Tiền Vu Chính là một trong những sĩ tử theo Chu Đồng trong chuyến đi lần này, bất phục vung tay nói:
- Chu huynh cho dù làm việc thiếu chu toàn một chút, cũng không nhất thiết phải nặng lời như thế chứ, dù gì bọn ta cũng hoàn thành vượt yêu cầu tướng chủ đưa ra, hơn còn vất vả lên tận thảo nguyên, đâu phải ngồi mát ăn bát vàng.
- Ngươi nói ai ngồi mát ăn bát vàng?
Lang Thản lạnh lùng bước tới:
- Ngươi có biết những ngày qua ở đại doanh xảy ra chuyện gì không? Đừng nghĩ chỉ ngươi mới khổ cực.
- Được rồi, được rồi, lỗi đúng là của ta, tướng chủ giáo huấn phải lắm, cùng là huynh đệ với nhau cả, không nên bất hòa.
Chu Đồng thu lại tâm tình, cười vui vẻ ngăn cản hai người kia:
- Huynh đệ ta nói là giữ lời, giờ mời mọi người tới Linh Tê các một chuyến.
- Ta có nhiệm vụ ở doanh, không đi.
Lang Thản nói xong quay người đi luôn:
- Hì hì, Lang Thản tính khó gần, xưa nay đều thế mà, mọi người đừng chấp hắn.
Khương Triệt đi tới choàng vai Chu Đồng, nói lảng đi:
- Nhân tiện nói tới Linh Tế các, có tin động trời đây, các ngươi đi xa về chắc chắn còn chưa biết?
- Tin gì mà động trời, nói nhanh đi, đừng nhử mồi.
Chu Đồng huých cho Khương Triệt một phát, trong lòng hắn không t hoải mái, giọng ra vẻ đùa cợt:
- Đừng có Hoa Nương gả cho người ta rồi nhé!
Khương Triệt bật ngón cái:
- Quả nhiên không hổ danh Chu đại công tử phong lưu nức tiếng Thành Đô, đoán một cái mà trúng tám phần.
- Không thể nào.
Đám Chu Đồng, Vu Tiền Chính thất thanh, với họ mà nói không khác gì sét đánh ngang mày, hoa trên cành dù mình không hái được, cũng không muốn nhìn thấy người khác hái.
Tiếu Lâm vốn đang rời đi, nghe thế khựng lại, làm sao có người biết chuyện giữa mình và Hoa Nương được? Đến ngay cả Vân Tranh cũng đâu có biết.
- Tên khốn này nói mau, còn hai phần nữa là gì?
Chu Đồng chẹt cổ Khương Triết:
- Không cần tra tấn, ta khai, ngươi chỉ nói đúng tám phần, vì ta biết nam nhân đằng sau Hoa Nương là ai rồi …
Khương Triết vốn định câu kéo thêm, nhưng Chu Đồng siết tay chặt hơn, nói vội:
- Ặc, được, ta nói ngay, đó chính là tướng chủ .. mau buông ra … chết ngạt bây giờ.
Chu Đồng lỏng tay cho Khương Triết thoát ra, nhíu mày, Vân Tranh gần như không tới Linh Tê Các cơ mà, trước nay đâu thấy hai bọn họ có liên hệ gì.
- Ta nói thật, chuyện xảy ra khi các ngươi không có nhà, lúc đó Tào Vinh đô giám mới của Vĩnh Hưng quân tới Thành Đô, bao trọn Linh Tê các để mời tướng chủ. Các ngươi cũng biết đấy, trước nay dù bỏ bao nhiêu tiền, thân phận lớn thế nào chăng nữa cũng không thể mời Hoa Nương bồi tiếp, nhưng hôm đó Hoa Nương đích thân ra mặt hầu hạ tướng chủ, ngồi bên bóc nho cho vào tận miệng tướng chủ, dáng vẻ vô cùng thân mật, chính Tiểu Thúy kể cho ta …
Tiếu Lâm nghe tới đó thì hai tay xòe ra bóp vào một lúc mới bình tĩnh lại, sau đó thi triển khinh công phóng vút đi, khi chấp nhận Hoa Nương tức là cũng phải chấp nhận điều tiếng bủa vây nàng rồi.
