Da Luật Hoằng Cảnh cười:
- Ồ, chỉ một giới ca kỹ mà thôi, nếu như Văn công thích, lão phu hai tay dâng lên.
Vương An Thạch quay mặt đi, không đành lòng nhìn vẻ mặt tiếp theo của Da Luật Hoằng Cảnh, sĩ đại phu ở cùng nhau nói chuyện chẳng phải toàn đề tài cao thượng, nhất là với Văn Ngạn Bác căm hận nước Liêu tới cực điểm.
- Lão phu không biết tên ca kỹ đó, chỉ nhỡ diễm từ của nàng.
Văn Ngạn Bác nhìn Vân Tranh đã vào thành quan, ung dung ngâm:
- Hoán hương chẩm, nhất bán vô vân cẩm. Vi thị thu lai chuyển triển đa, canh hữu song song lệ ngân sấm. Hoán hương chẩm, đãi quân tẩm.
Da Luật Hoằng Cảnh vốn đang tươi cười, tức thì trắng bệch, chòm râu rung lên, hai bàn tay đầy vết nám người già nắm chặt dây cương da mới không ngã xuống ngựa.
Bài thơ này chính là nỗi đau lớn nhất trong lòng người Khiết Đan, khi Da Luật Ất Tân bại lui khỏi Đồng Đầu quan dựng cờ tự lập, rất nhiều bí mật liên quan tới hắn được làm rõ, trong đó làm Da Luật Hồng Cơ hối hận đau đớn ba đời chính là chuyện liên quan tới Tiêu Quan Âm.
Da Luật Ất Tân sai người viết bài Thập Hương Từ dâm uế, lừa Tiêu Quan Âm, nói rằng đây là bài thơ do hoàng hậu nước Tống viết, xin Tiêu Quan Âm ngự thư, như thế bài từ này có thể xưng là ngự tuyệt.
Tiêu Quan Âm không biết là kế, viết tiếp một bài ( hoài cổ ) thất ngôn tứ tuyệt vào đó.
Cung trung chích sổ Triệu gia trang
Bại vũ tàn vân ngộ quân vương
Duy hữu tri tình nhất phiến nguyệt
Tằng khuy phi yến nhập chiêu dương.
Da Luật Ất Tân liền vu cho nàng và linh quan Triệu Duy Nhất tư thông, Da Luật Hồng Cơ tin lời sàm tấu, phái Trương Hiếu Kiệt và Da Luật Ất Tân tra án.
Da Luật Ất Tân tra tấn Triệu Duy Nhất, làm hắn không chịu nổi đành phải nhận bừa, sau đó tấu báo Trương Hiếu Kiệt nói trong bài Hoài Cổ của Tiêu Quan Âm có ba chữ “Triệu Duy Nhất”, thế là Da Luật Hồng Cơ hạ chỉ Tiêu hoàng hậu tự tận.
Tiêu Quan Âm trước khi tự tận, muốn gặp Da Luật Hồng Cơ lần cuối không được, làm ( Tuyệt Mệnh Từ) nuốt huận mà chết.
Vừa rồi khúc từ mà Văn Ngạn Bác ngâm chính là một phần trong bài thơ tuyệt mệnh của Tiêu Quan Âm, vừa cố ý nói mình và Tiêu hoàng hậu có tư tình, lại cười nhạo Liêu hoàng có mắt không tròng, dụng tâm vô cùng ác độc.
Da Luật Hoằng Cảnh cười khan:
- Đợi lão phu về rồi thong thả tìm cho Văn công, đây là văn thư giao cắt, công sự đã xong, lão phu về thành dẫn tộc nhân rời đi.
Văn Ngạn Bác lạnh lùng nói:
- Cư Dung quan là quan phòng trọng địa của Đại Tống, người Liêu sao có thể tùy ý ra vào, Đại tướng quân lúc này nhất định ban bố lệnh giới nghiêm, trong thanh còn phải tra gian tế, Đông Đan vương đi đường vòng mà về thì hơn.
