Trí Tuệ Đại Tống

Chương 1: Q.10 - Chương 1: Đại quân rời quan.




Đã cuối mùa xuân, nhưng chẳng có chút dấu hiệu nào cho thấy rằng mùa xuân đã từng ghé thăm vùng đất cằn cỗi này, phóng mắt nhìn bốn xung quanh, chỉ nhìn thấy một màu xám xịt của đồi núi thành trì, đến binh sĩ trên thành cũng mặc giáp đen xì xấu xí, những chảng có lác đác chẳng đủ cải thiện khung cảnh khiến người ta chán chường đó, còn chưa kể ngoài hoang nguyên những gốc liễu bị cưa cụt chỉ còn một khoảng bằng đầu gối nhô lên, trông như cái đầu chốc ghẻ.

Cảnh không đẹp mà tình thế cũng chẳng tốt, Nhạn Môn Quan gần đây rất không bình an, kỵ binh người Liêu kết thành đội tuần tra ở bình nguyên ngoài quan ải, đều là đại đội hơn nghìn người, chúng phóng ngựa la hét, biểu diễn kỵ thuật, nếu trong quan có quân xông ra là nhanh chóng rời đi, nhưng giữ khoảng cách vừa đủ chứ không chịu đi hẳn, cực kỳ khó chịu.

- Đây là trò khiêu khích mà người Liêu hay dùng, dụ chúng ta rời thành, dùng ưu thế chiến mã khiến chúng ta mệt mỏi, sau đó là quay lại tiêu diệt.

Lý Thường đứng trên ngọn núi nhìn kỵ binh nước Liêu lần nữa chạy ra xa, phe phẩy quạt lông giải thích:

- Ha ha ha, có ngốc mới mắc mưu chúng.

Vân Tranh khịt cái mũi bị gió lạnh làm đỏ nhừ, hỏi:

- Lão Lý, ông biết hành quân đánh trận bao giờ thế, ta đã lệnh đại quân tập trung chuẩn bị truy đuổi, tên ngốc mà ông vừa nói chính là ta đấy.

Lý Thường nhìn Vân Tranh không hề giống nói đùa thì thất kinh:

- Đại soái, không thể làm thế, đây là kế dụ địch.

- Đến ông cũng biết là kế dụ địch, vậy người Liêu định dụ ai? Cao Kế Tuyên thủ vệ Nhạn Môn Quan chừng ấy năm chưa một lần xuất quan, bọn chúng diễn kịch mười mấy năm còn chưa mệ sao? Quân ta có thể chiến thắng Trương Trắc ở Loạn Thạch pha, chẳng lẽ còn sợ dã chiến sao? Không cần biết người Liêu có ý đồ gì, chúng dám tới thì chúng ta dám đánh.

- Bốn châu Úy, Ứng, Sóc, Vũ là nơi ta muốn lấy, đặc biệt là Vũ Châu và Sóc Châu, hai châu này ngăn cách Đại Châu chúng ta và Hỏa Sơn Quân, Bảo Đức Quân của Phủ Châu, Khả Lam Quân không đủ năng lực làm cầu nối giữa hai châu, chẳng may Thiên Quan bên bờ hoàng hà có chuyện, chúng ta muốn ứng cứu cũng không kịp.

- Đại soái định xuất quân?

Vân Tranh nghiêm mặt giọng chắc nịch:

- Trong quân không nói chơi.

Lý Thường thấy ý Vân Tranh đã quyết thị gọi thân binh mang giấy bút tới, ông ta có cái tài hạ bút thành văn, vừa nói chuyện với Vân Tranh, vừa viết tấu trên lưng thân binh, chẳng mấy chốc đã xong:

- Đại soái xem bẩm báo thế này có được không? Chúng ta muốn xuất quan thế nào cũng cần lý do, lão phu nói người Liêu không ngừng quấy nhiễu Nhạn Môn Quan, nhiều lần xông tới tận chân thành, đã bị chúng ta đánh lui, để trừ hậu họa, đại soái chuẩn bị tiêu diệt quân địch.

Vân Tranh vừa xem văn thư vừa nghe Lý Thường giảng giải, gật gù liên hồi:

- Mấy câu cuối cùng rất hợp ý ta, thần Kinh Tây mười lăm lộ binh mã giám quân Lý Thường đứng trên Trường Thành viết: Quân khảng khái xuất quan giết giặc ... Bốn chữ đứng trên Trường Thành dùng rất khéo, thể hiện được quyết tâm đột kích Sóc Châu diệt địch ...

Lý Thường không hiểu:

- Đại soái, ý lão phu là cái thành dưới chân này này, chứ không phải Trường Thành thời Tần ở Sóc Châu đâu, nó đang nằm trong tay người Liêu.

Vân Tranh kéo chặt áo choàng:

- Đợi tấu báo về Đông Kinh thì Sóc Châu cũng nên thu hồi, yên tâm đi, ông ở lại hiệp trợ Lý Đông Sở bảo vệ thành quan, Lão Lý xử lý quan hệ là sở trường của ông, toàn bộ sự vụ dân sự, hậu cần trong quan do ông chịu trách nhiệm, nhưng hành quân đánh trận thì ngàn vạn lần chớ xen vào.

Lý Thường khom người đáp:

- Đại soái cứ yên tâm, ngài xuất chinh bên ngoài hãy bảo trọng.

Vân Tranh cười dài xuống núi, trong Nhạn Môn Quan vô số quân tốt đã đứng im chờ đợi từ lâu, theo cùng tiếng tù và kéo dài, cổng chính Nhạn Môn Quan phủ bụi bao lâu chầm chậm mở ra, Thiếu niên quân cưỡi ngựa háo hức xông tới trước tiên, sáu con Hải Đông Thanh cũng mượt gió bay vọt ra ngoài tường thành.