….
Tô Tuân đi theo Vân Tranh, khẳng đinh:
- Tướng chủ không cần áy náy, bọn họ trước kia là đồng song của tướng chủ, nhưng bây giờ là thuộc hạ, đám sĩ tử đó kiệt ngạo bất thuần, nếu không dằn mặt, sau này khó sai bảo, hôm nay không dùng tới quân pháp là nương tay rồi.
Vân Tranh thở dài:
- Có câu quân pháp là thứ vô tình, một khi nghiêm khắc chấp hành là không có tình nghĩa gì hết, ân tình chỉ xuất hiện khi bộ hạ không vi phạm quân pháp thôi. Nên thời xưa nhiều danh tướng lấy thủ hạ thân cận nhất của mình ra chỉnh đốn quân kỷ.
- Chu Đồng là tên có tính cách sái thoát nhất, cũng là kẻ có tư tưởng riêng nhất trong quân, thích thể hiện, ham lập công, không muốn ở dưới kẻ khác, đó là bản tính không sửa được, tương lai hắn nhất định sẽ rời Thiếu niên quân mà đi, cho nên ta cho hắn cơ hội này, hắn đã tiếp xúc với sơn dân, mã tặc, mục dân cao nguyên, giờ cho hắn kinh nghiệm tiếp xúc với quan lớn, ta không mong gì hắn nhớ tình nghĩa với ta, chỉ mong Đại Tống thiếu đi một tên thư sinh hại người, loại thông minh như hắn gây hại mới là khủng khiếp.
Tô Tuân phiền muộn nói:
- Lòng người khó dò, tướng chủ có chuẩn bị trước cũng tốt, Chu Đồng, đúng là không hề hợp với quân ngũ, tự cho mình thông minh, không nghe quân luật, làm ti chức nhớ tới chuyện Mã Tốc làm mất Nhai Đình.
Gia Cát Lượng gạt nước mắt chém Mã Tốc dùng trong trường hợp này là rất thích đáng, nhưng Tô Tuân chỉ nói đúng một phần, Vân Tranh còn có tính toán xa hơn, Thiếu niên quân ngay từ lúc thành lập đã gây chú ý lớn, nếu trên dưới một lòng thì không ai yên tâm, chuyện ngày hôm nay y vốn xử lý khéo léo hơn, nhưng cố tình gây xung đột với Chu Đồng, khiến cấp dưới mâu thuẫn để tiện bề khống chế là đạo ngự hạ bất kể xưa hay nay đều dùng, so với việc để triều đình gài người gây mâu thuẫn, chẳng bằng tự tạo mâu thuẫn để tiện bề khống chế.
….
Mưa phùn liên miên, Lục Khinh Doanh cảm giác mình sắp mốc rồi, trượng phu gần đây rất bận rộn, về nhà một chuyến cũng vội vội vàng vàng, chẳng có thời gian tổ chức hôn lễ với Cát Thu Yên, về nhà ghé tai vào bụng nàng nghe con cử động, đi kiểm tra học vấn của Vân Nhị, xoa đầu Tịch Nhục vài cái, ăn được bữa cơm là lại phải về quân doanh.
Trương phu gầy đi nhiều, cũng phải, hơn bốn vạn cái mồm, ai chẳng lo nát lòng.
- Thu Yên, Thu Yên, ngươi tới giúp ta trở mình đi, Tiểu Trùng tránh ra.
