Lãnh Nghệ trong bóng đêm thấy Trác Xảo Nương đang ngủ
say, lúc này mới nhẹ nhàng vạch chăn ra, chân trần bước xuống nền nhà ,
nhẹ nhàng tung người nhảy lên và nắm lấy cái xà nhà một cách linh hoạt,
lật người dẫm lên trên xà nhà. Theo xà nhà đi vào nơi hắn cất giữ rương
da, tìm chỗ khóa mã .
Cái rương này bên ngoài là da, nhưng bên trong là hai lớp thép đặc chế,
đao búa cũng không thể phá được, khi cần thiết cũng có thể dùng làm tấm
chống đạn, có thể bảo vệ bản thân nếu như bị đạn bắn.
Mật mã rương có 6 số, hắn đem mật mã khóa ấn loạn, nhưng lại dựa theo
một quy luật bí ẩn, hắn có thể nhắm mắt ấn mật mã dựa theo quy luật này
để mở khóa.
Hắn vừa chú ý quan sát cửa sổ, vừa ấn mật mã mở rương, nhẹ nhàng mở cái rương ra.
Tấm thép chống đạn trong rương mở ra hiện ra một khẩu súng ngắm 5,8 ly là hàng mới nhất ở trong nước.
Lúc trước Xuyên không qua đây, hắn là một xạ thủ đang chấp hành nhiệm vụ giải cứu con tin. Loại súng này được trang bị ống kính nhìn được trong
đêm, có thể dùng để chấp hành nhiệm vụ ám sát vào ban đêm.
Hắn cầm lấy khẩu súng ngắm kiểm tra ổ đạn. Bên trong ổ đạn vẫn còn đủ
10 viên đạn đặc chế vỏ bằng đồng. Lúc trước chấp hành nhiệm vụ, nhờ có
chuyên gia nỗ lực đàm phán với mấy tên bắt cóc, cuối cùng bọn chúng
toàn bộ đầu hàng, cho nên cũng không tốn viên nào. Bất quá, nếu như tại
đây dùng hết 10 viên đạn này. Súng không có đạn, thì cũng chả khác gì
cây gậy. Cho nên chỉ có thể sử dụng vào lúc quan trọng nhất.
Đây là loại súng ngắm kiểu mới sản xuất trong nước, nòng súng có ren
xoáy, có thể lắp thêm ống giảm thanh, nếu như ám sát vào ban đêm thì
tiếng súng cũng không to hơn so với tiếng lá khô rơi là mấy.
Hắn nhè nhẹ kéo chốt an toàn, kéo khóa nòng để lên đạn. Rất nhiều người
khi nghe thấy âm thanh lên đạn thì tim đập loạn nhịp, nhưng mà tay súng
bắn tỉa luôn luôn phải giữ nhịp tim bình ổn để tăng độ chính xác khi
bắn, hắn đã làm đi làm lại cái thao tác này đến hang ngàn lần rồi, cho
nên đã quá quen với cái âm thanh này.
Hắn đem ống giảm thanh xoáy vào đầu súng, nâng ống ngắm nhìn đêm lên,
xuyên qua khe hở của sổ nhìn ra bên ngoài quan sát, không thấy có người, tiếng bước chân cũng biến mất.
Hắn nhẹ nhàng từ trên xà nhà nhảy xuống, đi đến cạnh cửa, nghe ngóng,
không thấy có động tĩnh gì. Hắn đi đến cạnh cửa sau, sau khi mở ra cửa
sổ, quan sát xung quanh, không có ai , đem súng ngắm đeo trên lưng, nhảy ra cửa sau, chạy đến dưới tán gốc Hoa Quế, lại cẩn thận quan sát bốn
phía một lần nữa, không có gì khác thường, lúc này mới nhanh nhẹn leo
lên trên cây Hoa Quế.
Mưa mùa Đông đã tạnh, nhưng gió vẫn lạnh thấu xương. Hắn tuy rằng chỉ
mặc một bộ quần áo đơn giản, nhưng cũng không thấy lạnh lắm. Hắn dựa
lưng vào thân cây, hai chân dạng ra đứng trên hai cái nhánh cây, ổn định thân mình, sau đó nâng súng ngắm lên, tìm tòi trong nha môn.
Nha môn ban ngày thì rất náo nhiệt, người đến người đi. Nhưng đến đêm,
trong nha môn, cũng chỉ có người nhà tri huyện ở lại, ngay cả sư gia và
người gác cổng cũng đều rời đi. Công đường nha môn trở nên vắng vẻ cô
quạnh. Hơn nữa từ xưa quan đã không tu sửa nha môn, nên nha môn đều là
rách rưới, âm thanh khủng bố, cho nên từ xưa đến nay , thường có chuyện
cổ tích ma quái ở nha môn.
Nhìn qua kính ngắm, không có một bóng người.
Hắn đã được huấn luyện nghiêm khắc, biết một tay súng bắn tỉa nhất định
phải có tố chất nhẫn lại chờ đợi con mồi, chờ đợi thời cơ nổ súng tốt
nhất.
Trong màn đêm, hắn như một pho tượng ngồi xổm trên nhánh cây không nhúc
nhích, thông qua ánh sáng nhạt kính ngắm, chậm rãi quan sát động tĩnh
trong nha môn.
Rốt cục, hắn cũng nhìn thấy một bóng người, đang ở từ trong viện trèo
tường đi ra ngoài. Người nọ leo lên trên bờ tường thì quay đầu lại nhìn. Mặt của hắn hiện rõ ở trong kính ngắm của Lãnh Nghệ. Nhưng tiếc là hắn
đeo một cái cái khăn che mặt, chỉ lộ ra hai con mắt, là một đôi mắt tam
giác, ánh mắt thực âm lãnh. Chỉ là trong nháy mắt . Người nọ đã nhảy
xuống bên ngoài tường rồi.
Lãnh Nghệ lại quan sát thêm một hồi lâu, không phát hiện cái gì khác
thường nữa, lúc này mới đem súng đeo lên lưng, trèo xuống gốc cây Hoa
Quế, trở về phòng ngủ .
Hắn quan sát cửa sau lần nữa, rồi đem súng ngắm cất vào trong rương, cài mật mã. Sau đó nhảy xuống, trở lại giường, nằm xuống .
Hắn biết, người mình bị gió lạnh thổi thấm vào da thịt, sợ đánh thức Trác Xảo Nương , cho nên cố tình cách xa nàng một chút .
Đêm tối tĩnh lặng, không có động tĩnh gì nữa, hắn rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Khi...tỉnh lại , sắc trời đã tờ mờ sáng. Dựa theo thói quen trước kia,
hắn lúc này đã rời giường bắt đầu tập luyện . Nhưng hắn không biết thói quen tri huyện kia là cái gì, không dám mạo hiểm thức dậy .
Lúc hừng đông, Trác Xảo Nương cũng tỉnh, đôi mắt nàng vừa ngủ dậy vẫn
còn mông lung nhìn sang phía hắn liếc mắt một cái , Lãnh Nghệ thấy nàng đã tỉnh vội nhắm mắt lại, giả bộ đang ngủ say, bất quá, mắt hơi lộ ra
một đường nhỏ, quan sát hành động của nàng .
Hắn thấy Trác Xảo Nương chống tay ngồi dậy đang nhìn hắn, áo lót màu
đỏ nhạt, thêu lên một cành mai vàng . Nàng ngồi xéo thân, làm cái áo
lót kia tự nhiên cũng xéo theo, lộ ra một nửa tròn xoe tuyết trắng.
(Dịch: Thế đệch nào mà da ngăm đen mà vếu lại tuyết trắng được nhỉ )
Lãnh Nghệ cảm thấy cổ họng có chút khô khốc. Hắn theo bản năng muốn nhắm mắt lại, nhưng lại muốn quan sát Trác Xảo Nương chuẩn bị làm gì, chỉ có thể đưa tầm mắt tập trung ở trên mặt của nàng, mà không dám nhìn tới
chỗ mê người kia nữa.
Hắn thấy Trác Xảo Nương, răng cắn nhẹ môi dưới, chậm rãi duỗi tay, vươn tới bộ ngực rắn chắc của hắn.
Chẳng lẽ nàng nhìn ra có cái gì đó không phù hợp sao?
Lãnh Nghệ trong lòng lo lắng, ngay tại lúc nàng sắp chạm vào ngực của hắn thì hắn cố ý xoay người về phía nàng.
Trác Xảo Nương hoảng sợ, rút tay về, ngơ ngác nhìn hắn, lát sau, nàng
nhẹ nhàng bò qua dưới chân hắn rời giường, rất nhanh mặc xong quần áo,
sau đó bắt đầu mớ công việc lu bù. Mãi cho đến khi tiếng gõ mõ cầm canh
nha môn từ xa xa truyền đến , Trác Xảo Nương mới trở lại trong phòng,
đứng ở bên giường , nhẹ giọng nói: “Quan nhân , dậy thôi ! Quan nhân?!”
