Trí Hoán Hung Đồ

Chương 19: Chương 19: Thà rằng tin là có




– Đội trưởng Hà, anh xem thế này được chưa?

Đồng nghiệp bên tổ kỹ thuật cài đặt trên máy tính xong, đẩy màn hình cho Hà Nguy xem:

– Phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ, cầu thang đều có cả. Loại camera mini này không chú ý sẽ không bị phát hiện ra đâu. Tạm thời em cài đặt video ghi hình sẽ lưu trong bảy ngày, anh thấy ổn không?

Hà Nguy gật đầu, bảy ngày đủ rồi, hoàn toàn đủ thời gian để anh phá giải thủ đoạn giả thần giả quỷ của tên trộm kia. Anh vỗ vai đồng nghiệp:

– Cảm ơn nhé, về nhà nói với Đội trưởng Nhiếp bọn cậu, anh dùng xong sẽ trả lại đồ, không nấn ná quá lâu đâu.

– Chi đ trưởng Hà không cần phải khách sáo thế đâu, bên hình sự cần bọn em phối hợp làm gì, đương nhiên không thể chối từ. Đội trưởng Nhiếp đã dặn rồi, có thể giúp được Chi đội trưởng Hà mới là chuyện quan trọng nhất.

Chờ khi cậu ta đi rồi, Hà Nguy đi từ trên dưới nhà một vòng, những chiếc camera mini được lắp ở những góc vô cùng kín đáo, anh tin chắc tên trộm thích lấy đồ ăn kia sẽ không có thời gian tìm ra chúng đâu. Chỉ cần mắt điện tử nhìn thấy được người kia, anh tự tin có thể bắt người về quy án.

Hà Nguy trở về Cục thì tới tổ kỹ thuật trước, đúng lúc Trịnh Ấu Thanh có chuyện cần tìm tới anh. Cô ôm tập tài liệu đứng bên cửa, nghiêng đầu mỉm cười ngọt ngào tựa thiếu nữ hàng xóm.

– Chi đội trưởng Hà, chuyện nghiêm trọng đến mức phải gọi cả kỹ thuật đến hả anh?

– Ừ, anh không có thời gian ở nhà theo dõi cho nên bảo bên kỹ thuật lắp mấy chiếc camera. – Hà Nguy nhìn thấy báo cáo cô cầm trên tay – Đã có kết quả đối chiếu dấu vân tay chưa?

– Em tìm anh cũng vì chuyện này đây. – Trịnh Ấu Thanh vẫy tay bảo anh vào trong.

Hà Nguy theo cô bước vào phòng thí nghiệm, chỉ thấy Trịnh Ấu Thanh dùng nhíp gắp một đoạn băng dính lên đưa tới trước mặt anh:

– Đây chính là thứ anh đưa cho em.

Hà Nguy cầm lấy nhíp, quan sát kỹ miếng băng dính, không khỏi lên tiếng nghi ngờ:

– …Vân tay đâu rồi?

– Em cũng không biết nữa, lúc anh mang tới em đang làm giám định, cho nên đặt vào trong hộp vật chứng trước. Nửa tiếng sau mới lấy ra nhưng phát hiện chỉ còn lại mỗi miếng băng dính, không hề có dấu vân tay.

Trong lòng Hà Nguy xuất hiện một dự cảm không lành. Anh lập tức rút điện thoại, mở album xem những dấu giày mà mình chụp được. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, huyền quan trong ảnh chụp sạch sẽ không một vết bẩn, chẳng hề có dấu giày nào hết.

Tại sao lại như vậy? Hà Nguy cau mày, Trịnh Ấu Thanh huơ huơ tay trước mặt anh, giọng có vẻ bất an:

– Anh sao thế? Đừng để ý, cũng có trường hợp vật chứng không được bảo quản cẩn thận nên mất đi, lần sau phát hiện dấu vân tay thì anh bảo em đến lấy, như vậy sẽ không mất nữa.

Không, không đơn giản như vậy, chuyện này khác hoàn toàn với việc mất chứng cứ. Trong lòng Hà Nguy biết rất rõ nhưng không nói cho cô biết những chuyện kỳ lạ xảy ra trong ký túc, sợ dọa cô sợ thì không hay.

