Ai ngờ mâu thuẫn giữa vo tướng và văn thần lại bùng phát như thế này, đây không phải là không khí đàm phán tốt.
Vân Tranh và Thạch Trung Tin có lợi ích tương đồng, bọn họ ở loại chuyện khác sẽ nhường nhìn ba phần, nhưng ở loại chuyện này không lùi bước.
Triệu Trinh sắc mặt khó coi, lạnh lùng nhìn Thạch Trung Tín, quát:
- Chuyện đó về kinh bàn sau, lúc này không được nhiều lời.
Thạch Trung Tín khom người vâng dạ, khinh bỉ liếc nhìn đám Lý Thục quay về chỗ ngồi không nói nữa, hoàng đế giáo huấn Thạch Trung Tín trước mặt Lý Thục, phân ra rõ xa gần thân sơ.
Người thân thì tất nhiên có thể mắng chửi, giơ tay là đánh, còn người ngoài phải chú ý giữ thể diện, đó là đạo lý bình thường, nên Thạch Trung Tín dù bị mắng vẫn thoải mái.
Đám Lý Thục vốn tưởng rằng đề xuất vấn đề vào lúc này sẽ chiếm được ít ưu thế, bởi vì thời gian tới không lo tới chiến sự nữa, không ngờ hoàng đế không cho rằng tướng quân thu gom vài quân tốt tàn tật có vấn đề gì.
Xưa nay tướng quân đều làm thế, không có gì lạ, thân là tướng soái không biết mua chộc lòng quân, thì sĩ tốt sao hết mình trên chiến trường, an bài cho bộ tốt tàn tật là phù hợp với yêu cầu mỹ đức của người Đại Tống, dưới hoàn cảnh nghiêm ngặt năm xưa thái đổ đoạt binh quyền còn không tước đoạt quyền lực này của tướng quân.
Triệu Trinh thời gian qua đi khắp quân doanh, tiếp xúc nói chuyện với không ít tướng tá binh tốt, hắn ta hiểu thêm rất nhiều việc, như tướng quân muốn chỉ huy quân đội phải an bài thân tín vào vị trí trọng yếu, trong quân thì thân binh luôn có sức chiến đấu mạnh nhất, nắm rõ ý đồ chủ soái, lại có thể tử chiến tới cùng.
Lời của Lý Thục thoạt nghe có lý lắm, một lòng nghĩ cho sĩ tốt, nhưng Triệu Trinh đâu ngốc, thừa hiểu hàm ý xâu xa trong đó, nếu dựa theo lời của họ mà làm, thực chất là tăng thêm một bước tước đoạt quyền lực của của võ tướng, biến bọn họ hoàn toàn trở thành tướng mà không có quân, nhưng tai hại hơn sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới sức chiến đấu của quân đội.
Giờ Đại Tống thi hành sách lược tướng không biết quân, không rõ tướng, việc luyện quân quản quân thường ngày có giáo đầu lo, tướng quân không có quyền can thiệp, đến khi chiến đấu mới giao quyền, Triệu Trinh cho rằng chính sách này cơ bản chặn đứng khả năng tướng quân làm phản rồi.
- Liêu hoàng giờ tới đâu rồi?
Triệu Trinh quay sang hỏi Trâu Đồng Minh:
Trâu Đồng Minh rút cờ trên lưng vẫy gọi thám báo tới, hỏi mấy câu xong, trả lời:
- Liêu hoàng cách Bình Hình đài chưa tới mười dặm, quân tiên phong đang bố trí trạm canh, quân ta cũng đã tới lúc sáng, phụ trách thủ vệ là Tiếu Lâm tướng quân.
- Có điều theo bẩm báo, Tiếu Lâm tướng quân và bộ đội tiên phong nước Liêu có va chạm quy mô nhỏ, Tiếu Lâm tướng quân chặt đầu ba tên.
Triệu Trinh hiểu, xung đột này rất có thể do cố ý, mục đích thăm dò nhau, giương oai, đúng sai hay do bên nào khiêu khích không quan trọng, Tiếu Lâm xuất thân Hài nhi quân, biết nặng nhẹ.
Một con chim ưng từ trên trời bay xuống, đáp ở liễn giá, hiên ngang đi lại mấy bước, vươn cổ khoan khoái hướng về phía Bột Bột.
Trâu Đồng Minh cười toe toét sai cung nữ đưa Bột Bột hộp thịt tươi thưởng cho chim ưng ăn, đợi Bột Bột đưa cho ống trúc buộc ở chân, lấy ra cuộn lụa nhỏ, liếc qua một cái giao hoàng đế.
- Đấu tướng?
Triệu Trinh nhíu mày, đấu tướng vào thời kỳ Xuân Thu vô cùng thịnh hành, lúc đó chiến tranh vô cùng nguyên thủy, một viên mảnh tướng có thể xoay chuyển cục diện cả một cuộc chiến.
Trong tiểu thuyết, bút ký miêu tả rất nhiều cảnh chiến tướng thách đấu với nhau trên chiến trường, nhưng sự thực ghi chép trên chính sử rất ít, dã sử chỉ xem vui vậy thôi, chớ có tin.
Thắng bại trên chiến trường quyết định ở sức chiến đấu của quân đội và tài chỉ huy của tướng lĩnh, chứ không phải ở cái dũng thất phu, ( Binh pháp Tôn Tử) có nói, người làm tướng có năm tố chất trí, tín, nhân , dũng, nghiêm, chứ chẳng cái nào gọi là khỏe hay giỏi đánh nhau. Bạch Khởi đâu cần võ nghệ cao cường mà chôn sống bốn mươi vạn quân Triệu, Hàn Tín sợ đánh nhau mà chịu nhục chui háng vậy mà về sau giúp Lưu Bang giành thiên hạ.