(Dịch: gõ mõ cầm canh: Chắc là tiếng mõ báo thời gian)
Lãnh Nghệ mở mắt ra , chậm rãi rời giường . Trác Xảo Nương giúp hắn mặc
áo quan vào, rửa mặt bằng nước ấm, sau khi Lãnh Nghệ rửa mặt súc miệng,
ra đến gian ngoài phòng khách, phát hiện bữa sáng đã chuẩn bị xong.
Trong lòng hắn kinh ngạc, Trác Xảo Nương làm thật là nhanh, chỉ một lát, đã đem nước ấm chuẩn bị, đem điểm tâm làm xong . Nhưng mà, trên mặt
không có chút mệt mỏi nào cả, dường như mọi thứ đã thành thói quen. Hắn
ngồi xuống bên mép bàn, Trác Xảo Nương ngồi ở bên cạnh hắn, bắt đầu ăn
cơm.
Trác Xảo Nương ăn rất nhanh, đợi lúc Lãnh Nghệ ăn xong thì nàng cũng đã đem trà thơm chuẩn bị ổn thỏa rồi.
Lãnh Nghệ ngồi trên ghê xếp, chậm rãi thưởng thức chén trà, đợi Trác Xảo Nương thu dọn xong, nói: “Hôm nay ta phải rời nha môn đi tới thôn Khổ
Lý cách đây 30 dặm, hiện trong nha môn không có ai để nàng ở lại một
mình ta không an tâm. Nàng cũng ta đi chứ.”
Trác Xảo Nương vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Thiếp, Thiếp có thể theo quan nhân đi tra án sao ?”
“Ừm, Nàng cùng đi với ta tra án” Lãnh Nghệ đúng nhất thời đưa ra quyết
định này, bởi vì tối hôm qua nha môn có khách không mời mà đến, nên hắn lo lắng Trác Xảo Nương ở lại một mình không an toàn.
Trác Xảo Nương hưng phấn gật đầu, đối với nàng mà nói , còn có cái gì
thích thú hơn so với đi theo trượng phu ra ngoài du sơn ngoạn thủy đây? Mặc dù là đi tra án, nhưng trong mắt nàng, đương nhiên là đi du sơn
ngoạn thủy .
Trác Xảo Nương vội vàng trở về phòng, thay đổi quần áo, soi gương đồng,
đem chiếc trâm “Uyên ương nghịch nước” cài lên tóc mây. Còn thoa thêm
một tầng phấn mỏng trang điểm, nhìn qua một lượt, cảm thấy khá hài
lòng, lúc này mới kéo váy đi ra ngoài, hơi có vẻ ngượng ngùng đến trước
mặt Lãnh Nghệ: “Quan nhân, thế này được chứ?”
Lãnh Nghệ cẩn thận nhìn nàng, xưa có câu “nữ nhân bởi vì đáng yêu mà
xinh đẹp” . Nhìn thấy nàng hưng phấn khuôn mặt tươi cười , bộ dáng khả
ái, Lãnh Nghệ chợt phát hiện, Trác Xảo Nương kỳ thật là một tiểu mỹ nhân động lòng người.
Lãnh Nghệ gật gật đầu, buông chén trà, thong thả khoan thai đi, xuống
bậc thang, xuyên qua sân nhà , đi vào bên trong cửa, kéo cửa ra, liền
thấy đổng sư gia cùng Vũ Bộ đầu còn có mấy người nữa, một đám người
đứng ở đó đợi. Cách đó không xa , còn có một sai dịch giữ một con ngựa,
đứng ở nơi đó chờ .
Thấy ngựa, Lãnh Nghệ liền hiểu được, nơi bọn họ muốn đi, hẳn là không
thể đi xe ngựa. Liền hướng đổng sư gia nói : “kiếm một con ngựa nữa, ta
muốn mang theo nương tử cùng đi .”
Bọn người Đổng sư gia có chút ngạc nhiên, tuy rằng Tri huyện lão gia
mang theo thê thiếp ra khỏi thành du sơn ngoạn thủy đó là chuyện thường, bất quá, đang lúc tra án lại mang đi theo, cũng rất hiếm thấy. Tuy
nhiên Đổng sư gia nhoáng cái đã hiểu rõ, đây nhất định là Tri huyện lão
gia hôm qua đem đám nha hoàn bà vú đuổi đi. Lo lắng nương tử một mình ở
nhà. Lập tức phân phó sai dịch nhanh đi chuẩn bị một con ngựa khác.