- Tại hạ là tướng chủ sương quân, điều này đại tướng quân biết rồi, ngài nhìn quân của ta, hẳn nhận ra đó không phải đội quân đánh trận.
Một Tàng Ngoa Bàng ngớ ra:
- Quân đội không phải để đánh trận, chẳng lẽ đi kiếm tiền?
- Không phải, đại tướng quân, đội ngũ của ta là quân y, tức là chuyên môn cứu thương trên chiến trường, đó là nguyên nhân ta dám vào Tây Hạ.
Vân Tranh chắp tay nói với giọng nghiêm túc:
- Đội ngũ này chiến lực thấp kém, ta không muốn dạy chúng thành công cụ kiếm tiền, thế nên tìm đường khác, dạy chúng thành đội quân chuyên cứu thương.
- Theo như ta nghiên cứu, quân tốt chết trên chiến trường không nhiều, mà là sau khi rời chiến trường, quân tốt bị thương cũng thường thường là người dũng mãnh nhất, người như thế nếu cứu sống được, sức chiến đấu sẽ tăng lên một bậc. Vì thế ta đi học hỏi khắp các danh y, chuyên môn tổng kết ra điều lệ vệ sinh phòng dịch dùng cho quân đội, mời Đại tướng quân xem qua.
Một Táng Ngoa Bàng còn chưa kịp phản ứng lại, Đại Tống cũng chẳng có thứ gọi là quân y, máy móc đưa tay ra nhận lấy cuốn sổ tay của Vân Tranh, có chút ngờ vực:
- Cái thứ ngươi nói bản soái nghe cũng động lòng, ngươi là người Tống vì sao không giao cho tướng quân người Tống, mà lại giao cho ta?
Vân Tranh chua chát trả lời:
- Ta đưa lên rồi, nhưng ông ta ném trả, nói ta giữ bổn phận, đừng suốt ngày mơ tưởng viển vông, cuối cùng giao đi khai thác thương đạo, nếu như không phải tổ thượng để lại vài gia tướng biết đánh trận thì đã không tới được Thanh Đường rồi.
- Người Tống mắt mù tai điếc, cái này ta hiểu, nhưng Giác Tư La là hùng chủ một đời, chẳng lẽ lại không động lòng với bản lĩnh của ngươi? Đừng nói dối bản soái, nếu không ngươi hối hận vì tới đây.
Không ngờ vị tướng quân có vẻ ngoài thanh tú này khi nổi giận uy thế khiếp người, Vân Tranh cảm giác giống lần ở Đậu Sa trại bị báo nhắm vào, toàn thân lạnh toát, cố trấn tĩnh lại nói:
- Ta là hảo hữu của Đổng Chiên, cho nên A Lý Cốt không ưa gì ta, ba bốn phen kiếm cớ muốn giết, Giác Tư La không muốn con cái đánh nhau, cho nên phái ta đi đưa công chúa về, đại khái muốn mượn tay đại soái giết ta, như thế cũng không làm Đổng Chiên bất mãn.
Một Tàng Ngoa Bàng cười lắc đầu, mở bản chép tay ra xem, xem rất tập trung, thần thái trịnh trọng, xem tới hai lần mới gấp lại bảo Vân Tranh:
- Người có bản lĩnh mới được sống, người có bản lĩnh mới được hưởng vinh hoa, chỉ người có bản lĩnh mới đi tới đâu cũng được tôn kính. Bây giờ hãy thể hiện bản lĩnh của ngươi đi, rốt cuộc khiến ta tôn kính hay ta chặt đầu là xem bản lĩnh của ngươi.
Vân Tranh kiêu ngạo gật đầu:
- Đại soái, giờ ta muốn nước nóng, vải sạch, còn cần bố trí thương binh doanh ở chỗ khuất gió …
Trong cái điều lệ đó điều đầu tiên là vệ sinh cá nhân sạch sẽ, trước kia Trương Phương Bình đọc điều này đã lắc đầu không thôi, cho rằng Vân Tranh là người đọc sách thích sạch sẽ cho nên đem sở thích cá nhân vào điều lệ, vì thế càng đọc càng không coi trọng, Một Tàng Ngoa Bàng có thể đọc tới hai lượt, đồng ý cho Vân Tranh làm theo ý mình chứng minh được sự khác biệt giữa một người có kiến thức và một người kinh nghiệm thực tế.
Một khoảnh đất trống trên sườn núi khuất gió hướng về phía mặt trời được trải một lớp vôi bột dầy, những căn phòng đơn giản được dựng lên, sau đó Vân Tranh bắt đầu tiếp nhận thương binh. Chiến tranh đã qua nửa tháng, người thương nặng chết hết, người thương nhẹ đã bình phục, còn ở lại thương binh doanh đều là thương nhẹ biến thành nặng do không biết chữa trị, chỉ còn đợi chết, thực ra lại là những người dễ cứu nhất.
Quân sĩ Giáp Tử doanh sớm được Vân Tranh huấn luyện thuần thục ở Thanh Đường, biết loại nào cứu được, loại nào cứu sống cũng tàn tật, sắp xếp từng khu khác nhau.
- Loại ngón tay đã biến thành màu đen này không cần chữa nữa, đó là tổn thương do lạnh, phải cưa đi mới cứu được, giờ là mùa đông, vết thương mới không lan đi, nếu bị hoại tử mưng mủ thì thậm chí còn phải cưa cả cánh tay.
- Ngài xem người này, vết thương của hắn rất lớn, trông rất đáng sợ, nhưng không trí mạng, chỉ cần khoét phần thịt bị thương đi, dùng chỉ tơ khâu lại, chưa tới một tháng hắn sẽ lại là một trang hảo hán dũng mãnh.
