Lữ Huệ Khanh vỗ trán, vỡ lẽ:
- Ta vừa chửi Tằng Công Lượng là kẻ hồ đồ, không ngờ bản thân cũng phạm sai lầm tương tự … Không nói chuyện đó nữa, giờ quay lại Vương gia, công chúa từ nhập xuân tới giờ sức khỏe rất kém, một khi công chúa buông tay là ngày tận số của Vương gia.
Vương quản gia gian nan nói:
- Đó toàn do tiên sinh suy đoán, không có gì chứng minh hoàng gia đã biết.
- Suy đoán? Năm năm qua Vương gia có ai được thăng quan không, có bất kỳ con cháu hậu bối nào được vào sĩ đồ không, dù có mua rất nhiều quân công từ Vân Tranh, bệ hạ có cho con cháu Vương gia làm quan không? Không có chứ gì, năm năm trước là thời điểm công chúa bắt đầu ăn chay, ha, các người thực sự coi thường hoàng gia tới mức này rồi sao?
Lữ Huệ Khanh đứng dậy vỗ vai Vương quản gia run lẩy bẩy:
- Ý tứ của bệ hạ rất rõ ràng, công chúa sống, Vương gia còn, công chúa hoăng, Vương gia hủy. Thực ra ta cũng không hiểu, vì sao cha phò mã là quan tam phẩm mà chuyện này lại không hiểu. Lại còn giúp con mình hại công chúa, dù có muốn tự sát cũng không nên chọn cách này, vung kiếm tự vẫn ít ra không để lại họa cho con cháu.
Vương quản gia mặt tái dại, vội vàng hỏi:
- Tiên sinh, đường sống cuối cùng của Vương gia là ở đâu?
- Vốn ta định trả lời, nhưng mà vì ông muốn giết ta, nên ta thay đổi chú ý rồi, trước kia ta bị người ta hại cho nên mới người không ra người, ma không ra ma thế này, ta từng thề, tuyệt đối không để người khác hại mình nữa.
- Ngươi ...
Vương quản gia thất kinh nhìn ấm trà, cảm giác bụng đau như rắn cắn, ngã nhào từ trên ghế xuống, hai mắt lồi ra, tay ra sức cào cấu, chẳng mấy chốc cổ có mấy đường máu kinh hoàng ...
- Cái này là đoạn trường thảo, tư vị không dễ chịu hả, mỗi ngày ta đều phải dùng để diệt trùng trong bụng, vừa rồi chiêu đãi ông tăng thêm liều lượng lên mấy lần thôi ...
Lữ Huệ Khanh đứng dậy rời viện tử, từ xa nhìn thấy Xuân Ca đang mang rượu và bánh đi tặng cho từng nhà, mỉm cười khép cửa lại, đây là cái thôn nhỏ vô cùng hẻo lánh, chỉ có chưa tới chục hộ, trai tráng nơi này đều tới bình nguyên làm thuê khách cho người ta, trong thôn chỉ có người già và trẻ nhỏ, Lữ Huệ Khanh chỉ cần tới đây là đem theo thức ăn tặng họ, vì thế đặc biệt được trẻ con trong thôn thích.
Vương quản gia rất khỏe, sức đề kháng cũng cao, Lữ Huệ Khanh ra ngoài đứng một lúc, quay về vẫn thấy ông ta lăn lộn trên mặt đất, thản nhiên đi rửa ấm, đun nước pha trà, ngồi dưới mái hiên xem Vương quản gia dãy chết.
Xuân Ca đi vào, nhìn thấy Vương quản gia quằn quại như con sâu, lại thấy Sở tiên sinh ngồi đó uống trà, đi ra góc sân lấy một cái cuốc, vung lên đập vào đầu Vương quản gia, tới khi không cực quậy được nữa mới thôi.
- Họ đều ăn rồi chứ?
- Rồi ạ, hôm nay người trong thôn tụ tập rất đông đủ, đợi tiên sinh mang thức ăn tới, vì còn có cả rượu uống, nên chẳng mấy chốc họ ăn sạch rồi.
Lữ Huệ Khanh xoa đầu Xuân Ca, giọng đầy vẻ cưng chiều:
- Trên đời này người là nhiều nhất, cho nên chết một ít không hề gì, trước kia ta lần đầu thấy ngươi là thích rồi, vì ngươi giống ta hồi nhỏ, giống y hệt, nhất là ngươi cho tên tửu quỷ bắt nạt ngươi uống gai nhọn đóng băng, rất giống cách ta giết chó năm xưa, cho nên đây là ý trời.
Xuân Ca cười toe toét, lại có chút xấu hổ:
- Hôm nay cháu cho hơi nhiều tỳ sương vào bánh, làm bánh hơi đắng, nên phải cho thêm đường, thế mà vẫn có một ông lão thợ săn hỏi.
Lữ Huệ Khanh cong ngón tay gõ trán Xuân Ca:
- Nếu đã biết sai thì phải phạt một chút, sau này làm những chuyện như vậy phải suy nghĩ cho chu toàn, đừng nghĩ mình khôn ngoan, ngươi xem tiên sinh ta ra thế này chính là bài học, làm việc quá khinh suất, đừng đi vào vết xe đổ của ta.
Xuân Ca dựa đầu lên gối Lữ Huệ Khanh:
- Tiên sinh, rốt cuộc là ai hại người ra thế này?
Lữ Huệ Khanh ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh:
- Ta hoài nghi một người, thậm chí khẳng định là người đó, nhưng không hề tìm thấy chút chứng cứ nào, những người ta gặp đều là nữ nhân hậu trạch, có một phụ nhân vô cùng mỹ lệ, tuy có tuổi rồi nhưng ta dám nói nàng là người đẹp nhân ta từng gặp, một cô bé chỉ bốn năm tuổi rất tinh ranh, ha ha ha, mang theo trẻ con thường dễ làm người ta buông lỏng cảnh giác, cuối cùng một tráng hán mà nhớ lại thì không có chút đặc điểm nào.