- Hỗn xược!
Đám thân binh phía sau đồng loạt rút đao:
Da Luật Hoằng Cảnh ngăn thân binh, vẻ mặt tuy cực kỳ khó coi nhưng vẫn lấy hết sức bình tĩnh, chắp tay:
- Văn công nói phải lắm, lão phu đi đường vòng vậy.
Nói xong quay đầu ngựa dẫn thân binh đi về phía đông.
Văn Ngạn Bạn hậm hực quay đầu nhìn thân vệ đã giơ cao cung nỏ, vừa rồi mà người Liêu dám có chút phản kháng, ông ta không ngần ngại cho tất cả táng mạng dưới thành.
Vương An Thạch nãy giờ vẫn nhíu chặt mày, nghi hoặc hỏi Trần Lâm:
- Chuyện của Tiêu Quan Âm, Da Luật Ất Tân và Trương Hiếu Kiệt làm vô cùng thần bí, vì sao Vân hầu biết được, còn dùng bí mật này ép Da Luật Ất Tân phản Liêu tự lập?
Trần Lâm lắc đầu biểu thị không biết.
Văn Ngạn Bác cười nhạt:
- Cần gì biết vì sao, bí mật trên người y chẳng phải chỉ có một, nếu muốn tra rõ chẳng thề làm được, ngay cả thân phận của y tới nay chúng ta còn chưa tìm ra. Thôi, dù sao chiến sự đã kết thúc, y cũng sắp đi rồi, chỉ cần chuyện này có lợi cho Đại Tống chúng ta không cần quản nhiều, Vân hầu dù là có nhiều bí mật hơn nữa, cúng theo y mà đi, không liên quan tới Đại Tống ta.
Nhìn quanh:
- Mà sao thời khắc vinh quang này lại không thấy Lý Thường, giờ mới nhớ, lão phu không thấy ông ta nhiều ngày rồi.
Vương An Thạch thở dài:
- Vương An Thạch là người thích hợp với nhiệm vụ bí mật, ông ta đi Cổ Bắc Khẩu, mục tiêu là người Nữ Chân.
- Vì thiếu niên tên Bột Bột kia?
- Một người thiếu niên có thể khiến Vân hầu canh cánh trong lòng mãi, thế nào cũng không tầm thường, Lý Thường cho rằng trừ khử là thượng sách.
Trần Lâm nói nhỏ:
- Lão phu điều nhân thủ đề hình ti và thân vệ cho ông ta, thực ra lệnh diệt trừ Bột Bột do Thục phi phát ra, Thục phi nói người này không trừ tương lai có khi thành hậu họa.
Văn Ngạn Bác gật đầu, dù sao Lam Lam là mẹ đẻ của hoàng đế, dù nay danh tiết có mất, nhưng thương con thì không thay đổi, diệt trừ nguy hiểm cho con mình là điều dễ hiểu:
- Lão phu hi vọng quân cờ này của bệ hạ có tác dụng, cũng mong Vân hầu niệm tình một phen khổ tâm của tiên đế, an tâm ở lại trên biển.
- Ha ha ha, chỉ là không có Vân hầu, tương lai cũng tịch mịch lắm.
Không khí đột nhiên trầm xuống, nghĩ tới một ngày Đại Tống không có Vân Tranh, ít nhiều thấy buồn tẻ.
Trần Lâm phất tay bỏ đi trước:
- Thế gian thiếu Vân hầu, lão phu nhìn ai cũng thấy chướng mắt.
Vương An Thạch thấy Tô Tuân nãy giờ đứng đó không nói gì, hỏi:
- Vân hầu muốn ra biển, Trần công tới lăng tẩm bệ hạ, Văn công về triều, lão phu ở lại đây thực thi biến pháp, còn Tô tiên sinh thì sao?
- Lão phu dẫn lão thê về Mi Sơn, trông coi lăng mộ cho phụ mẫu.