- Còn người này vết thương đã khép lại, vì sao không thể đi lại, vì trước kia xử lý vết thương không sạch, bề ngoài thì ổn rồi, nhưng bên trong đã mưng mủ gây sưng tấy, giờ phải rạch ra thanh trùng lại, nếu không đời này đừng mong đi lại nữa, thậm chí bị đau đớn dày vò suốt đời.
- Quân đội là một tập thể đông, cho nên phải chú trọng về sinh cá nhân, có câu bệnh vào từ miệng, câu này không sai chút nào. Vì sao quân đội luôn phát sinh bệnh dịch? Chính do vệ sinh không tốt, lan truyền từ người này sang người kia ...
Một Tàng Ngoa Bàng theo Vân Tranh đi quanh doanh thương binh mới, ấn tượng đầu tiên là sạch, quá sạch, không hề giống cái doanh thương binh bẩn thỉu ô uế cũ, có trị được bệnh hay không còn chưa nói sớm được, nhưng một doanh thương binh gọn gàng ngăn nắp thế này, dù Lý Nguyên Hạo tới cũng phải tán thưởng.
Tinh thần diện mạo của thương binh cũng khác rồi, trước kia thì ánh mắt thất thần nằm bẹp một chỗ đợi ông trời định đoạt, rên rỉ như sói bị thương chờ chết, giờ ai nấy trông mặt mũi sáng sủa, ánh mắt thể hiện khao khát sống, khắp doanh trại lượn lờ mùi thuốc, khiến người ta thêm lòng tin.
Một Tàng Ngoa Bàng đi vào một phòng bệnh, bên trong ấm áp, cởi áo choàng lông cừu ra, dùng tiếng Đảng Hạng trò chuyện với thương binh, sau đó quay đầu nói với Vân Tranh:
- Tốt, bọn họ nói cảm giác tốt lắm, nơi này mọi thứ đều tốt, nhất là thức ăn.
Vân Tranh tranh thủ kiểm tra tình trạng thương tích một thương binh:
- Thức ăn cho thương binh và người thường sẽ khác nhau rất nhiều, tiếc là hơi ít trứng gà, nếu không họ khôi phục còn nhanh hơn.
- Ngươi làm việc rất mạnh tay, khác hẳn với người Tống, nói đi, rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Vì sao lại tận tâm cứu chữa cho thương binh của quốc gia có thù với Đại Tống?
Một Tàng Ngoa Bàng rốt cuộc vẫn không yên lòng vì mục đích của Vân Tranh:
Vì một nghìn năm sau chúng ta có chung một ngôi nhà, tên gọi là Trung Quốc, lý do hết sức hiển nhiên và đơn giản đó chẳng thể nói lúc này, còn với sương quân bọn họ là những người bị chính quốc gia của mình vứt bỏ, với họ mà nói cái gọi là mối thù quốc gia không tồn tại, nếu có, quốc gia bọn họ thù hận có khi là chính là Đại Tống chưa biết chừng, Vân Tranh thở dài:
- Thực ra ta không hiểu vì sao mọi người lại đánh nhau, người Khiết Đan sống bằng chăn thả, người Tống thì trồng trọt cấy cầy, người Tây Hạ nửa trồng trọt nửa du mục, ông trời đã an bài mọi người đều có khoảnh trời riêng, những thứ mình thiếu thốn có thể qua thông thương trao đổi với nhau để bù đắp.
- Ví như Tây Hạ, Ngân Châu nhiều hồ nước, có thể gọi là quê hương của cá tôm và lúa gạo, nhưng các vị lại không bỏ công sức chăm lo cho nó, cầm thương lên ngựa đi đánh Thanh Đường, nhìn xem đó chỉ là vùng cao nguyên nghèo khó thiếu thốn đủ thứ. Thì cứ cho là cướp bóc sẽ nhanh chóng giàu có, nhưng chỉ nhất thời thôi, thế đạo không ngừng luân chuyển, tới khi các vị phát hiện không thể dựa vào vũ lực cướp bóc thì đại nạn cũng tới, ta cho rằng dân tộc các vị hưng nhờ lưng ngựa mà vong cùng vì lưng ngựa.
- Ta đúng là quan viên Đại Tống, vì ta sinh ra ở nơi đó, nhưng là một y giả, trong mắt ta không có ranh giới quốc gia, chỉ có người bệnh, ta đi tới đâu trị bệnh ở đó, dù người Thanh Đường, người Tây Hạ hay người Liêu thì cứ được ta đều sẽ cứu, bất kể thế nào, cứu người trị bệnh không bao giờ là sai.
Như bị hỏi tới chỗ thương tâm, Vân Tranh chắp tay một cái rồi đi, lưng cũng không ưỡn thẳng như lúc mới gặp nhau, có chút gì đó cô đơn lạc lõng.
Té ra là một con mọt sách! Một Tàng Ngoa Bàng lắc đầu, loại người này tuy cổ hủ cố chấp, nhưng cũng là loại người được tôn kính nhất, từ quan niệm đạo đức thì bọn họ không sai, bọn họ cao quý ở linh hồn chứ không phải thân phận, những người như thế có thể lừa gạt, có thể lợi dụng, dù đối xử ra sao cũng không lo để lại hậu họa, người như vậy tọa trấn doanh thương binh, mình không phải lo nữa rồi.
Mình còn nhiều việc phải xử lý, trở về phủ Hưng Khánh sẽ có vô số phiền toái, dù Lý Nguyên Hạo hay Ninh Lệnh Ca đều bất mãn với việc mình chiếm cứ đồng cỏ tươi tốt dưới chân Hạ Lan Sơn, chuyện này cần lấy mười phần tinh thần ứng phó.