Khác rất nhiều. – Hà Nguy chọc chọc ngón trỏ vào má Trình Trạch Sinh – Ngoan hơn cậu nhiều.
– Anh là ai?
***
Đây chính là nghệ sĩ dương cầm Trình Trạch Sinh trong thế giới này mà anh chỉ nhìn thấy thi thể, chưa bao giờ nói chuyện với nhau.
Hà Nguy đứng dưới gốc cây đợi Trình Trạch Sinh, ba phút qua đi, một bóng người quen thuộc lao tới vội vã lướt qua và bị Hà Nguy túm lấy:
– Mã Quảng Minh có ở nhà không? Tôi tìm anh ta có việc.
– Anh ta ấy à? Không biết. – Người đàn ông dựa vào khung cửa ngáp dài một tiếng – Ban ngày tôi đi làm, về đến nhà thì anh ta lại ra ngoài, không chạm mặt nhau.
– Cậu, thích cậu, chỉ thích cậu thôi.
Trình Trạch Sinh sững người, ánh mắt nhìn Hà Nguy trở nên cảnh giác. Hắn lùi về sau mấy bước, nhân lúc anh “không chú ý” bèn chạy mất.
– Anh có biết anh ta làm việc ở đâu không?
Trình Trạch Sinh mở to mắt, không dám nán lại lâu, hắn đang định chạy tiếp về phía ngã tư đường thì bị Hà Nguy kéo lấy, lôi ra sau cái cây.
– Không vào chung hả? – Trình Trạch Sinh cười trêu chọc – Chọn mùi hương mà anh thích không được sao?
– Tôi nghi ngờ anh ta không đi làm. – Người đàn ông nháy mắt lên tinh thần – Anh ta đẹp trai như vậy, còn có tiền tiêu suốt ngày không hết, mua cái này mua cái kia, sống sung sướng qua ngày. Dân làm công ăn lương như tôi còn phải thức khuya tới mức sắp trọc cả đầu rồi đây!
Người trước mắt anh đây, từ chiều cao đến tướng mạo đều giống y hệt Trình Trạch Sinh, nhưng ánh mắt và phong thái hoàn toàn khác biệt. Đôi mắt của Trình Trạch Sinh sắc bén với tính công kích mạnh, giống như một con sói chờ đợi bắt được con mồi. Còn ánh mắt của người này lại dịu dàng tựa chú sơn dương. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Hà Nguy có thể cảm nhận được hơi thở sạch sẽ và dịu dàng từ hắn. Hoàn toàn khác với Trình Trạch Sinh anh quen.
Hà Nguy lười nghe anh ta kể khổ, anh đã nghĩ tới việc đưa thẻ ngành để vào xem thử nhưng lại sợ sau này mấy người Vân Hiểu Hiểu qua đây sẽ làm lộ, chỉ có thể gật đầu, tạm thời đi về trước.
Tiếng người ồn ào nhốn nháo dần lắng xuống, Hà Nguy nghển cổ lên nhìn, xác định bọn họ không quay lại đây mới đứng dậy:
Hết chương 63
– Tôi nghi ngờ anh ta không đi làm. – Người đàn ông nháy mắt lên tinh thần – Anh ta đẹp trai như vậy, còn có tiền tiêu suốt ngày không hết, mua cái này mua cái kia, sống sung sướng qua ngày. Dân làm công ăn lương như tôi còn phải thức khuya tới mức sắp trọc cả đầu rồi đây!
Trình Trạch Sinh đứng đợi bên dưới, thấy Hà Nguy xuống, vội vàng hỏi:
– Đã tìm được chưa?
Hai người ăn cơm ở khu chợ gần Hồ Đào Lý, sau đó đến siêu thị mua đồ dùng sinh hoạt, đến lúc ra ngoài màn trời đen kịt, phố đã lên đèn.
Hà Nguy lắc đầu:
Trình Trạch Sinh nắm lấy ngón tay anh:
Hà Nguy hỏi còn mua gì, chỉ thấy trong mắt Trình Trạch Sinh lóe lên tia sáng khác thường anh lập tức hiểu ngay người này đang nhớ tới điều gì.
Trong quá trình điều tra lúc trước, Trình Quyến Thanh thuê phòng ở ghép tại khu Hồ Đào Lý. Hà Nguy lần theo địa chỉ trong trí nhớ, gõ cửa phòng, một người đàn ông mặc áo ba lỗ quần đùi lôi thôi lếch thếch ra mở cửa, người kia híp mắt hỏi:
– Tôi mượn điện thoại cậu dùng một chút.
Hà Nguy che mặt bằng một tay:
“Cần giúp đỡ thì nghĩ cách tìm tôi.”
Trình Trạch Sinh đưa điện thoại cho anh, Hà Nguy gọi tới số điện thoại của Trình Quyến Thanh, không thể liên lạc được. Hà Nguy lại đến bên đường gọi điện thoại công cộng, vẫn không thể kết nối. Xem ra không phải vấn đề điện thoại của Trình Trạch Sinh, mà là số điện thoại của Trình Quyến Thanh không gọi được.
– Tôi… tôi chỉ ra ngoài dạo quanh thôi.
– Hay anh ấy đang ở chỗ nghệ sĩ dương cầm kia? – Trình Trạch Sinh đoán – Quan hệ giữa hai người họ không tệ, ở bên cạnh nhau cũng là chuyện thường.
Trình Trạch Sinh đứng đợi bên dưới, thấy Hà Nguy xuống, vội vàng hỏi:
– Có lẽ vậy. – Hà Nguy bóp trán – Ngày mai đến mấy nơi khác tìm kiếm thử xem.
– Cảm ơn anh đã giúp đỡ.
Hai người ăn cơm ở khu chợ gần Hồ Đào Lý, sau đó đến siêu thị mua đồ dùng sinh hoạt, đến lúc ra ngoài màn trời đen kịt, phố đã lên đèn.
– Được rồi, đừng khóc nữa, tôi cũng đâu nói là muốn chia tay thật, trên đường nhiều người như vậy, chúng ta về nhà nói không được sao?
– Suýt nữa thì quên vẫn còn đồ chưa mua. – Trình Trạch Sinh dừng bước.
– Chắc là chạy hướng đó rồi!
Hà Nguy hỏi còn mua gì, chỉ thấy trong mắt Trình Trạch Sinh lóe lên tia sáng khác thường anh lập tức hiểu ngay người này đang nhớ tới điều gì.
– Cậu biết hiện tại anh trai mình đang ở đâu không?
– Cái nào cũng được.
Hà Nguy nhíu mày, khóc không được cười cũng không xong. Anh khẽ đá hắn một cái, ánh mắt như đang hỏi “cậu rảnh quá đấy hả”.
“…”
Trình Trạch Sinh đưa điện thoại cho anh, Hà Nguy gọi tới số điện thoại của Trình Quyến Thanh, không thể liên lạc được. Hà Nguy lại đến bên đường gọi điện thoại công cộng, vẫn không thể kết nối. Xem ra không phải vấn đề điện thoại của Trình Trạch Sinh, mà là số điện thoại của Trình Quyến Thanh không gọi được.
Anh rút thẻ khỏi ví tiền, cống hiến luôn cả mật mã, chỉ về phía trước:
– Đèn…
– Tôi đợi cậu dưới gốc cây kia nhé?
– Ngại quá, có người đang đuổi tôi… tôi có thể mượn áo khoác của anh không? – Ánh mắt Trình Trạch Sinh mang theo khẩn cầu, có lẽ do rất ít khi gặp phải tình huống cấp bách thế này, gương mặt đẹp trai ửng đỏ, dùng từ rất cẩn thận – Người đại diện của tôi đang trên đường tới, nhưng thần kinh vận động của tôi không tốt, chạy qua hai con phố đã sắp không trụ nổi nữa rồi…
Hắn vừa dứt lời, một đám người xuất hiện ở lối rẽ, ước chừng mười người, có nam có nữ, bọn họ nhìn ngó dáo dác xung quanh, tựa hồ đang tìm kiếm mục tiêu.
– Không vào chung hả? – Trình Trạch Sinh cười trêu chọc – Chọn mùi hương mà anh thích không được sao?
– Cậu đoán xem tôi vừa mới gặp ai?
– Tôi không có sở thích đặc biệt, tùy cậu. – Hà Nguy cúi đầu, mặc dù giọng điệu bình thản, nhưng thông qua việc quan sát tai có thể phát hiện ra manh mối đáng ngờ. Da Hà Nguy rất trắng, mỗi khi xấu hổ thì làn da mỏng manh của anh lại ứ máu chuyển thành màu hồng nhạt. Trình Trạch Sinh không vạch trần Hà Nguy mà chỉ vươn tay nhéo đầu tai anh rồi quay người vòng về siêu thị.