Đây là mở đầu thời khắc lịch sử trọng đại của Đại Tống.

Đại quân tiến lên với tốc độ đều đặn, không nhanh không chậm, nhưng mỗi bước chân đều vô cùng kiên định, đây là kế hoạch được chuẩn bị từ lâu, bọn họ là chủ quân tấn công Thành Vũ thành ở Vũ Châu, châu này ăn sâu vào cương thổ Đại Tống của người Liêu, như một thanh gươm cắm vào tim, cùng với Sóc Châu chia cắt quân Tống có thể chi viện cho nhau, nên nên cần đoạt Vũ Châu, Sóc Châu trước tiên, như thế mới có thể nối Nhạn Môn Quan vào Vạn Lý Trường Thành, tạo nên một hệ thống phòng ngự hoàn chỉnh, cần ít quân hơn nhưng lại phòng thủ tốt hơn.

Cùng xuất quân sẽ còn có Khả Lam quân, bọn họ tiến chiếm Ngũ trại và Ninh Viễn trại, hai trại này chỉ có năm nghìn quân, Vân Tranh không tin bọn chúng có thể chống lại hai vạn quân, huống hồ còn có Hưng Hóa quân của Lang Thản hậu viện, không có khả năng thất thủ.

Tiếng tù và, trống trận, bước chân, ngựa hí đánh thức hoang nguyên Nhạn Môn Quan.

Một cảnh tượng khác thường xuất hiện, kỵ binh Đại Tống với ưu thế vượt trội về số lượng càn quét bốn phương, bất kể quân Liêu ẩn nấp ở đâu đều dốc thẳng tới, sau đó dùng ưu thế tuyệt đối về quân số và trang bị, sử dụng công kích tầm xa sở trường, tiêu diệt nhanh gọn những nhóm kỵ binh người Liêu không kịp đề phòng, diệt xong là đi ngay, hoàn toàn không để ý tới tài vật bị bỏ lại.

Tin tức báo về Tiêu Hỏa Nhi tọa trấn Đại Đồng phủ không kìm được nữa, sáu ngày qua có năm đội kỵ binh được phái đi quấy nhiễu Nhạn Môn Quan bị tiêu diệt, đây tuyệt đối không phải là thám báo hai bên va chạm, mà là kế hoạch tác chiến bố trí tỉ mỉ.

Hoàng đế bị tập kích ở Áp Tử hà, nước Liêu từ trên xuống dưới đang nóng lòng báo thù, nhưng Tiêu Hỏa Nhi không quá để ý tin tức này, vì hắn đang đối diện với Vân Tranh đã đánh bại cả Một Tàng Ngoa Bàng của Tây Hạ, hơn nữa Nhạn Môn Quan là thiên hạ hiểm ải, tuyệt đối không phải một mình hắn có thể công phá, nên hắn lờ đi, không nghe không hỏi, án binh bất động.

Đến khi tin dữ từ trong tộc truyền tới, hoàng hậu Tiêu Quan Âm bị mất một tay, Tiêu Hỏa Nhi không còn lừa chọn nữa, ít nhất phải làm ra vẻ tấn công Nhạn Môn Quan, kiềm chế Vân Tranh cho đại quân nước Liêu ở Hà Bắc tấn công Nê Cổ trại.

Nhưng năm nghìn kỵ binh bị tiêu diệt mà không khiến đối phương sứt mẻ chút nào.

- Tiết độ sứ, quân Tống sử dụng đạn thuốc nổ hoàn toàn khác với vũ khí thuốc nổ của chúng trong quá khứ, mạt tướng ở Hà Bắc tìm đủ biện pháp kiếm được một quả đem thử, thực sự là có thể khai sơn phá thạch.

Quách Hằng Xuyên là lão tướng của Đại Liêu, năm nay trên sáu mươi, tóc đã bạc nhưng sức không thua Liên Pha năm xưa, báo cáo:

- Vậy phải đề phòng ra sao?

- Ti chức từng nghiên cứu biện pháp ứng phó, nhưng không có manh mối nào, chỉ có thể nói, phải tránh xa nó, nếu không dù dũng sĩ dũng mãnh đến mấy, trúng phải nó cũng tan xương nát thịt.

Tiêu Đạo Ngôn đường huynh của Tiêu Hỏa Nhi nói:

- Tổn thất năm nghìn binh mã chưa là gì, chúng ta có thể chịu được, Đại Đồng phủ có tới ba mươi bảy vạn sáu nghìn quân, nhưng mục đích của Vân Tranh rất có thể không phải là giết người mà là cướp đất, quân Tống lần này ám sát bệ hạ là vì Yến Vân Thập Lục châu, mà Đại Đồng phủ chúng ta lại chiếm tới năm châu trong đó, không thể không cẩn thận.

Quách Hằng Xuyên lần nữa chắp tay nói:

- Kế sách hiện nay chỉ có một, là toàn quân dồn ép bao vây Nhạn Môn Quan, tin rằng Vân Tranh sẽ không dám làm bừa, tuy tiêu hao nhiều lương thảo, nhưng là cách ổn thỏa nhất. Nếu cần, chúng ta sai đại quân phá núi bịt lối ra của Nhạn Môn Quan, khiến bọn chúng không thể gây họa cho Đại Đồng phủ được nữa.

Tiêu Hỏa Nhi vỗ tay khen hay, lập tức lệnh quân đội tập kết ở Ứng châu, chuẩn bị vòng qua Độc Long sơn, tới ngoài Nhạn Môn Quan, xây dựng thành trại chặn lối quân Tống.

Nhưng khi quân đội vừa chỉnh đốn xong ở Ứng Châu thì thám báo về đưa tin, Thần Vũ thành đã thất thủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.