Miêu tả tướng quân xông pha trận địa giết địch như rạ, đưa quân giành phần thắng là sự vô tri, cũng là xem thường tướng lĩnh, không phải ca ngợi.
Lý Thục vuốt râu:
- Liêu hoàng hết trò rồi, trên chiến trường không chiếm được ưu thế, mượn man lực ra oai, nước Liêu đi xuống tới mức này làm người ta thở dài.
Tống Thụ gật gù:
- Hán Thư ghi chép, Hán vương Lưu Bang và Hạng Vũ giao chiến ở Quảng Vũ, Hạng Vũ muốn cùng Hán vương đơn đấu. Lưu Bang nói : Ta chỉ đấu trí, không đấu sức. Hạng Vũ lệnh dũng sĩ khiêu chiến, bị Hán tướng Phàn Khoái bắn chết ngay.
- Đại Tống ta xưa nay không dương danh bằng võ lực, Đông Hoa môn xướng danh mới là anh hùng hảo hán, bệ hạ hãy lệnh Đại tướng quân, phàm Liêu tướng khiêu chiến là bắn chết.
Triệu Trinh nghe quần thần nghị luận nụ cười hiện lên mặt, bảo Trâu Đồng Minh đưa cho Vân Tranh.
Lát sau Trâu Đồng Minh sắt mặt cổ quái quay về nói:
- Đại tướng quân nói, quân ta về binh lực chỉnh thể không bằng nước Liêu, nhưng tướng quân đỉnh cao thì Liêu tướng chỉ ỷ vào sức khỏe không thắng nổi ...
- Hoang đường!
Lý Thục chưa đợi Trâu Đồng Minh nói hết đã mắng:
Hàn Kỳ nhíu mày:
- Nói tiếp đi, Đại tướng quân muốn vị tướng nào ra ứng chiến?
- Đại tướng quân đã hạ lệnh Tiếu Lâm tướng quân giết hết quân tốt tiên phong của nước Liêu.
- Làm xằng!
Lý Thục đứng lên chắp tay với hoàng đế:
- Đây là lệnh bừa bãi, xin bệ hạ ngăn cản.
- Chúng ta đang ở trong quân, Đại tướng quân nắm quyền chủ đạo, các khanh đừng nên vượt quyền, loạn quân trận, Đại tướng quân là danh tướng của Đại Tống ta, làm việc ắt có lý.
Lý Thục trao đổi ánh mắt với đám Tống Thụ, điều bọn họ luôn lo lắng xảy ra, địa vị võ tướng đang dần thay đổi, ngay cả hạng nhát chết như Thạch Trung Tín trước kia lên triều giả vờ ngủ gật không dám can dự bất kỳ việc gì, vừa rồi dám lên tiếng mỉa đói chọi lại.
Quay đầu lại chiền thiên sương xa, Vân Tranh ngồi ngay ngắn ở đó, kẻ này có mị lực âm thầm thay đổi người khác, đó là điều họ e ngại nhất.
Chỉ là bọn họ không biết, vị đại tướng quân ngồi đó uy nghiêm ngồi đó không nói không rằng chính là Hầu Tử.
Còn Vân Tranh à, y đang ngồi trong xe ngựa ung dung ăn dâu dại ướp đá, Cát Thu Yên ở bên cạnh bóp chân, vô cùng khoan khoái.
Cho tới khi nghe thấy ba tiếng pháo nổ, Vân Tranh lười nhác ngồi dậy, Cát Thu Yên giúp trượng phu mặc khải giáp, nàng cũng mặc áo giáp kiểu nữ, ngoại trừ cái lông chim đẹp dẽ trên mũ bị Vân Tranh bắt bỏ đi còn lại y như cũ, cực kỳ bắt mắt.
Dọc đường đi Hầu Tử giật mình thon thót, chỉ lo có mũi tên từ góc nào đó bắn tới thì toi đời, nay thấy lão gia đã tới, vội cắm đầu vào khoang xe, dưới ánh mặt trời chói chang như thế mặc áo giáp sắt đen hút nhiệt, hắn sắp bị nướng chín rồi.
- Sao chàng lại trêu chọc Hầu Tử như thế?
Cát Thu Yên trách:
- Cái con khỉ này tay quá dài, thích vươn lung tung, sán tới chỗ không nên tới, hứng thú chuyện riêng tư của người khác, đó đâu phải việc hắn nên làm, chẳng may bị người ta cho rằng ta sai phái thì hỏng, phải chịu chút giáo huấn cho nhớ.
Vân Tranh lên đại thanh mã tới Bình Hình đài thấy Tiếu Lâm xách trường thương ngồi trên chiến mã uy phong lẫm liệt, người Liêu đối diện có thể đứng lên không còn nhiều, vẫn rất quật cường cầm búa đối kháng.
Xa giá của hoàng đế tới sớm một chút đã cứu sống đám người Liêu này, chỉ muộn một tuần hương thôi thì bộ đội tiên phong người Liêu đã chẳng còn ai sống sót, tên Liêu tướng kia có thể giằng co với Tiếu Lâm lâu như thế làm Vân Tranh bất ngờ.
Vì tranh đoạt ưu thế thượng phong cho hoàng đế của mình, bề ngoài đã chết không ít, chẳng biết sau lưng đấu đá kịch liệt thế nào.
Tiếu Lâm lui về, Liêu tướng cũng dẫn người lui về phía sau, ở xa cờ quạt rợp trời, liễn giá của Liêu hoàng tới nơi rồi.