Vân Tranh phất tay cho tiểu lại lui ra, nếu Lưu lang trung đã đi Đăng Châu, tức là không điều binh Đông Kinh mà hẳn là Tín An quân đóng ở Nê Cổ trại, đội quân này có kinh nghiệm tác chiến với quân Liêu, lãnh binh là Trương Đông Nghiêu hậu bối của mãn tướng Trương Quỳnh, nghe nói người này giỏi dùng mã đao, có cái dũng một đánh vạn.
Trương Đông Nghiêu hẳn không phải loại tầm thường, nếu không chẳng lọt vào mắt Cao Kế Tuyên.
Vân Tranh thấy mình thật vô dụng, không làm được gì cả, Triệu Trinh lấy đi văn thư điều binh, còn không để lại hồ sơ lưu trữ, chứng tỏ đã quyết thực hiện kế sách này, không biết Cao Kế Tuyên đổ cho bùa mê thuốc lú gì.
Ngồi một mình trong công giải phòng tới khi trời tối, Hầu Tử mang đèn vào mới giật mình tỉnh dậy từ trầm tư, thổi tắt đèn rời cung ..
Trong nhà rất náo nhiệt, thực ra nơi nào có Tô Thức là sẽ náo nhiệt, giọng hắn rất to, tính cách lại phóng khoáng, rất được nha hoàn trong nhà yêu thích. Một đám người ở trong phòng trò chuyện, lúc này Tô Thức đang kể câu chuyện ma quái, đám nha hoàn phó dịch nín thở lắng nghe.
- Hòa thượng Diệu Thoan ở Nghi Hưng là quản sự tăng ti chính, có một hôm ông ta đang ở trong phòng làm sổ sách, chợt nghe có người gõ cửa sổ, nhưng không ai đáp, cho rằng thư lại trêu đùa, đột nhiên giấy dán cửa bị rách, một cái đầu chui vào, nhìn kỹ mới phát hiện đó là đầu phụ nhân ...
Vân Tranh dừng chân nghe thử rồi lắc đầu về hậu trạch, Lục Khinh Doanh và Cát Thu Yên đang bế con, ê a trò chuyện, Lạc Lạc quỳ trên bàn, tay cầm bút lông viết chữ rất chăm chú.
Thò đầu nhìn, phát hiện khuê nữ đã biết vẽ vòng tròn, bàn tay, mặt, váy áo dính toàn mực, đã thế còn ôm chầm lấy y, Vân Tranh không chê bẩn, cầm tay khuê nữ dạy vẽ vài cái vòng thật tròn. Lục Khinh Doanh giao nhi tử cho nhũ nương, thuận tiện bảo Tiểu Trùng dẫn Lạc Lạc đi tắm rửa, giúp Vân Tranh thay y phục:
- Phu nhân hôm nay không vui à?
Vân Tranh lắc đầu, chỉ đống hộp trên bàn:
- Nhà ai mang tới đấy?
- Thạch gia, nó là phụng mệnh lão thái quân tới cảm tạ, thiếp xem rồi, lễ vật không nhỏ.
Với nhãn quang của Lục Khinh Doanh mà nói câu này thì tức là giá trị liên thành, Vân Tranh không hứng thú xem, chỉ nói:
- Bảo Tịch Nhục làm cơm cho ta, từ chưa tới giờ chưa ăn.
Cơm tối của Vân Tranh chỉ có một bát mỳ cực lớn, Tịch Nhục biết Vân Tranh thích gì, nhiều tỏi, nhiều dấm, còn cho vào không ít thù du, hai đĩa dưa, ăn rất đã.
Ăn hết mỳ Vân Tranh rủ hai lão bà uống rượu, chơi đoán quyền, sáng hôm sau mặt trời chiếu tới mông Vân Tranh mới chịu dậy, phát hiện ra đại lão bà đang ngáy ngon lành, còn tiểu lão bà không thấy đâu, người có tửu lượng cao nhất Vân gia là Cát Thu Yên, nữ nhi giang hồ, không thể thiếu bản lĩnh này.
Vân Tranh quyết định hôm nay phải dứt điểm hôn sự của Vân Nhị, chuyện này không trì hoãn được nữa, nếu không Triệu Trinh sẽ hoài nghi thành ý của Vân gia, hắn sắp ngã sấp mặt, con người lúc yếu đuối nhất càng nghi ngờ kẻ khác.
Tướng môn sát khí nặng, thường mà nói không chú trọng ngày giờ, với bách tính mà nói có lẽ là ngày không lành, với tướng môn có khi là ngày lành.
Ví như hôm nay là ngày Bạch Hổ lâm đầu, nhưng Vân Tranh là chủ soái, phòng chính của y gọi là Bạch Hồ tiết đường, trọng địa quân cơ. Trong nhà có bạch hổ, nên Bạch Hổ lâm đầu chỉ lợi chứ không có hại.
Lục Khinh Doanh cẩn thận lấy từ trong phòng ngủ ra một cái hộp lớn, liên tiếp mở ra ba cái hộp nhỏ hơn, cẩn thận lấy ra món đồ trang sức nhựa hình tỳ hưu màu đen. Đây là thứ treo trên di động của Vân Tranh, khi mới tới Đậu Sa trại, y đem cầm đồ, sau này Lục Khinh Doanh gả tới, một lần nghe Vân Tranh thuận miệng nhắc tới, không ngờ dùng mọi cách chuộc về, thành bảo bối của Vân gia.
Trong mắt Lục Khinh Doanh, cho dù thứ này không mang danh di vật tổ tiên thì cũng đã là báu vật vô giá, trông giống ngọc, nhưng rơi không vỡ, tìm rất nhiều danh gia trong nghề cũng không biết nó là chất liệu gì, dùng làm vật định thân là tốt nhất.