Văn Ngạn Bác nói bằng giọng ra lệnh:
- Đưa nhi tử thiên tài của ông về quê dạy dỗ lại, lão phu nhận được tin, gần đây nó ở trong kinh sư không an phận, hai giám sát ngự sử mất mạng, dù không có chứng cứ chứng tỏ nó ra tay, nhưng lão phu dám khẳng định nó không thoát khỏi liên quan.
- Vân hầu chưa đi, nó trốn ở Vân phủ vững như núi Thái Sơn, một khi Vân hầu đi rồi, nó chớ mong một ngày an bình, lúc đó đừng trách lão phu không nể tình đồng liêu.
Tô Tuân ung dung mỉm cười:
- Nó theo Vân hầu nhiều năm, khó tránh khỏi học vài thói xấu, cùng lắm theo Vân hầu ra biển là được, lão phu có ba nhi tử, thiếu nó vẫn còn người để tang.
Vương An Thạch đột nhiên dậm chân:
- Đừng mơ, chẳng lẽ người không sống được trên lục địa thì đều ra biển? Nếu như thế chẳng tới vài năm, chỗ Vân Tranh nhân tài lớp lớp, phản công đại lục rất dễ dàng. Văn công về triều phải nói với đám người kia điểm này, đừng để nối giáo cho giặc.
Văn Ngạn Bác cũng sực tỉnh, Vân Tranh mà đi, có tấm gương đó, không khác nào cho những người không sống được ở đất liền có thêm một lửa chọn, cười khổ nhìn Vương An Thạch, xem ra cả đời này không yên thân rồi.
….
Vân Tranh tiếp nhận Cư Dung quan không hề thuận lợi.
Một lão tướng đầu tóc rối bù cầm đao đứng ở quan ải, mắt trợn trừng phẫn nộ, ông ta vô cùng cô độc, trước thành quan cao lớn chỉ có mỗi mình ông ta.
Có điều ông ta đã chết rồi, toàn thân đầy nỏ tiễn, Lương Tập luôn chấp hành quân lệnh của Vân Tranh một cách triệt để, dám phản kháng giết không tha.
Có lẽ là nể phục lão tướng thiết cốt này, không ai bắn cung vào mặt ông ta, để lại cho ông ta một khuôn mặt hoàn chỉnh.
Khi Vân Tranh tới nơi, thi thế ông ta vẫn đứng đó, không hợp với khiến thức vật lý, nhưng y thực sự được chứng kiến rồi.
Nhà có con quật cường bất bại, nước có thần tử quật cường bất vong.
Câu nói này còn phải tranh luận.
Khi suy bại, không phải quật cường là có thể ngăn cản được.
Vân Tranh ngồi trên ngựa nhíu mày, đang định nói thì một con ngựa từ sau lưng y vọt lên, một hán tử mặc trang phục đề hình ti cưỡi ngựa qua lão tướng nước Liêu, mượn đà chém thủ cấp của ông ta.
Vì người đã chết một lúc rồi nên không có nhiều máu chảy ra, thân thể cắm đầy nỏ tiễn cũng ngã ngửa ra sau.
Dưới ánh mắt khinh bỉ của mọi người, hán tử kia xuống ngựa quỳ trước mặt Vân Tranh:
- Xin Đại tướng quân trị tội ti chức vượt quyền.
Vân Tranh gật đầu:
- Lần sau đừng lỗ mãng thúc ngựa sau lưng ta, sẽ bị thân vệ giết chết, lần này ngươi sơ xuất, tha cho ngươi, tới quân pháp ti nhận ba mươi gậy.
Chư tướng thấy Vân Tranh chỉ trị tội kẻ này phóng ngựa vượt mình, không trị tội kẻ này tự ý chặt đầu tướng Liêu, để khó hiểu.
- Kẻ địch vĩ đại tới mấy cũng không quan trọng bằng người người mình.
Vân Tranh nói xong tiếp tục tiến lên: