Tri Huyện Giả Mạo

Chương 9: Chương 9: Thôn Nữ Phu Nhân




Lãnh Nghệ nhìn phía Đinh Bộ đầu: “Ý của ngươi thế nào?”

Đinh Bộ đầu cười cười , nói : “Ta đồng ý với ý kiến Tống Bộ đầu, không ai có thể đi vào rồi đi ra trong khi của vẫn khóa trái như thế được, chỉ có thể là tự sát, còn nàng vì cái gì mà lại lựa chọn phương thức này, cái này, hắc hắc, chỉ sợ chỉ có nàng ấy mới biết được .”

Lãnh Nghệ gật gật đầu , trầm ngâm không nói .

Vũ Bộ đầu cười bồi hỏi: “Đại lão gia ngài có cao kiến gì?”

Lãnh Nghệ nói : “Trước mắt, ta có khuynh hướng cho rằng đây là vụ giết người, bởi vì nói rằng nạn nhân tự sát có vẻ không phù hợp cho lắm, rất khó có thể giải thích nguyên nhân. Mà nếu như là bị giết, chỉ cần giải mã được điều bí ẩn phòng kín này, liền có thể giải thích toàn bộ nghi vấn.”

”Đại lão gia, người đã thong suốt được bí ẩn rồi sao?”

Lãnh Nghệ cười khổ nói: “Nếu nghĩ thông suốt , ta còn đứng ở nơi này làm cái gì? Đau đầu a ! —— được rồi, hôm nay tạm thời đến đây thôi, sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ lên đường đi Khổ Lý thôn !”

Ba người vội khom người đáp ứng

Lãnh Nghệ hướng Đổng sư gia nói : “Tiên sinh cùng ta đi vào bên trong một chuyến!”

Đổng sư gia nhanh chóng đáp ứng, hắn tự nhiên biết Lãnh Nghệ để cho hắn đi theo, là có ý gì .

Lúc này , mặt trời đã ngả về tây rồi, màu vàng ánh sáng mặt trời chiếu lên phòng ốc nha môn cũ nát, có một loại thê lương khó tả.

Lãnh Nghệ trong lòng có chút thấp thỏm, hắn không biết nên đối diện với vị thê tử của tên Tri huyện kia thế nào, cũng có chút tò mò, vị thê tử kia là người thế nào? Có lẽ, nữ tử này sẽ bầu bạn với mình hết kiếp này, ít nhất là mình cần cả đời chăm sóc người phụ nữ này. Cùng một nữ tử như thế ở chung một mái nhà cuộc sống sau này sẽ ra sao đây?

Công đường nha môn có hai phòng chính ngăn cách nhau bằng một cánh cửa, phòng bên phải nơi dùng để xử án kiện

Phòng bên trái, chính là nơi để tiếp khách, đóng dấu. Đây là nơi làm việc của Tri huyện và sư gia.

Xa hơn nữa chình là hậu viện, có tường cao ngăn cách, cánh cửa lớn bình thường luôn được khóa kín, chỉ có một cửa nách dùng để ra vào.

Lãnh Nghệ theo sau Đổng sư gia tiến vào cửa nách, người ngoài không thể đi vào trong, chỉ có thể đứng ở ngoài.

Người gác cổng, đỡ lấy hành lý, chào hỏi Lãnh Nghệ: ”Đại lão gia”.

Ngoài ra còn có một nữ tử đứng ở đó, mỉm cười, có chút ngượng ngùng, kêu một tiếng: “Quan nhân !”

Vị này, chắc là Trác thị- thê tử tên Tri huyện kia rồi.

Lãnh Nghệ đưa mắt nhìn, thiếu phụ này tầm 28 tuổi, dáng người nhỏ xinh, đầu tóc có chút tán loạn(đầu xù tóc rối), chắc là đang bận rộn làm việc gì đó, vầng trán còn đẫm mồ hôi, một mảng tóc bị mồ hôi làm cho ướt nhẹm, cong cong dán trên mặt, khuôn mặt đoan trang thanh tú, nhưng làn da hơi đen, lúc cười làm lộ ra 2 cái răng khểnh. Trên người là một bộ y phục bằng vải thô, hai bàn tay đang vân vê góc áo, hai bàn tay hơi thô có chút sưng đỏ, chắc hẳn là phải làm không ít việc nặng.

Lãnh Nghệ trong lòng có chút hồi hộp, đây là Tri huyện phu nhân sao? Rõ ràng là một nông phu hay làm việc nặng nhọc .

Trác thị lập tức phát hiện tóc Lãnh Nghệ khác thường, cái miệng nhỏ nhắn đã thành một vòng tròn, kinh ngạc nhìn hắn .

Lãnh Nghệ không có mạo muội mở miệng , nhìn Đổng sư gia liếc mắt một cái . Đổng sư gia hiểu ý , bước lên phía trước cười làm lành nói : “Phu nhân, lão gia lần này vì tra án , cần phải đóng giả hòa thượng , cho nên mới cắt đi một ít tóc, chỉ là không có dao cạo đầu, nhất thời dùng cây kéo cắt, cho nên thành cái dạng này. Hắc hắc .”

Lãnh Nghệ đối với Đổng sư gia giải thích rất hài lòng, liếc mắt nhìn hắn mỉm cười một cái, hiện tại hắn đã xác nhận vị thiếu phụ này chính là tri huyện phu nhân, hắn lúc này mới cười với Trác thị nói : “Không có việc gì. Tóc dài ra rất nhanh thôi, không cần quá lo lắng .”

Trác thị lúc này mới an tâm, tiếp nhận bao hành lý trong tay người gác cửa, nhìn Lãnh Nghệ .

Lãnh Nghệ đoán được có thể nàng không dám đi ở phía trước mình, cho nên chờ mình đi trước . Nhưng mình đối với nơi này không quen chút nào, phải đi tới đâu cũng không biết. Hắn nhanh trí, lập tức đã nghĩ ra một chủ ý tốt. Hướng Trác thị nói : “Nàng trước tiên đem hành lý mang vào phòng ngủ, ta còn muốn cùng Đổng sư gia nói một chút sự tình. Đồ vật bên trong không nên mở ra, đợi ta trở lại rồi nói sau.”

Trác thị vội vàng gật đầu, cùng nha hoàn đem túi đồ đi.

Lãnh Nghệ nhìn theo hướng 2 nàng rời đi, nhìn thấy các nàng đang vào gian bên phải của ba gian nhà lớn đối diện. Biết đó là phòng ngủ. Đi đến bên người Đổng sư gia, đem miệng ghé sát tai hắn, thì thầm một lúc lâu , Đổng sư gia liên tục gật đầu, chắp tay đáp ứng, sau đó cáo từ đi ra.

Lãnh Nghệ cất bước vào phòng ngủ, đồ vật lộn xộn rải rác trên mặt đất, trên giường bày ra một ít quần áo. Trác thị đang vội vàng đem quần áo bỏ vào trong chậu gỗ. Nha hoàn, bà tử (Cái này mình cũng k hiểu ai biết rõ thì báo lỗi cho mình trong box luận đàm để mình edit nhé) đứng ở bên cạnh, khoanh tay đứng nhìn .

Lãnh Nghệ cau mày nói: “Nàng làm cái gì vậy?”

Trác thị cười cười , nói : “Đang chuẩn bị giặt quần áo, thì chàng trở về.”

”Giặt quần áo?” Lãnh Nghệ nhìn nha hoàn, bà tử bên cạnh liếc mắt một cái , “Sao không để các nàng giặt?”

Bà tử thản nhiên nói: “Chúng tôi muốn giặt , phu nhân cũng không cho.”

Lãnh Nghệ nghi ngờ liếc mắt một cái, nhìn thái độ cho thấy, các nàng tựa hồ có chút tức giận, càng cảm thấy kỳ quái. Liền phất phất tay, đối với nha hoàn bà tử nói: “Các ngươi đi ra ngoài đi !”

Nha hoàn bà tử đi rồi,

Lãnh Nghệ ngồi xuống ghế, hắn không trực tiếp hỏi nàng tại sao không để người làm giặt, nhỡ mà trước đây bọn họ từng nói về việc này rồi thì sẽ dễ làm nàng hoài nghi, thấy nàng bận rộn, không có nói chuyện.

Lãnh Nghệ bảo bao hành lý không được động vào, nên nàng còn giữ nguyên, ôm một chậu quần áo, hướng về phía Lãnh Nghệ cười, sau đó bước ra khỏi phòng.

Lãnh Nghệ phi người lên trên xà nhà, đem va ly cùng bộ quần áo dính máu, giấu trong một góc trên xà nhà, rồi hạ người xuống, cài then cửa sau, rồi nhanh chóng ra ngoài, từ xa thấy Trác thị vào trong một cánh cửa nhỏ hắn nhanh chóng theo vào, Bên trong hậu hoa viên, có hòn non bộ, một hồ nước nhỏ, một ít lá sen, tính ra bây giờ đang là đầu mùa đông, cũng đã khô vàng rồi. Trên mặt hồ nước đã kết thành một lớp băng mỏng.