Trình Trạch Sinh vội gật đầu, hắn đi qua đi lại trong phòng khách, nhất thời vô số cảm xúc đan xen, vừa hưng phấn, vừa kích động. Trình Quyến Thanh đã mất ba năm nay, điều này vẫn là vết thương lòng không thể bóc trần của hắn. Hiện tại còn có cơ hội gặp mặt, chỉ tưởng tượng thôi hắn cũng vui vẻ muốn nhảy nhót rồi.
Hà Nguy đứng dưới gốc cây đợi Trình Trạch Sinh, ba phút qua đi, một bóng người quen thuộc lao tới vội vã lướt qua và bị Hà Nguy túm lấy:
– Loại này không có mùi, còn có loại mùi đào, anh muốn dùng loại nào?
– Cậu sao đấy? Chạy đi đâu mà vội thế?
Điều này cũng chứng minh Trình Quyến Thanh không ở chung với hắn. Hà Nguy dập thuốc, giọng trở nên nghiêm túc hơn:
Người kia ngẩng đầu, đôi mắt đen láy dịu nhàng và hoảng hốt.
Hà Nguy giật mình, quan sát quần áo của Trình Trạch Sinh, khác hoàn toàn với bộ quần áo ban nãy. Hắn mặc áo phông dài tay màu lam thẫm, mặc dù cũng đội mũ màu đen song kiểu dáng khác với mũ của Trình Trạch Sinh kia.
Hà Nguy giật mình, quan sát quần áo của Trình Trạch Sinh, khác hoàn toàn với bộ quần áo ban nãy. Hắn mặc áo phông dài tay màu lam thẫm, mặc dù cũng đội mũ màu đen song kiểu dáng khác với mũ của Trình Trạch Sinh kia.
Người trước mắt anh đây, từ chiều cao đến tướng mạo đều giống y hệt Trình Trạch Sinh, nhưng ánh mắt và phong thái hoàn toàn khác biệt. Đôi mắt của Trình Trạch Sinh sắc bén với tính công kích mạnh, giống như một con sói chờ đợi bắt được con mồi. Còn ánh mắt của người này lại dịu dàng tựa chú sơn dương. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Hà Nguy có thể cảm nhận được hơi thở sạch sẽ và dịu dàng từ hắn. Hoàn toàn khác với Trình Trạch Sinh anh quen.
Gói lớn trong tay hắn đầy ắp, Hà Nguy cảm thấy hạn hán lời:
Đây chính là nghệ sĩ dương cầm Trình Trạch Sinh trong thế giới này mà anh chỉ nhìn thấy thi thể, chưa bao giờ nói chuyện với nhau.
Hà Nguy cười, không nói với hắn, cứ từ từ đoán đi.
– Không cần khách sáo. – Hà Nguy nhìn hắn – Tại sao cậu lại ra ngoài một mình?
Hà Nguy vô thức buông tay, Trình Trạch Sinh không rời khỏi mà nhìn chằm chằm anh. Không nói đúng hơn là nhìn chằm chằm chiếc áo khoác ngoài của anh.
– Anh có biết anh ta làm việc ở đâu không?
– Ngại quá, có người đang đuổi tôi… tôi có thể mượn áo khoác của anh không? – Ánh mắt Trình Trạch Sinh mang theo khẩn cầu, có lẽ do rất ít khi gặp phải tình huống cấp bách thế này, gương mặt đẹp trai ửng đỏ, dùng từ rất cẩn thận – Người đại diện của tôi đang trên đường tới, nhưng thần kinh vận động của tôi không tốt, chạy qua hai con phố đã sắp không trụ nổi nữa rồi…
– Thích tôi hơn hay thích nghệ sĩ dương cầm hơn?
Trình Trạch Sinh hồi thần lại đã thấy Hà Nguy sắp lau khô tóc tới nơi và đang cầm điện thoại lướt Weibo của nghệ sĩ dương cầm kia.
Hắn vừa dứt lời, một đám người xuất hiện ở lối rẽ, ước chừng mười người, có nam có nữ, bọn họ nhìn ngó dáo dác xung quanh, tựa hồ đang tìm kiếm mục tiêu.
– Anh nói muốn tìm anh tôi ư?! – Trình Trạch Sinh kích động – Vậy… tôi có thể gặp anh trai mình không? Chắc là không xung đột đâu nhỉ? Nhất định anh ấy sẽ nhận ra tôi, tôi và anh trai gặp mặt cũng không ảnh hưởng tới tiến triển phá án của anh đâu.