Lễ định thân của Vân gia rất đơn giản, một cái hộp gấm, một là thư cầu thân do Vân Tranh viết, một lá thư viết sinh nhật bát tự của Vân Nhị do Lục Khinh Doanh viết, ngoài ra không có thứ gì.
Thế nhưng người làm mai là Bàng Tịch và Địch Thanh thì vô cùng hài lòng, vì khi gửi hộp gấm, Lục Khinh Doanh nói, bên trong là vật tổ truyền của Vân gia, nàng là trưởng tẩu mà khi gả tới cũng không có.
Một canh giờ sau hai người từ hoàng cung về.
Bàng Tịch cười ha hả:
- Bạc thái phi rất hài lòng với lễ vật đính hôn của Vân gia, bệ hạ viết chiếu thư ban hôn, hoàng hậu nương nương còn tặng lại Vân gia một viên ngọc, Tần Quốc công chúa là viên minh châu của hoàng gia, Vân gia nên đối đãi cho tốt.
Vân Tranh nhận lấy hộp gấm Bàng Tịch đưa, mở ra xem một cái rồi đưa Lục Khinh Doanh thu lại, đợi đại hôn sẽ cho khách xem.
Địch Thanh đưa tới một tấm thiếp có hoa văn phượng hoàng của Tần Quốc công chúa, thứ này vốn thường không đưa thần tử xem, hoàng gia đưa cả canh thiếp chứng tỏ sự coi trọng với Vân gia.
Vân Tranh không xem mà chuyển cho Lục Khinh Doanh, sau đó mời hai người bọn họ tới thư phòng nói chuyện, nhưng Bàng Tịch muốn tới Bạch Hổ tiết đường.
Hôm nay trực là Hàm Ngưu, tên này toàn thân giáp trụ như đi ra trận, tay cẩm trảm mã đao đứng sừng sững dưới hành lang, sau lưng còn có bốn giáp sĩ canh gác, đây là Bạch Hổ tiết đường trong soái phủ, nơi có quân cơ mật. Vân Tranh đi qua được khom người nghênh đón, nhưng chặn hai người sau lại.
- Bàng công, Địch công có chuyện công muốn bàn với ta.
Hàm Ngưu lui sang bên, phòng này thường này không được phép ra vào, cho dù là Lục Khinh Doanh hay Lạc Lạc cũng thế.
Bàng Tịch gật gù:
- Quốc quân trọng địa nên thế, Bạch Hổ tiết đường ở Đại Tống chỉ có bốn cái, chỉ Vân hầu và Địch soái coi trọng, nhà Thạch Trung Tín cũng có, song lại thường tổ chức đánh bạc ở đó.
Ba người cùng cười đi vào, Bàng Tịch và Địch Thanh ngồi bên phải, Vân Tranh ngồi xuống ghế da hổ, nơi này không hầu hạ trà nước, nên Vân Tranh hỏi thẳng:
- Bàng tướng có chuyện gì?
Bàng Tịch nhắm mắt trầm tư một lúc:
- Ở Đại Tống ta muốn biết chuyện quân thì hai vị là lựa chọn hàng đầu, giờ lão phu có nghi hoặc, muốn nhờ hai vị giải đáp. Lão phu muôn có một đội quân muốn vượt biển bắc chinh, có được không?
Vân Tranh thấy Địch Thanh hoang mang, nói thẳng ra luôn:
- Bàng tướng nói thế không khác gì hỏi đường người mù, chuyện này đều têu là Cao Kế Tuyên, cho rằng Cao Hoài Đức có thể mang hơn vạn người tới Áp Tử hà phục kích Da Luật Hồng Cơ.
- Nói luôn ta và Địch soái từ đầu tới cuối không biết gì, tới hôm qua mới được Thạch Trung Tín cho hay, muốn tra xét ở xu mật viện, nhưng văn thư bị bệ hạ lấy đi hết nên đành thôi.
Địch Thanh vừa nghe xong, phản ứng không khác Vân Tranh là bao, đứng dậy ngay:
- Lão phu phải về Hà Gian phủ ngay, Vân hầu cũng mau lệnh thuộc hạ mau chóng hành quân tới Nhạn Môn Quan ngay đi, năm mươi năm bình an giữa Tống và Liêu hết rồi.
Lần này tới Bàng Tịch chẳng hiểu gì giữ tay Địch Thanh:
- Chuyện này thành được không?
- Còn thành hay không gì nữa, chuẩn bị chiến tranh đi.
Địch Thanh nổi nóng hất tay Bàng Tịch ra, chạy vội đi, không ở lại thêm giây phút nào.
Bàng Tịch thấy thế hoảng sợ:
- Có Trương Đông Nghiêu của Nê Cổ trại, Cao Hoài Đức, Cao Nhạc, Cao Đăng đều là tướng lĩnh không tầm thường.
- Xem ra triều đình chuẩn bị vô cùng đầy đủ, ha ha ha, thảo nào trước kia Cao gia bỗng dưng cả nhà gặp họa, chẳng ai giúp, mỗi ta và Địch soái ngốc nhếch chạy ngược chạy xuôi.
Vân Tranh chắp tay:
- Phục, Vân Tranh không phục các vị cũng không được rồi, nếu triều đình đã dự mưu lâu như thế, vậy ta còn nói gì được nữa, ngồi đợi Da Luật Hồng Cơ bị giết, sau đó nhẹ nhàng tiếp nhận Yến Vân Thập Lục châu thôi.
HẾT!