Đây là một cái hồ sống, có một cái rãnh nhỏ để thay đổi nước trong hồ. Một đầu đi vào một đầu đi ra

Nơi cái máng đi ra bên cạnh có một cái giếng nước, cạnh giếng nước có một cái bàn đá xanh để giặt giũ quần áo, có một rãnh nước nhỏ để nước bẩn cùng nước ao chảy ra ngoài.

Trác thị bưng chậu gỗ, đi đến bên giếng nước hạ xuống, từ trong chậu gỗ lấy ra một cái hộp chứa bột xà phòng, đứng dậy đi đến bên giếng nước, một chân quỳ gối xuống, bắt lấy dây thừng giếng, đem thùng nước hướng vào trong miệng giếng lấy nước.

“Để ta làm cho” Lãnh Nghệ nói.

Trác thị không biết Lãnh Nghệ ở sau lưng nàng, bất ngờ nghe được , sợ tới mức cánh tay khẽ run lên, thùng nước sẩy tay rơi xuống giếng tạo thành một tiếng vang lớn.

Lãnh Nghệ sợ nàng rơi vào giếng nước, nhanh chóng một tay bắt lấy cánh tay của nàng.

Trác thị quay đầu , nhìn thấy là Lãnh Nghệ , lúc này mới gượng cười: “Quan nhân !”

Lãnh Nghệ từ trong tay của nàng lấy thừng giếng , bắt đầu múc nước. Trác thị có chút kinh ngạc nhìn hắn. Lại quay đầu nhìn nhìn cửa hậu viện, thấy hai hạ nhân đứng ở nơi đó nhìn về bên này , không khỏi hiện ra thần sắc quẫn bách. Đưa tay muốn cầm lại thừng giếng, nhưng lại không dám .

Lãnh Nghệ cầm thừng giếng bắt đầu múc nước . Thế nhưng giếng nước tương đối sâu, bên trong thấy không rõ ràng, Lãnh Nghệ lại chưa từng có lấy nước kiểu này, thùng nước nổi ở trên mặt nước, mặc cho Lãnh Nghệ lay động thừng giếng, nhưng nó vẫn không chìm vào trong nước .

Nhìn Lãnh Nghệ động tác vụng về, Trác thị khóe miệng thoáng lộ ra một nét mỉm cười, nói : “Quan nhân, để thiếp làm.” Dứt lời vươn tay, cũng không dám lấy thừng giếng từ trong tay hắn .

Lãnh Nghệ bất đắc dĩ , đành phải đem thừng giếng đưa cho Trác thị .

Cổ tay Trác thị mảnh khảnh nhẹ nhàng run lên , thùng nước kia liền ngoan ngoãn chui vào giếng nước.

Lãnh Nghệ khen: “Phu nhân thật khéo tay.”

Trác thị kỳ quái nhìn hắn .

Lãnh Nghệ trực giác cảm thấy hình như mình đã nói sai điều gì , nghi hoặc nói: “Làm sao vậy?”

”Quan nhân trước kia cũng gọi khuê danh Xảo Nương, hôm nay . . . như thế nào khách khí như vậy?”

Xảo Nương? Trác Xảo Nương? Nguyên lại nàng tên là Trác Xảo Nương .

Hắn phản ứng rất nhanh, bất động thần sắc , cười cười, nói : “Bây giờ đang ở bên ngoài, mọi người nhìn vào, vẫn là gọi phu nhân tôn trọng một chút thì hơn .”

”Nga…, “ Trác Xảo Nương gật gật đầu , nhìn chung quanh một chút, cũng không có người , cũng không phải trước mặt người khác, nàng lại cũng không để bụng ,thản nhiên cười, tiếp tục nhanh nhẫu xách nước lên trên.

Lãnh Nghệ muốn nói để mình, nhưng khi nhìn động tác Trác Xảo Nương, tựa hồ tịnh không để ý đến sức nặng một thùng nước này. Liền nhìn thấy nàng đem thùng nước rót vào trong chậu gỗ .

Trác Xảo Nương còn muốn xách nước, Lãnh Nghệ lại đem thùng nước nhận lấy: “Để ta làm.”

Vừa rồi Lãnh Nghệ cẩn thận quan sát động tác Trác Xảo Nương, học theo bộ dáng của nàng , mất nửa ngày trời, cuối cùng cũng lấy được một thùng nước. Hắn đắc ý cười , nhìn Trác Xảo Nương liếc mắt một cái, đem nước rót vào chậu gỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.