Gần đây thực sự không may mắn, ngoài vụ án khó phân biệt trong tay, lại xuất hiện thêm một chuyện phiền phức.

***

Đã liên lạc được với chủ nhân của tòa dinh thự trên núi Phục Long kia rồi. Cậu ta phải làm phẫu thuật ở bên ngoài tỉnh, hôm qua mới ra viện, hôm nay vừa về tới Thăng Châu đã vội tới Cục Cảnh sát hỗ trợ điều tra.

– Tên họ?

– Hạ Lương.

– Tuổi tác?

– 24.

Kha Đông Tỏa đánh giá cậu trai trẻ trước mắt, hỏi:

– Tại sao tòa dinh thự lại được đăng ký dưới tên cậu? Người nhà tặng cậu à?

– Khi còn trẻ ông tôi đã mua của một người Anh, ông ấy chỉ có mỗi mình đứa cháu là tôi thôi, hai năm trước đã để lại cho tôi.

– Nếu như đã cho cậu rồi, tại sao căn nhà lớn như vậy vẫn luôn để trống không ai ở? – Kha Đông Tỏa mở tài liệu ra xem – Căn cứ vào điều tra của chúng tôi, căn phòng cậu đang ở trong thành phố cũng là đi thuê, diện tích còn không bằng một phần năm tòa dinh thự này.

– Tôi cũng muốn ở đấy lắm chứ, nhưng mà không dám. – Hạ Lương mở to mắt ra vẻ vô tội – Hồi bé tôi đã từng sống ở đó, sau này cả nhà mới cùng chuyển vào thành phố. Dinh thự có thứ không sạch sẽ, bố tôi muốn bán nó đi nhưng ông nội không cho, bây giờ còn có người chết, đúng là “hung trạch”.

– Có thứ gì không sạch sẽ? – Kha Đông Tỏa quay bút – Có ma à?

Biểu cảm của Hạ Lương nhất thời trở nên vô cùng quá đà, miêu tả sống động như thật. Cái gì mà đồ đạc bỗng dưng biến mất, cái gì mà ban đêm luôn nghe thấy tiếng người nói chuyện, có đôi khi còn thấy bóng người ở cầu thang… Tóm lại những điều cậu ta kể ra không khác nhiều so với câu chuyện về một căn nhà ma đáng sợ tiêu chuẩn trong phim kinh dị.

Kha Đông Tỏa nửa tin nửa ngờ, cô cảm thấy lời của thằng nhóc này chẳng đáng tin chút nào, nhưng vẫn cẩn thận ghi chép lại. Cô đưa ảnh của Hà Nguy ra:

– Cậu có quen người này không?

Hạ Lương lắc đầu, chưa từng thấy bao giờ. Kha Đông Tỏa không nói gì thêm, điều tra quan hệ xã hội của Hà Nguy cũng không phát hiện hai người này có quan hệ gì với nhau. Xem ra cái chết của Hà Nguy không liên quan gì tới dinh thự hết, chẳng qua vì hung thủ thấy nơi đó không có ai ở nên mới chọn làm địa điểm gây án.

Kết thúc câu hỏi theo lệ, Hạ Lương ký xác nhận xong, Kha Đông Tỏa bảo cậu ta có thể về. Lúc bước ra khỏi cửa chạm mặt Trình Trạch Sinh, Hạ Lương chợt dừng bước quay đầu nhìn theo bóng lưng hắn. Kha Đông Tỏa hỏi:

– Sao thế?

– Không có gì, người đàn ông vừa rồi rất đẹp trai, hình như tôi đã từng nhìn thấy anh ta trong mơ.

Câu nói này khiến Kha Đông Tỏa bật cười:

– Cậu là đàn ông đấy. Chi đội phó Trình của chúng tôi không muốn làm “tình nhân trong mộng” của một người đàn ông đâu.