Lục Khinh Doanh vừa đuổi Tiểu Trùng đang xí xớn chạy tới, vừa gọi Cát Thu Yên đang bận tối mắt, nàng thích sai bảo Cát Thu Yên:
Vội vội vàng vàng chạy vào, Cát Thu Yên chà cho hai tay nóng lên rồi mới cẩn thận, đỡ Lục Khinh Doanh chuyển sang tư thế dễ chịu hơn, đưa ra một cuốn sổ:
- Phu nhân, tơ tằm nhà ta năm nay đã bán hết rồi, có điều Tịch Nhục không vui, nói trong nhà nên giữ lại một ít để cô ấy tự dệt lụa, còn nói Trịnh gia, Lương gia mang gấm lụa đi bán giá cao, nhà mình vất vả để người khác kiếm tiền.
Lục Khinh Doanh cầm cuốn sổ, phê đỏ lên đó, chép miệng nói:
- Tịch Nhục bị lão gia chiều hư rồi, từ nhỏ đã bỏ mặc cho cô ấy làm theo ý thích, nói muốn nuôi tằm, thế là lão gia đi mua cả rừng dâu, vì thế mà còn xung đột với hàng xóm. Nuôi tằm chưa đủ, lại muốn ươm tơ, lão gia lại vất vả chạy đi xin giấy tờ, mở xưởng, tuyển người, giờ lại muốn dệt gấm rồi, sau này có khi muốn tự tổ chức thương đội đi bán. Không biết lão gia nghĩ cái gì đây, muốn nuôi thành bà cô già sao?
- Hay, lão gia muốn nạp Tịch Nhục vào phòng?
Cát Thu Yên do dự một lúc mới dám hỏi:
Lục Khinh Doanh bật cười, xỉa tay vào trán Cát Thu Yên:
- Ta biết mà, tính ngươi cũng bá đạo, không muốn lão gia nạp thiếp phải không? Cho ngươi biết, ngươi cả nghĩ rồi, ngươi còn chưa hiểu lão gia đâu, lão gia không giống nam nhân khác, thấy mỹ nhân là muốn kéo vào phòng, lão gia gần gũi với ai, thì trước hết coi người đó như người thân trong nhà. Tịch Nhục là người tới Vân gia đầu tiên, nghe nói khi đó cô ấy cùng lão gia, Nhị thúc còn sống trong một cái nhà trúc dột nát.
- Lão gia bận ra ngoài kiếm tiền, Tịch Nhục ở nhà chăm lo nhị thúc, tình cảm từ đó bối dưỡng lên, với lão gia mà nói, Tịch Nhục là tiểu muội, tình cảm đó không hề kém Nhị thúc đâu.
- Về sau trong nhà còn có một tiểu nương tử Lam Lam nữa, người ta thực sự là nguyệt thẹn hoa nhường, biết không, Lam Lam chỉ tham gia tuyển tú nữ một lần đã đứng đầu rồi, khỏi nói biết đẹp tới nhường nào. Lão gia nếu thích nữ sắc đã giữ Lam Lam lại, giờ người ta đã là chiêu dung nương nương.
Lục Khinh Doanh ăn nho do Tiểu Trục bóc cho, kiêu ngạo nói:
- Cho nên có thể nói, vào Vân gia khó hơn hoàng cung, câu này ngươi nghe giữ trong lòng, đừng mang ra ngoài huyên thuyên. Còn Hoa Nương tỷ tỷ, ài, đó là trường hợp đặc biệt, ta có nói ngươi cũng, đó là người ngươi phải tiếp xúc mới có thể cảm nhận được. Tóm lại, ngươi được gả vào Vân gia cũng là duyên phận cực lớn, phải biết trân trọng.
Cát Thu Yên vâng dạ, thấy Lục Khinh Doanh vươn tay ra chỉ lên bàn trang điểm, vội chạy tới lấy trâm do hoàng hậu thưởng cho, gài lên tóc Lục Khinh Doanh:
- Bên ngoài lạnh lắm, phu nhân còn định đi đâu?
HẾT!