- Ta đi tra từ con thuyền kia, từ cung cách trò chuyện, phụ nhân đó hẳn phải xuất thân thanh lâu, nhưng chiếc thuyền không phải của thanh lâu, càng không phải thương hiệu nào, hôm đó như một giấc mơ mỹ lệ, tỉnh lại thì lại là ác mộng khinh hoàng, tới giờ khiến ta vẫn còn giật mình thức giấc.
- Tiên sinh không tìm được, cháu nhất định giúp tiên sinh tìm.
Xuân Ca nắm chặt tay nói:
Lữ Huệ Khanh cười lớn, rất hài lòng:
- Trời không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi, cái nhà này đổ dầu đốt đi.
Xuân Ca vội chạy tới chuồng trâu dắt xe trâu ra, đỡ Lữ Huệ Khanh lên xe, còn nó chạy vào viện tử dùng gậy đẩy xác Vương quản gia vào nhà, đổ rất nhiều dầu đén, ném bấc lửa vào, khi lửa bùng tận mái nhà vào mới đóng cửa ra ngoài nhìn.
Không lau sau khói đặc, lưỡi lửa từ cửa sổ phun ra, Xuân Ca lấy gậy chọc hủng cửa sổ cho cháy nhanh hơn, không ngờ còn nhìn thấy Vương quản gia đứng dậy, giật nảy mình, tới khi xà nhà sập xuống thiêu cháy Vương quản gia mới đi, đánh xe trâu đưa tiên sinh tới thành Kinh Triệu ...
Ba trăm người Liêu đồng thanh đẩy cái xe húc lớn, dưới sự yểm hộ của xe bắn đá, xông pha mưa tên tiến về phía cổng thành Thiên Quan, tuy thi thoảng bị nỏ tám trâu lôi đi một hai người, nhưng nhanh chóng có người khác bù vào.
Cát Thiên Phương đá đít một tân binh ngã lăn vào góc tường, hắn bước tới hai bước, một tảng đá lớn sượt qua người, đập sầm xuống tường thành dưới chân, nứt làm ba bốn mảnh, rơi rào rào.
Trên tường thành đã hỗn loạn, xác chết nát bét khắp nơi, trúng phải đá lớn làm gì có kết quả tử tế.
Nhảy qua mấy cỗ thi thể, lao vào lầu gác, Cát Thiên Phương quát Đàm Uy:
- Ngươi làm cái gì thế hả, sao không dùng nỏ pháo phản kích, tiếp tục thế này không còn ai sống nữa.
- Mẹ nó, phải bắn một loạt là hạ xe húc ngay, để máy bắn đá bọn chúng phát hiện là không bắn được lần thứ hai, người Liêu có máy ném đá lợi hại như thế từ ...
Uỳnh! Tảng đá lớn đập trúng, vỡ tan nát, cắt ngang lời Đàm Uy, lấy mạng bốn năm quân tốt đang cầm nỏ.
- Gần thêm chút nữa, chút nữa thôi ta sẽ hạ lệnh công kích, thứ chó má, Lão Cát, cầm cự thêm chút nữa.
Cát Thiên Phương chửi mấy câu, thường ngày bọn họ chuyên dùng vũ khí tầm xa tấn công, khiến địch không ngẩng đầu lên được, không ngờ giờ thời thế đảo lộn.
- Nấp, nấp đi, bọn chúng không có nhiều đá đâu, cố lên ...
Đây mới là ngày đầu tiên mà người Liêu đã tấn công điên cuồng như vậy rồi, từ sáng sớm tới lúc mặt trời sắp lặn mà không có chút nghỉ ngơi nào, từ mang thang mây, trận thuẫn tới xe húc, mỗi lần một trò khác nhau, Đàm Uy liên tục di chuyển nỏ pháo, vậy mà vẫn bị máy ném đá hủy một nửa, cơ hội xạ kích không còn nhiều nữa.
Hơn nghìn quân bản bộ của Cát Thiên Phương đã chết quá nửa, nguy hơn nữa tường thành Thiên Quan e không trụ nổi trước máy ném đá của người Liêu lâu hơn nữa.
Yếu địa như Thiên Quan, tất nhiên được triều đình cấp tiền làm thành đá, nhưng Hoa Thiên Thọ hơn mười năm đồn trú đắp thành bằng đất vàng, lát ngoài bằng đá mỏng, thường ngày không ai phát hiện, nhưng máy ném đá oanh sẽ chẳng mấy chốc là lộ nguyên hình, lúc này đám Cát Thiên Phương không biết điều ấy.
Hoa Thiên Thọ biết rất rõ bí mật đó, hắn đứng bên cạnh Tiêu Hỏa Nhi, nhìn đá bay mù mịt mà cảm khái:
- Quả nhiên không hổ danh thuộc hạ Vân Tranh, dưới hoàn cảnh này mà chưa bỏ thành chạy trốn, có điều đại soái tiếp tục công kích một canh giờ nữa, đảm bảo tòa thành quan này sẽ sập, đất cát trong ruột không trụ nổi lâu đâu.
Tiêu Hỏa Nhi cười lớn:
- Không được rồi, tối đa chỉ có thể công kích nửa canh giờ nữa thôi, một dải Thiên Quan này thiếu nhất là đá thích hợp, nơi này núi toàn là đất vàng, muốn có đá phải đi thêm trăm dặm nữa, đi về hai trăm dặm ...