Trình Trạch Sinh mở to mắt, không dám nán lại lâu, hắn đang định chạy tiếp về phía ngã tư đường thì bị Hà Nguy kéo lấy, lôi ra sau cái cây.
Giọng điệu, cảm giác này mới chính là Trình Trạch Sinh. Hà Nguy cười, sóng vai cùng hắn đến đợi xe, anh hỏi:. truyện kiếm hiệp hay
Đám người đã chạy ngang qua đây, Hà Nguy cởi áo khoác xuống quăng cho Trình Trạch Sinh, ra hiệu cho hắn ngồi xuống. Trình Trạch Sinh làm theo, ôm chiếc áo khoác ngồi xổm xuống, co người áp sát rễ cây.
– Anh… nhìn thấy cậu ta? Thế nào? Có khác tôi nhiều không?
– Bóp giọng lại, khóc đi.
Cho dù Trình Trạch Sinh đã đeo khẩu trang, nhưng Hà Nguy vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng sự ngạc nhiên trong mắt hắn. Hắn kéo cánh tay Hà Nguy, giọng điệu trở nên vô cùng thận trọng:
Trình Trạch Sinh ngây người, vùi mặt vào trong cánh tay, cố gắng phát ra âm thanh nức nở khe khẽ. Hà Nguy cũng ngồi xuống, móc bao thuốc ra rút lấy một điếu, ôm chặt vai hắn, nhỏ giọng an ủi.
– …Cần thiết phải mua nhiều như vậy không?
– Được rồi, đừng khóc nữa, tôi cũng đâu nói là muốn chia tay thật, trên đường nhiều người như vậy, chúng ta về nhà nói không được sao?
Nhóm fan đuổi theo đứng trước ngã tư đường, không biết Trình Trạch Sinh chạy đi đâu, chỉ thấy một người đàn ông ngồi dưới gốc cây dỗ dành bạn gái đang giận dỗi. Không biết ai đó chỉ bừa một hướng:
– Chắc là chạy hướng đó rồi!
Vì thế đám người lại giơ điện thoại nhao nhao đuổi theo.
– Cậu.
Lần này không còn cơ hội cho Hà Nguy chạy thoát, hôn trước tính sau. Hắn gặm môi Hà Nguy, giống như đang đọ sức với anh, hôn càng thêm sâu. Hà Nguy ấn vai hắn, tranh thủ nói:
Tiếng người ồn ào nhốn nháo dần lắng xuống, Hà Nguy nghển cổ lên nhìn, xác định bọn họ không quay lại đây mới đứng dậy:
– Ai? Không phải là bản thân anh đấy chứ?
– Không sao đâu, bọn họ đi rồi.
Sau đó, Hà Nguy đã chẳng còn cơ hội nói thêm lời nào.
Trình Trạch Sinh ngẩng đầu, không biết do mới vừa rồi giả khóc dữ dội quá hay sao mà mũi và khóe mắt đều ửng đỏ, trông có phần đáng thương. Hắn đứng dậy, cởi áo khoác trên người ra trả cho Hà Nguy, mỉm cười ngại ngùng:
– Cảm ơn anh đã giúp đỡ.
Hà Nguy còn nhớ câu này, bây giờ mới thấy tác dụng của nó.
– Không cần khách sáo. – Hà Nguy nhìn hắn – Tại sao cậu lại ra ngoài một mình?
Hết chương 63
– Tôi… tôi chỉ ra ngoài dạo quanh thôi.
Trình Trạch Sinh trả áo ngoài cho Hà Nguy. Hà Nguy phỏng đoán hắn tới đây để tìm Trình Quyến Thanh. Dù sao nơi này cũng gần Hồ Đào Lý. Chẳng qua còn chưa được mục đích đã bị fan phát hiện cho nên mới diễn ra màn rượt đuổi sống chết ban nãy.
Điều này cũng chứng minh Trình Quyến Thanh không ở chung với hắn. Hà Nguy dập thuốc, giọng trở nên nghiêm túc hơn:
Hà Nguy vô thức buông tay, Trình Trạch Sinh không rời khỏi mà nhìn chằm chằm anh. Không nói đúng hơn là nhìn chằm chằm chiếc áo khoác ngoài của anh.
– Cậu biết hiện tại anh trai mình đang ở đâu không?
Nhóm fan đuổi theo đứng trước ngã tư đường, không biết Trình Trạch Sinh chạy đi đâu, chỉ thấy một người đàn ông ngồi dưới gốc cây dỗ dành bạn gái đang giận dỗi. Không biết ai đó chỉ bừa một hướng:
Trình Trạch Sinh sững người, ánh mắt nhìn Hà Nguy trở nên cảnh giác. Hắn lùi về sau mấy bước, nhân lúc anh “không chú ý” bèn chạy mất.
Hà Nguy há miệng, anh hỏi trực tiếp quá nên khiến Trình Trạch Sinh sợ rồi hả? Chẳng qua anh không muốn đuổi theo thôi chứ Trình Trạch Sinh trói gà không chặt sao có thể chạy nổi quá năm mét.
Anh lắc đầu thở dài, bây giờ mỗi một bước đi đều phải vô cùng cẩn thận, không biết làm gì và không nên làm gì. Rốt cuộc Trình Quyến Thanh đang ở đâu? Chẳng trách anh ta lại nói nghĩ cách tìm kiếm anh ta, chắc hẳn anh ta sẽ không dễ dàng lộ mặt.
– Có lẽ vậy. – Hà Nguy bóp trán – Ngày mai đến mấy nơi khác tìm kiếm thử xem.
– Không phải tất cả, còn có cả bữa khuya hôm nay nữa. – Trình Trạch Sinh vươn tay nhéo mũi anh – Anh nghĩ đi đâu vậy.
– Nhìn gì thế? – Vai bị khẽ đập, Hà Nguy quay đầu, cuối cùng Trình Trạch Sinh mà anh quen thuộc cũng đã về rồi.
Gói lớn trong tay hắn đầy ắp, Hà Nguy cảm thấy hạn hán lời:
– …Cần thiết phải mua nhiều như vậy không?
– Không phải tất cả, còn có cả bữa khuya hôm nay nữa. – Trình Trạch Sinh vươn tay nhéo mũi anh – Anh nghĩ đi đâu vậy.
Giọng điệu, cảm giác này mới chính là Trình Trạch Sinh. Hà Nguy cười, sóng vai cùng hắn đến đợi xe, anh hỏi:
Trình Trạch Sinh nhanh nhẹn tựa con báo săn, chống sofa xoay người tắt đèn đi. Hà Nguy nhìn theo bóng lưng hắn, liên tưởng tới nghệ sĩ dương cầm ngày hôm nay gặp mặt. Nhìn dáng vẻ yếu ớt kia chắc chắn hơn phân nửa chẳng thể làm được động tác này.
– Cậu đoán xem tôi vừa mới gặp ai?
– Ai? Không phải là bản thân anh đấy chứ?
– Cậu.
– Cậu sao đấy? Chạy đi đâu mà vội thế?
Cho dù Trình Trạch Sinh đã đeo khẩu trang, nhưng Hà Nguy vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng sự ngạc nhiên trong mắt hắn. Hắn kéo cánh tay Hà Nguy, giọng điệu trở nên vô cùng thận trọng:
– Anh… nhìn thấy cậu ta? Thế nào? Có khác tôi nhiều không?
Người kia ngẩng đầu, đôi mắt đen láy dịu nhàng và hoảng hốt.
– Khác rất nhiều. – Hà Nguy chọc chọc ngón trỏ vào má Trình Trạch Sinh – Ngoan hơn cậu nhiều.
Trình Trạch Sinh nắm lấy ngón tay anh:
Đám người đã chạy ngang qua đây, Hà Nguy cởi áo khoác xuống quăng cho Trình Trạch Sinh, ra hiệu cho hắn ngồi xuống. Trình Trạch Sinh làm theo, ôm chiếc áo khoác ngồi xổm xuống, co người áp sát rễ cây.
– Vậy anh thích ai hơn?
Hà Nguy cười, không nói với hắn, cứ từ từ đoán đi.
***
Về đến nhà, Trình Trạch Sinh vẫn còn để bụng chuyện này. Hà Nguy vừa tắm xong, hắn liền ấn anh xuống sofa, kiềm chặt hai tay anh, nhỏ giọng hỏi:
– Thích tôi hơn hay thích nghệ sĩ dương cầm hơn?
Hà Nguy nhíu mày, khóc không được cười cũng không xong. Anh khẽ đá hắn một cái, ánh mắt như đang hỏi “cậu rảnh quá đấy hả”.
Rõ ràng Trình Trạch Sinh không cảm thấy mình rảnh, hắn cúi đầu cọ chóp mũi với anh, bắt anh phải nói nhanh lên, không nói thì mình sẽ động thủ.
Hà Nguy chỉ đành thuận theo:
– Tôi cảm thấy nên làm thế này, tìm được anh trai cậu, tôi sẽ nói chuyện với anh ta trước, nếu anh ta xác định gặp mặt cậu sẽ không có vấn đề gì xảy ra thì hẵng gặp.
– Tôi mượn điện thoại cậu dùng một chút.
– Cậu, thích cậu, chỉ thích cậu thôi.
Lần đầu tiên Trình Trạch Sinh được nghe Hà Nguy tỏ tình thẳng thắn đến vậy, tức thì sướng rơn. Hà Nguy rút tay khỏi tay hắn, cúi người luồn qua cánh tay hắn chui ra ngoài, ngồi sang bên cạnh cầm khăn lông tiếp tục lau tóc, biểu cảm thản nhiên.
Rõ ràng Trình Trạch Sinh không cảm thấy mình rảnh, hắn cúi đầu cọ chóp mũi với anh, bắt anh phải nói nhanh lên, không nói thì mình sẽ động thủ.
Nhóc con, còn dám đấu với tôi, thật dễ đối phó.
Trình Trạch Sinh hồi thần lại đã thấy Hà Nguy sắp lau khô tóc tới nơi và đang cầm điện thoại lướt Weibo của nghệ sĩ dương cầm kia.
Trình Trạch Sinh rút điện thoại ra, quăng lên bàn trà, đè lên người anh thêm lần nữa.
– Tôi không có sở thích đặc biệt, tùy cậu. – Hà Nguy cúi đầu, mặc dù giọng điệu bình thản, nhưng thông qua việc quan sát tai có thể phát hiện ra manh mối đáng ngờ. Da Hà Nguy rất trắng, mỗi khi xấu hổ thì làn da mỏng manh của anh lại ứ máu chuyển thành màu hồng nhạt. Trình Trạch Sinh không vạch trần Hà Nguy mà chỉ vươn tay nhéo đầu tai anh rồi quay người vòng về siêu thị.
Lần này không còn cơ hội cho Hà Nguy chạy thoát, hôn trước tính sau. Hắn gặm môi Hà Nguy, giống như đang đọ sức với anh, hôn càng thêm sâu. Hà Nguy ấn vai hắn, tranh thủ nói:
– Đèn…
Trình Trạch Sinh nhanh nhẹn tựa con báo săn, chống sofa xoay người tắt đèn đi. Hà Nguy nhìn theo bóng lưng hắn, liên tưởng tới nghệ sĩ dương cầm ngày hôm nay gặp mặt. Nhìn dáng vẻ yếu ớt kia chắc chắn hơn phân nửa chẳng thể làm được động tác này.
Cho nên anh nói thích Trình Trạch Sinh là xuất phát từ nội tâm, tại sao hắn lại không tin.
– Trình Trạch Sinh, nếu cậu không muốn làm nữa thì bật đèn lên. – Hà Nguy ngắt lời hắn – Chúng ta có thể từ từ chọn, chọn tới khi cậu hài lòng, tôi hài lòng, mọi người đều hài… ưm…
Căn phòng tối om, tiếng mở túi loạt soạt vang lên. Qua một lát, thứ gì đó dạng ống lành lạnh được đặt vào tay Hà Nguy, Trình Trạch Sinh hỏi:
– Loại này không có mùi, còn có loại mùi đào, anh muốn dùng loại nào?
Hà Nguy che mặt bằng một tay:
Hà Nguy chỉ đành thuận theo:
– Cái nào cũng được.
– Ồ được.
“…”
– Vậy anh thích ai hơn?
Tiếng lục túi vẫn chưa dừng lại, sau đó một chiếc hộp vuông được nhét vào tay anh.
– Hương dâu tây, còn cả chuối và đào…
– Trình Trạch Sinh, nếu cậu không muốn làm nữa thì bật đèn lên. – Hà Nguy ngắt lời hắn – Chúng ta có thể từ từ chọn, chọn tới khi cậu hài lòng, tôi hài lòng, mọi người đều hài… ưm…
Sau đó, Hà Nguy đã chẳng còn cơ hội nói thêm lời nào.