Một đoàn kỵ sĩ hơn mười người cưỡi ngựa đi gấp, tới trước cổng Lương gia thì dừng lại, nam tử trung niên tuổi chừng bốn mươi, mặc thanh sam, dáng vẻ phong trần nhưng ánh mắt lấp lánh niềm vui, vừa nhảy xuống ngựa, hỏi gác cửa:
- Đại tiểu thư có nhà không?
- Lão gia đã về.
Gác cửa mau mắn chạy ra cầm lấy cương ngựa, ngập ngừng đáp:
- Tiểu thư có nhà ạ, đang ở trong phòng.
Nam tử nhận ra đó hơi nhíu mày, không hỏi thêm mà bước nhanh vào nhà, tới khuê phòng của Lương Kỳ mới phát hiện nữ nhi của mình đã khóc tới mắt sưng húp như trái đào, thất kinh hỏi:
- Kỳ Nhi, xảy ra chuyện gì?
- Cha, con bị người ta lừa.
Lương Kỳ nhào vào lòng cha mình khóc một chập nữa, vừa khóc vừa kể tội ác của Vân Tranh.
Lương lão gia nhặt tờ giấy vo tròn ở dưới đất lên, đọc xong cẩn thận trải phẳng nó đặt lên bàn, nói vọng ra ngoài:
- Người đâu, chuẩn bị hậu lễ, lão phu tới Đậu Sa trại một chuyến.
- Cha, cha còn tới đó làm gì, đừng đi, tên đó vừa lừa được nhà ta tổn thất khoản tiền lớn, chắc chắn đang đắc ý lắm, cha đi sẽ bị chịu nhục.
Lương Kỳ nghe vậy cuống lên nhảy từ giường xuống.
Lương lão gia xoa đầu khuê nữ, hiền từ nói:
- Người ta ép con làm chuyện anh minh nhất, giúp Lương gia hưởng lợi dài dài, cha tới cảm tạ cũng là nên làm. Con có biết không, từ khi nghe nói Đậu Sa huyện xảy ra dân biến, cha ngày đêm trở về, tới Lịch Dương hay tin dân biến đã dẹp, lòng mới an tâm một chút, vào địa phận Đậu Sa huyện, nghe nói Lương gia bỗng nhiên nâng giá mua tơ tằm, con có biết nghe tin này cha uống rượu suốt một đêm, vỗ bàn khoe khoang khuê nữ của mình với mọi người không? Cha nói, đại trượng phu cũng không có được khí phách và lòng dạ như khuê nữ của cha.
- Người đời nói khuê nữ Lương gia lo cho hộ hộ nuôi tằm không có tiền nộp thuế, nên mới nâng giá mua, thanh danh Lương gia ta giờ truyền khắp Đậu Sa huyện, cha cũng không làm được như thế. Về tới nhà mới biết thì ra khuê nữ mắc lừa người ta, đang ở nhà khóc thành sông thành biển, làm cha vừa đau lòng vừa thất vọng, té ra không phải ông trời cho Lương gia một khuê nữ lòng dạ rộng lớn.
- Khuê nữ ngốc của cha, thứ hàng hóa đắt nhất trên đời là tình nghĩa, bán được tình nghĩa là cảnh giới tối cao của thương cổ, có tình nghĩa này, dù Lương gia có bị lửa thiêu trụi cũng không đáng ngại, vì chúng ta dù bán đất, cũng là mảnh đất tốt nhất trên đời, khôi phục gia nghiệp chẳng qua là vấn đề thời gian.
- Con có biết không hả, Lương gia ta có thể trở thành nhà buôn tơ lụa lớn ở đất Thục này không phải do mua rẻ bán đắt, chèn ép người khác, mà nhờ gia gia con và cha con bán tình nghĩa khắp nơi.
Lương Kỳ ngây ra nghe cha mình nói, điều này hoàn toàn đảo lộn nhận thức của nàng về thương cổ, luôn cho rằng thương nhân phải theo đuổi lợi ích, bán tiền nào hàng đó đã là thương nhân tốt rồi, không ngờ còn chuyện này, có điều nàng không cam lòng:
- Nhưng sao y không nói, hại con bị nhà khác coi là đồ ngốc, làm họ bị vạ lây.
Lương lão gia gõ gõ tờ giấy trên bàn:
- Đừng thương tâm, người ta không hề có ác ý với con, lá thư này không phải nói rõ rồi sao?
Lương Kỳ ấm ức nói:
- Rõ cái gì ạ?
- Khuê nữ của cha thông minh vậy mà không nghĩ ra à?
Lương lão gia nói xong cười khà khà chắp tay sau lưng bước ra ngoài, ,nhi tử ông ta chỉ biết vùi đầu tìm kiếm công danh, lần trước bắt hắn quản chuyện nhà thì thiếu chút nữ xảy ra chuyện, may là có nữ nhi thông minh nhanh nhẹn này, giờ còn có cao nhân như vậy ngầm trợ giúp, ông yên lòng phần nào.
Lương Kỳ ngây ra một lúc rồi đột nhiên lớn tiếng gọi với theo:
- Cha, nếu cha muốn tới Đậu Sa trại, vậy để con dẫn đường.
… …
- Làm ơn còn mắc oán, cắn mình rõ đau! Hừm, đáng lẽ cho khóc vài ngày nữa mới đúng.
