Trí Hoán Hung Đồ

Chương 78: Chương 78: Quy tắc nghịch biện




Hai Hà Nguy không ai chịu nhường ai, hai người bọn họ đều vô cùng hiểu biết đối phương, khống chế đối phương đồng thời bản thân cũng chịu khống chế. Hai người nhìn thẳng vào nhau tựa đang soi gương, thông qua biểu cảm và động tác có thể dễ dàng hiểu được suy nghĩ của đối phương lúc này.

– Có phải anh đang nghĩ, tôi có chuyện muốn hỏi anh cho nên sẽ không làm anh bị thương phải không?

Nghe thấy vậy, Hà Nguy mỉm cười:

– Có phải anh đang nghĩ, đạn của anh chắc chắn sẽ nhanh hơn động tác của tôi, tôi sẽ không dám ra tay thiếu suy nghĩ đúng chứ?

Chỉ bằng một câu nói, hai người đã vạch trần suy nghĩ của đối phương. Cuối cùng Hà Nguy là người phá vỡ thế cục giằng co trước. Anh buông tay ra, Hà Nguy mặc chế phục cũng ngồi dậy ôm cổ ho khụ khụ, giấu súng vào trong lòng.

– Mặc dù tôi buông tay trước nhưng không thể hiện rằng tôi yếu thế. – Hà Nguy ngừng một lát – Tôi là anh, anh là tôi. Theo lẽ thường, chúng ta không nên gặp mặt nhau. Cho nên tôi sẽ không trả lời câu hỏi của anh, cũng không thể trả lời, không muốn chết thì đừng hỏi nhiều.

“…”

Hà Nguy đối diện ngồi khoanh chân suy nghĩ, biểu cảm vô cùng u sầu:

– Vậy tôi có thể hỏi chuyện không liên quan tới Trình Trạch Sinh được chứ? Lúc trước anh và Trình Quyến Thanh có liên hệ gì không? Hai người đang âm thầm vạch kế hoạch gì đó hả?

Quả nhiên kéo cả Trình Quyến Thanh vào đây. Hơn nữa những câu mà anh ta hỏi đều thuộc điểm mấu chốt, cho dù trả lời câu nào, chắc chắn anh ta đều có thể dựa vào những thông tin sẵn có để phán đoán ra một vài thông tin khác. Hà Nguy thầm nghĩ, không hổ là mình, đưa ra câu hỏi cũng chuẩn xác đến vậy.

Vì thế, Hà Nguy vẫn né tránh câu trả lời. Người đàn ông phía đối diện vẫn chưa từ bỏ hy vọng. Tóm gọn lại mấy câu hỏi nữa. Hà Nguy bực bội, cau mày hỏi:

– Tại sao anh không hỏi tôi dãy số trúng thưởng vé số là bao nhiêu?

– Bởi vì tôi không mua vé số, cho nên chắc chắn anh sẽ không quan tâm tới nó. – Anh nói với giọng châm chọc – Sao nào, anh tưởng rằng tôi cảm thấy bản thân mình có số trúng năm triệu à?

Hà Nguy vô cùng bình tĩnh, cho rằng mình nên đến hiệu sách mua một quyển học tập nghệ thuật giao tiếp.

Dưới tình huống Hà Nguy ở tương lai không chịu mở miệng, Hà Nguy ở hiện tại cũng không thể cạy răng anh ra. Hai người nhìn nhau, đồng thời phát ra tiếng cảm thán: Quả nhiên kẻ thù lớn nhất của đời người là chính mình.

Hà Nguy đứng dậy, phủi bụi trên quần áo:

– Thôi, hôm nay coi như anh chưa từng nhìn thấy tôi. Vụ án của Kiều Nhược Phi sắp kết thúc rồi nhỉ, hơi lâu đấy.

Cảnh sát Hà cũng đứng dậy, phủi sạch bộ chế phục cọ vào bùn:

– Lâu ư? Vậy đáng lẽ ra nó phải kết thúc khi nào?

– Đáng lẽ ra nó phải kết thúc từ mấy ngày trước rồi.

Theo vòng tuần hoàn bình thường, ngày 11 Kiều Nhược Phi bị áp giả về, ngày 12 anh sẽ nhìn thấy tấm ảnh kia. Nhưng căn cứ vào phản ứng trước mắt của Hà Nguy của hiện tại, sau khi phát hiện có chuyện gì đó đã xảy ra với Hà Nguy, Trình Quyến Thanh không làm chuyện tương ứng với khoảng thời gian ban đầu, mà quăng tất cả cho Hà Nguy tự xử lý.

Chuyện này cũng tốt, nếu như anh đã từng nhìn thấy tấm ảnh kia, sau đó gặp được bản thân ở tương lai, sẽ đoán rằng có một vòng tuần hoàn ẩn giấu. Sau đó tự mình hành động và xảy ra biến cố, như vậy thật sự sẽ rất hỗn loạn.

Đã rất khó khăn để Hà Nguy đi hết vòng tuần hoàn này, đương nhiên không muốn bản thân của quá khứ chen chân vào. Bằng không anh mà bị giết chết thật sẽ bắt đầu một vòng tuần hoàn mới, con số mật mã Morse Trình Quyến Thanh gõ sẽ biến thành “13” mất.

Đã thế này hai người cũng chẳng còn gì để nói với nhau. Có lẽ do Hà Nguy cường điệu quá nhiều, vì thế Hà Nguy của hiện tại không truy vấn nguyên nhân và sự thực nữa. Anh ta bảo Hà Nguy để lại số điện thoại liên lạc nhưng Hà Nguy từ chối. Gặp mặt còn tránh không kịp còn cho số điện thoại làm gì, định thường xuyên liên lạc hay sao?

Chỉ nghe thấy cảnh sát Hà đưa ra lý do thuyết phục:

– Trước khi vụ án của Trình Trạch Sinh chưa được xử lý, tôi có thể tìm anh bất cứ lúc nào.

Hà Nguy hít sâu một hơi:

– Tôi sẽ không giết Trình Trạch Sinh. Lý do là gì thì anh phải phải biết rõ nhất mới phải. Làm sao nỡ ra tay với người mình yêu được đây?

– … Người yêu?

Từ ngữ này đã thành công khiến cảnh sát Hà ngây người. Hà Nguy đã dựa vào cơ thể mạnh mẽ leo lên giá điều hòa. Bấy giờ Hà Nguy của hiện tại mới phản ứng lại, hét lớn:

– Anh và cậu ta ở bên nhau rồi? Tại sao hai người ở bên nhau? Anh nói rõ đi!

Hà Nguy nhảy qua tường, làu bàu:

– Muốn biết quá trình thì anh cứ yêu đi không phải rõ hay sao.

***

Quay về tầng hầm, Hà Nguy nhìn chằm chằm két an toàn trống không, dòng suy nghĩ bay tới tận nơi xa.

Không biết bản thân của hiện tại sẽ mở phong thư kia khi nào nhỉ? Sau khi nhìn thấy tấm ảnh đó, kết hợp với chuyện ngày hôm nay anh ta sẽ đưa ra lựa chọn ra sao?

Hai cá thể không cùng thuộc về một khoảng thời gian tiến hành tiếp xúc với nhau, hiện tại thì còn chưa biết được sẽ gây ra ảnh hưởng thế nào với tương lai. Nhưng dựa vào những gì trải qua ở khoảng thời gian này, Hà Nguy đưa ra một tổng kết, sẽ không có chuyện gì tốt lành hết, hai ngày sau là ngày 16 tháng 6, không biết anh có thể đi hết vòng tuần này một cách thuận lợi không?

Nghĩ tới nghĩ lui, buổi trưa hôm sau, Hà Nguy chủ động liên lạc với Liên Cảnh Uyên, muốn nói chuyện với anh ta.

Sau khi điện thoại được kết nối, Hà Nguy nói bằng giọng khách sáo trước giờ chưa từng có, thầm lo lắng sau khi xảy ra chuyện không vui kia, tình bạn bao năm của hai người sẽ sinh ra khoảng cách. Kết quả Liên Cảnh Uyên vẫn là Liên Cảnh Uyên, nhận được điện thoại của anh thì rất vui vẻ:

“Gần đây anh thế nào? Tôi có thể giúp gì được cho anh không?”

“Vẫn ổn, chẳng qua gặp được một số chuyện muốn cậu tư vấn.” Hà Nguy giơ tay xem giờ, “Bây giờ cậu có nhà không?”

“Có, hôm nay anh có lộc ăn đấy, tôi làm đồ ngọt.”

Hà Nguy nói mình sẽ tới sau một tiếng nữa. Thực ra ngồi tàu điện ngầm từ Phú Thịnh Cẩm Long đến Hồ Nguyệt Tinh Thần cũng không lâu đến vậy, nhưng Hà Nguy muốn đi mua một ít đồ ăn và đồ chơi cho Stephen. Anh không có cảm giác gì với Liên Cảnh Uyên, vậy mà lại rất quan tâm tới Stephen mình hay ôm đi ngủ.

Bốn mươi phút sau, Hà Nguy xách một túi đồ cho thú cưng tới nhà Liên Cảnh Uyên. Cửa vừa mở, một bóng đen lao từ trên tủ giày xuống. Hà Nguy vươn tay ra đỡ theo bản năng, nhận được một cục bông mèo xù xù xinh đẹp và đáng yêu.

– Loạn thật, chiêu mèo bay giữa không trung này ai dạy mày đấy? – Hà Nguy túm Stephen bằng một tay, gõ lên đầu nó mấy cái tượng trưng như đang dạy dỗ, chứ với cú gõ ấy thì đến muỗi còn không chết được.

– Tôi nói với nó anh sẽ tới. Nó đã đứng chờ ở cửa từ sớm rồi, nghe thấy tiếng gõ cửa là tai dỏng lên, vừa mở cửa đã lao ra. – Liên Cảnh Uyên cười nói.

Stephen nằm ở khuỷu tay Hà Nguy rất thoải mái, chú ta ra vẻ khoái chí lắm, còn dùng ngôn ngữ của loài mèo kêu mấy tiếng trả lời câu hỏi của Hà Nguy.

Liên Cảnh Uyên múc một bát chè khoai, kèm thêm đậu đỏ và hạt sago, bày biện đâu ra đấy lên bàn, không kém cạnh gì so với điểm tâm ngọt trong cửa hàng. Hà Nguy ngạc nhiên cảm thán:

– Nếu như sau này cậu không dạy học thì mở cửa hàng được đấy.

Liên Cảnh Uyên cười không nói, chỉ đơn thuần vì cuộc sống quá nhàm chán mới khiến anh ta bỏ nhiều thời gian làm những thứ này. Không giống Hà Nguy, bận rộn làm việc, số lần đích thân xuống bếp cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, muốn ra tay cũng không có cơ hội.

– Hôm nay anh định hỏi tôi gì thế?

Hà Nguy cầm thìa, cố gắng để giọng mình có vẻ bình tĩnh:

– Anh ta biết sự tồn tại của tôi rồi.

Liên Cảnh Uyên kinh ngạc:

– Hai người gặp nhau rồi hả?

Hà Nguy gật đầu, kể lại cảnh tượng giằng co tối qua. Liên Cảnh Uyên lẩm bẩm:

– Không ngờ anh ấy có thể chĩa súng vào anh… hai người anh như hai cây củi khô va vào nhau, không dẫn lửa mới lạ đấy.

– Chuyện đã xảy ra rồi, lần này xảy ra quá nhiều biến số, tôi không thể khống chế được. – Hà Nguy bóp trán – Người duy nhất từng giúp tôi cũng không đưa ra ý kiến gì, đây là biến số do chính tôi tạo thành, tôi chỉ đành gánh vác.

– Vậy… anh đang muốn tôi đưa ra ý kiến với anh hả? – Liên Cảnh Uyên cười khổ – Tôi đã từng nói rồi. Chuyện anh gặp phải đã sớm vượt qua khỏi phạm vi nghiên cứu của tôi, sợ rằng bản thân tôi cũng không có tư cách gì đóng góp ý kiến với anh hết.

– Bây giờ có đưa ra ý kiến gì cũng vô ích, sắp tới ngày 16 tháng 6 rồi, tôi cũng không biết lần tuần hoàn này sẽ thế nào. – Hà Nguy thở dài – Vốn dĩ tôi đã thề nhất định sẽ cứu Trình Trạch Sinh, song bây giờ tôi thực sự không dám chắc nữa.

Liên Cảnh Uyên vươn tay định vỗ vai anh, bàn tay đưa ra đến giữa không trung lại thu về, đặt tạm trên đùi:

– Tôi vẫn luôn cảm thấy, chỉ cần là chuyện anh muốn làm thì nhất định sẽ làm được. Mặc dù đã xảy ra biến số, nhưng anh cũng đã vượt qua và sắp sửa đi tới ngày bắt đầu vòng tuần hoàn đúng không?

Anh ta chống má, mỉm cười cong mi với Hà Nguy:

– Cho nên đừng có lo lắng quá, thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng. Anh vẫn đang sống, chứng tỏ rằng đã thành công đấu tranh với biến số kia, lẽ nào anh không cảm thấy bản thân mình rất giỏi?

Hà Nguy lắc đầu, hoàn toàn không có cảm giác này, dường như anh đang chơi một trò chơi kinh dị, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp sự cố bất ngờ dẫn tới Game Over, bắt đầu lại từ đầu. Ngày hôm qua còn bị chính mình chĩa súng vào, khi ấy trong lòng Hà Nguy ít nhiều cũng sợ hãi, anh đã từng nghĩ tới chết trong tay bản thân sẽ có cảm giác gì.

– Chẳng phải khi ấy anh cũng bóp cổ anh ta sao? Nếu như anh giết anh ta… – Liên Cảnh Uyên bỗng im bặt, chợt nhớ tới gì đó, vội túm lấy cánh tay anh – Anh chưa từng nghĩ tới cách thử giết bản thân của hiện tại đúng không?

– Chưa từng. – Hà Nguy cảm thấy kỳ quái – Tại sao tôi lại phải làm chuyện này?

– Tôi chỉ đưa ra một giả thiết mà thôi. Tôi đã từng nói, trở về quá khứ sẽ dẫn tới nghịch lý ông nội. Nếu như anh giết bản thân của quá khứ, bản thân anh sẽ không tồn tại ở tương lai. Trước đây tôi nghĩ rằng anh có thể quay trở về quá khứ mà không tuân theo nghịch lý ông nội là vì tất cả chuyện xảy ra sẽ không ảnh hưởng tới tuyến thời gian của hiện thực. Trong thế giới này, anh không thể hành động theo ý mình mới có thể bình an bước tới điểm tuần hoàn của anh.

– Nhưng bây giờ đã xảy ra hiệu ứng bươm bướm, anh không chỉ thay đổi tuyến thời gian thực tế, còn chạm mặt với bản thân ở quá khứ. Nếu vậy sẽ sinh ra cơ hội để anh giết chết bản thân mình. Dẫu vậy, vũ trụ song song sẽ không cho tồn tại quy tắc này, vậy nên khi nghe chuyện anh và chính mình giằng co nhau, tôi chợt nghĩ tới một khả năng.

Hà Nguy nhìn chằm chằm Liên Cảnh Uyên, cảm thấy lời anh ta chuẩn bị nói sẽ mang tới một cú đánh cực mạnh.

– Có lẽ… nghịch lý vẫn tồn tại, chẳng qua nó đã thay đổi hình thức. – Liên Cảnh Uyên nghiêm túc nói – Vũ trụ cho phép anh trở về quá khứ, hơn nữa còn gặp bản thân anh trong khoảng thời gian của quá khứ. Nhưng nếu như anh có thể giết chết anh ta, chuyện này sẽ gây rối loạn trật tự. Cho nên nếu như quy tắc của vũ trụ muốn tránh xảy ra nghịch lý, chỉ có thể sáng tạo ra một tình huống đó là cho dù làm thế nào thì anh cũng không thể giết chết được bản thân mình.

Hà Nguy ngẫm nghĩ câu nói này, giật mình nhớ tới hôm anh và Trình Trạch Sinh tới dinh thự, người áo đen xuất hiện đã chĩa súng vào anh trước tiên.

Hiện tại khẩu súng ấy đang nằm trong tay anh, nếu như anh có thể thuận lợi bước vào vòng lặp, sau đó tới dinh thự cứu Trình Trạch Sinh, cuối cùng lại trở thành “hung thủ” trong mắt bọn họ khi ấy, tất cả chuyện này nghe có vẻ rất có lý.

Làm cách nào cũng không thể giết chết mình, mà bước trên một dải Mobius đứt đoạn tạo nên vì anh. Anh từng thử cách này cho nên mới gây ra cái chết của Trình Trạch Sinh ư?

Trong nháy mắt, dòng khí lạnh len lỏi từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu. Hà Nguy vô thức nhìn chằm chằm tay mình, liên tưởng tới đôi tay dính máu tươi của Trình Trạch Sinh, trái tim vô cùng lo sợ bất an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.