Hạ Lương gãi gãi gáy:

– Anh ấy họ Trình à? Hình như trong giấc mơ anh ấy cũng mang họ này, tôi còn làm cảnh sát nữa, hì hì…

Không phải Trình Trạch Sinh đi ra ngoài trở về mà thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài. Hắn lái xe tới bệnh viện trong tỉnh, trên đường mua một giỏ hoa quả, còn lén lút giấu một bao thuốc trong giỏ.

Tầng bốn khu phòng bệnh là thuộc khoa Ngoại. Trình Trạch Sinh xách theo giỏ hoa quả, tìm tới giường bệnh quen thuộc. Còn chưa bước vào đã nghe thấy bên trong vọng ra tiếng dạy dỗ. Hắn cứ đứng bên ngoài cửa, chờ cán bộ gia đình bên trong kết thúc màn dạy bảo mới gõ cửa.

Một người phụ nữ trung niên ra mở cửa, nhìn thấy Trình Trạch Sinh thì mặt mày mừng rỡ:

– Trạch Sinh, cháu lại rảnh tới thăm thầy đấy à?

Bà quay đầu vào gọi một tiếng:

– Ông nó ơi! Đừng giả vờ ngủ nữa, Trạch Sinh đến rồi này.

– Cô lại nói đùa rồi, bận đến mấy thì cũng phải tới thăm thầy chứ.

Người đàn ông trung niên đang nằm trên giường giả vờ ngủ ngồi bật dậy, tiếc thay chân bó thạch cao cử động bất tiện, bằng không nhất định đây sẽ là một động tác bật người tiêu chuẩn. Người phụ nữ làu bàu, nói ông mấy câu thì ông giả vờ ngủ, có người tới tinh thần lại phấn chấn, rõ ràng không để bà vợ này vào mắt.

Người đàn ông bó bột này chính là Đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự thành phố Thăng Châu – Nghiêm Minh Lãng. Ông là thầy dạy Trình Trạch Sinh, từ lúc Trình Trạch Sinh vào Cục luôn theo học ông, cũng coi như người học trò một tay ông bồi dưỡng. Nghiêm Minh Lãng năm nay đã ngoài năm mươi, chỉ còn mấy năm nữa đến tuổi nghỉ hưu, xương cốt đã không cho phép ông hoạt động ở tuyến đầu nữa, đặc biệt là hai tháng trước đuổi theo đối tượng tình nghi bị ngã gãy chân. Tuổi lớn rồi, tình hình khôi phục không tốt, đến bây giờ vẫn còn chưa được thông báo ra viện.

Mỗi ngày vợ ông đều không ngại vất vả tới bệnh viện chăm sóc, tận tình khuyên bảo ông về hưu, giao trọng trách trong đội sang cho Trình Trạch Sinh trẻ tuổi gánh vác. Nghiêm Minh Lãng và Cục trưởng Hoàng đã từng nói chuyện với nhau và cũng có suy nghĩ này. Nhưng ý của Cục trưởng Hoàng là đừng giao quyền nhanh như vậy, để ông hỗ trợ một thời gian. Song đến giờ cơ thể ông còn chưa khỏe hẳn, về cơ bản thì những quyền lớn trong Đội Hình sự đều giao cho Chi đội phó Trình Trạch Sinh.

Người phụ nữ cầm bình nước tới phòng trà nước, Nghiêm Minh Lãng nhìn giỏ quà:

– Thằng nhóc này chẳng thành ý tí nào, còn không hiểu thầy đây thích gì sao?

Trình Trạch Sinh nhìn ngoài cửa, xác định vợ ông đã đi xa rồi mới chu môi về phía giỏ hoa quả:

– Ở bên trong đấy ạ. Thầy nhận rồi thì em lại thành tội phạm buôn lậu, nếu bị bắt được thì sẽ bị phạt mất.

Nghiêm Minh Lãng vươn tay sờ được bao thuốc cứng, nhất thời vui ra mặt, khen ngợi hắn rồi nhanh nhẹn cất bao thuốc xuống dưới gối đầu. Hai người bàn về chuyện vụ án, Trình Trạch Sinh nhắc tới chuyện lạ mình gặp gần đây, hỏi người thầy kinh nghiệm phong phú của mình xem phân tích ra sao.

– Em đang nói rất nhiều thông tin của thi thể và người bị hại không trùng khớp nhau phải không?

– Khác biệt rất lớn, song lại có cùng một gương mặt, cùng dấu vân tay và DNA, thực sự quá lạ.

– Thực ra những người phá án như chúng ta tin tưởng vào khoa học là đúng, dẫu vậy phá án nhiều rồi không tránh khỏi trường hợp gặp những chuyện không khoa học. – Nghiêm Minh Lãng xoa cằm – Trước đây thầy cũng đã nói với em rồi nhỉ? Khi vừa mới tốt nghiệp trường cảnh sát, theo chân đàn anh tham gia điều tra một vụ án giết người. Vụ đó cũng phải hơn ba mươi năm về trước rồi, một tên đồ tể giết vợ mình, nhưng không tìm được thi thể ở đâu, không thể khởi tố tên đồ tể kia, chỉ đành thả gã về nhà.

– Về đến nhà gã vui vẻ giết heo trong nhà làm một bữa thịnh soạn cho đứa con trai sáu tuổi ăn. Đêm ấy con trai vừa nôn vừa tiêu chảy lại còn sốt cao, miệng không ngừng lẩm bẩm về chuyện mẹ kêu gào trong nồi canh, cậu bé đã ăn mẹ mình. Sau đó đàn anh dẫn người tới chuồng heo kiểm tra tỉ mỉ, cuối cùng tìm được ngón tay trong thùng nước thải thì mới biết người đàn ông kia đã chặt thi thể của vợ mình cho lợn ăn. – Nghiêm Minh Lãng nhún vai – Tiếp đó người đàn ông kia thừa nhận hành vi giết người của mình, nhưng mãi không hiểu tại sao con trai lại biết. Khi gã giết người, đứa con trai đang ở nhà bà nội ngoài tỉnh, không có mặt bên cạnh. Cho nên em nói xem có lạ hay không, nếu không phải “báo mộng”, có lẽ sẽ chẳng tìm được thi thể và vụ án sẽ biến thành một vụ án bỏ dở.

Trình Trạch Sinh gật đầu:

– Em cũng biết có khả năng này, nhưng vụ án em đang xử lý khác với những vụ trước đây. Thầy, không giấu gì thầy, dựa vào những dấu vết sinh vật và tái hiện hiện trường vụ án, chúng cháu đưa ra kết luận là người bị hại tự siết chết mình. Chuyện này thực sự rất vô lý. Con người đâu thể tự siết chết mình như vậy được.

– Trạch Sinh này, trên thế giới có rất nhiều chuyện khoa học chưa thể giải thích. Nếu đã có chứng cứ củng cố nghi ngờ của cháu vậy thì cứ tiếp tục điều tra đi, rồi cuối cùng cũng sẽ nhận được một lời giải thích hợp lý.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Trình Trạch Sinh đi ngang siêu thị mới nhớ ra phải mua đồ ăn dự trữ để hàng xóm đỡ hiểu lầm mình là kẻ ăn chực, nhỡ đâu quan hệ không tốt lại lúng túng ra. Hắn mua liền một lúc cả đống thực phẩm chín hút chân không, đồ đông lạnh cùng với các sản phẩm từ sữa, nhét đầy một bọc lớn.

Về đến nhà, Trình Trạch Sinh nhét đồ ăn vào tủ lạnh. Ngăn đá và ngăn mát nháy mắt chật ních. Hắn suy nghĩ, thuận tiện để lại một tờ giấy dán lên tủ lạnh.

[Cứ ăn thoải mái, đừng khách sáo]

Bên dưới còn ký một chữ – “Trình”.

***

Dạo gần đây Hà Nguy rất tích cực về nhà, Sùng Trăn cảm thấy ngạc nhiên:

– Ông bị sao đấy? Ba ngày liên tiếp đều về nhà, trong nhà có giấu “kiều” à?

Hà Nguy vẫy tay với anh ta, ra hiệu lên xe để dẫn anh ta đi xem rốt cuộc là giấu ai.

– Không ngờ, không ngờ sẽ có một ngày Lão Hà cũng đam mê sắc đẹp, cây vạn tuế nở hoa rồi à. – Sùng Trăn cất giọng bông đùa – Nói đi, yêu đương với cô gái thế nào? Anh em giúp ông kiểm định.

– Tôi sợ dọa ông mất mật. – Hà Nguy cười – Tình người duyên ma.

Sùng Trăn không tin, anh ta theo Hà Nguy về đến phòng 404. Mở cửa ra, Hà Nguy ngồi xổm xuống quan sát dấu vết bên cửa, nhỏ giọng nói:

– Lại đến rồi.

– Cái gì?

Anh lấy điện thoại ra, cười với Sùng Trăn:

– Làm ảo thuật nhé.

Hà Nguy bảo Sùng Trăn nhìn dấu giày bên cửa, sau đó dùng điện thoại chụp làm chứng, cho Sùng Trăn xem đã chụp được hay chưa. Sau đó, hai người bước ra khỏi cửa, anh mở tấm ảnh kia lên, chỉ còn lại nền nhà trắng bóc sạch sẽ, không thấy dấu chân kia đâu hết.

– …Đệt! – Sùng Trăn rít qua kẽ răng – Ông dùng app gì xử lý đúng không?

– Không hề xử lý, chỉ chụp như vậy thôi. Vật chứng lúc trước lấy cũng vậy, mang về Cục thì chẳng còn gì nữa. – Hà Nguy mở cửa ra, thờ ơ nói – Hiện tại thì tôi còn chưa biết nguyên nhân cho nên mới gắn camera trong nhà xem rốt cuộc có chuyện gì.

Sùng Trăn lạnh gáy, toàn thân nổi đầy da gà.

Hà Nguy bước vào trong, trước tiên là kiểm tra một vòng, đi tới bếp, nhận thấy tờ giấy dán trên tủ lạnh, đồng tử anh co lại.

Anh mở tủ lạnh ra, chỉ thấy bên trong nhét đầy ắp đủ các thể loại, còn nhiều hơn gấp mấy lần trước đây bị ăn trộm. Hà Nguy nhìn tờ giấy trong tay. Gần đây anh tiếp xúc quá nhiều với chữ “Trình” này rồi, càng nhìn càng thấy nét chữ trên tờ giấy quen mắt.

– Sùng Trăn, ông về Cục một chuyến, cầm quyển sổ ghi chép của Trình Trạch Sinh đến đây cho tôi!

Sùng Trăn vội vàng đồng ý, cầm chìa khóa lên, chân đi nhanh như bôi dầu, chỉ mong có thể rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Hà Nguy bật notebook, mở camera lên. Ban ngày trong nhà không một bóng người, cho tới bảy giờ tối, một tiếng trước khi anh về, cửa mở ra.

Giống như có ai đó mở ra, chưa tới hai giây sau, cửa chống trộm tự động đóng lại. Mặc dù không nhìn thấy bất cứ ai nhưng Hà Nguy vẫn có thể mô phỏng cảnh tượng người kia bước vào. Anh chuyển sang camera trong bếp, chỉ thấy hình ảnh như bị điện từ làm nhiễu, xuất hiện gợn sóng nhẹ, màn hình rung lên một cái, chỉ trong chớp mắt trên tủ lạnh đã có thêm một tờ giấy.

Hà Nguy cầm tờ giấy kia lên, nhìn chăm chú vào chữ viết trên đó.

Ban đầu anh còn không tin trên đời có ma quỷ, nhưng vô số những chuyện xảy ra mấy ngày nay, từng chuyện đều phá vỡ thường thức khiến anh không thể không nghi ngờ vào chân lý khoa học.

Sùng Trăn thở hồng hộc chạy về. Hà Nguy giở sổ ghi chép ra đối chiếu với nét chữ trên giấy. Mặc dù anh không quá rành về giám định nét chữ chuyên nghiệp song thông thường anh có thể chắc chắn đến tám mươi phần trăm, kết quả cũng không chênh lệch nhiều.

– …Có lẽ chính Trình Trạch Sinh là người viết tờ giấy này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.