Vân Tranh ngồi trên càng xe lẩm bẩm, trách mình mềm lòng, chợt thấy Vân Nhị mồm đen xì xì, quát:
- Mua dâu phải không, mua làm cái gì, bên sông nhà ta còn không đủ dâu ăn nứt bụng ra à?
Vân Nhị che mồm xoay đầu đi, không cho Vân Đại nhìn cái mồm đen xì xì của mình.
- Đại thiếu gia, đây là dâu của Cổ Giá pha, vừa to lại vừa ngọt, dâu trại ta vừa nhỏ vừa chua.
Nghe vậy cơn giận bay ngay, Vân Đại cười ha ha, có tiến bộ rồi, Tịch Nhục ít nhất đã biết chọn món ngon mà ăn, thế thì bỏ chút tiền có làm sao, trước kia Tịch Nhục cái gì ăn được là tuyệt đối không bỏ qua.
Khắp núi đâu cũng một màu xanh mướt mắt, mây trắng lãng đãng, cỏ hai bên đường đã mọc cao tới ba xích rồi, đất Thục vào tháng ba là mua tốt nhất trong năm, nhiệt độ vừa vặn, mưa không quá nhiều, hít sâu một hơi hương hoa cỏ, cảm giác thư thái hẳn.
Bất ngờ gặp phải người quen tại chỗ cũ.
Lại Bát mang theo một tâm tình bi tráng đứng giữa đường, biết rõ ràng trải qua lần dân biến kia, đã hủy đi cầu nối khó khăn lắm mới thiết lập lên được, mình xuất hiện ở trên đường sẽ rất huy hiểm, đám bách tính lòng đầy căm phẫn kia sẽ bắt lấy mình đưa tới huyện nha lĩnh thưởng, sau đó mình sẽ bị treo ở Đậu Sa quan ném đá tới chết.
Nhưng mà không thể không ra, bây giờ sơn dân đã triệt để bị cắt đứt với thế giới bên ngoài rồi, cuộc sống không khác gì thời hồng hoang, còn gian khổ hơn trước kia, bọn họ bị đẩy sâu vào khu rừng thiêng núi độc, đối đầu với những dã thú nguy hiểm nhất, thậm chí đi cướp cũng rất nguy hiểm, trước kia thấy sơn dân, bách tính hoặc bỏ chạy hoặc cầu xin chỉ lấy đồ tha cho mạng, khi đó sơn dân có bị bắt cùng lắm là đóng dấu lên mặt làm biên quân, bây giờ họ liều chết kháng cự, bị bắt đồng nghĩa với cái chết.
Rừng núi tuy rất hào phóng, cho bọn họ nhiều thứ, nhưng bọn họ cũng vô cùng thiếu thốn, ví như muối ăn, rất nhiều thiếu niên mà tóc đã bạc, sức khỏe suy nhược, mặt mày tiều tụy.
Cho nên Lại Bát đánh liều quay lại con đường cũ, lại chặn cái xe trâu kia, như một năm trước hắn đã làm.
Vân Tranh nhìn thấy Lại Bát câu đầu tiên là lạnh giọng hỏi:
- Ngươi giết bao nhiêu người ở Đậu Sa quan?
- Trời đất chứng giám, Lại Bát này không giết một ai cả, không họa hại phụ nhân nào, chỉ lấy đi vải và muối, nói sai một câu sẽ chết trong cái bẫy của chính mình.
Lại Bát đưa ra lời thề độc nhất, hắn nói thật, đám giết người cưỡng bức nữ nhân đều là lũ cường đạo thừa loạn làm bậy.
- Dù các ngươi giết người vì báo thù rửa hận hay là vì cướp bóc cũng được, nói chung là có lý do giết người, vẫn còn nằm trong phạm trù lý giải được. Nhưng các ngươi nhìn chuyện mình làm trong thành đi, các ngươi giết người chỉ để giết chóc, dã thú cũng không làm như thế mà các ngươi làm hết.
Đây là cơ hội cuối cùng, Lại Bát khổ sở giải thích:
- Vân Đại, mỗ là người, sơn dân sống gần đây cũng là người, bọn mỗ vốn chỉ định tụ tập đông người một chút, đi dọa cái tên huyện lệnh khốn kiếp kia, để hắn thả người ra. Cho dù không đòi được hết người cũng chấp nhận, ai bảo bọn mỗ là sơn dân chứ, tất cả sơn dân đều đã chấp nhận số mệnh này lâu rồi.
- Đều là đám người Hắc Hổ trên Nguyên Sơn làm hết, lúc đó Lâm huyện lệnh đã đồng ý thả người, nhưng đám Hắc Hổ lại thừa lúc huyện lệnh thả người tấn công Đậu Sa quan, rồi có chuyện sau này. Mỗ chỉ dám chạy tới đại lao cứu hết người ra, biết sau chuyến này dao dịch khó khăn, nên mới lấy thật nhiều muối ăn và vải vóc dự phòng, Lại Bát này thề, không cưỡng bức nữ nhân không giết một ai cả.
- Ý ngươi nói, kẻ gây ra thảm cảnh ở trong quan là do đám cường đạo trên Nguyên Sơn gây ra?
Vân Tranh đứng bật dậy, mắt nhìn xoáy vào Lại Bát:
Lại Bát chỉ tay lên trời:
- Lại Bát này lấy tính mạng khuê nữ mình ra thề, sơn dân hoàn toàn không hề có ý định tấn công Đậu Sa quan, toàn bộ do cường đạo Nguyên Sơn gây ra.
HẾT!