Trí Tuệ Đại Tống

Chương 13: Q.8 - Chương 13: Hầu gia ngã bệnh.




- Ha ha ha, Vân hầu sai rồi, Âu Dương Vĩnh Thúc không phải người cổ hủ, mà ngài muốn lấy người từ Quốc Tử giám đúc là cần ý chỉ của bệ hạ. Mà ngài cần quan viên so không tới quan giải, nơi đó hồ sơ quan viên chất thành đống, quan viên nơi đó đã được mài rũa tốt rồi, lấy đám học sinh làm gì?

Giọng Lữ Huệ Khanh rất có sức hút:

- Âu Dương Vĩnh Thúc ghét nhất là đem học sinh trẻ cuốn vào tranh đấu triều chính, những người này đều là cột trụ tương lai của Đại Tống, ông ta tất nhiên không thể cho ngài mang đi.

Vân Tranh hừ một tiếng:

- Mài rũa à, mài tới nhẵn thín rồi, ta cần người làm việc chứ không cần đám lươn chạch luồn lách.

Lữ Huệ Khanh nghiêm túc chắp tay nói:

- Vân hầu nói lời đó là không phải, mài rũa là quá trình quan trong trong việc tuyển quan, chỉ khi nào mài hết tính kiêu ngạo bốc đồng, trở nên thành thục vững vàng thì mới thể xuống châu phủ chăn dân, sao gọi là lươn chạch?

- Ta cần người làm việc tiền nhân chưa làm, trước mặt tối om nên phải cần tinh thần vô úy bước về phía trước, đám quan viên được mài rũa ý chí sa sút kia không cách nào đảm nhận được trọng trách này. Ta không sợ họ phạm sai lầm, vì mò mẫm trong bóng tối sao không có sai lầm cho được, nếu như con đường này mà thông, một trăm ba mươi vạn sương quân Đại Tống quay về dân tịch có ý nghĩa thế nào? Là Đại Tống trùng sinh rồi, vì mục đích vĩ đại đó, sai lầm một chút có sao?

Lữ Huệ Khanh nhìn Vân Tranh như nhìn quái vật:

- Vân hầu hẳn là biết, số học sinh này một khi phạm sai lầm, văn võ bá quan trong triều không tính sổ họ, mà đổ hết trách nhiệm lên người ngài đấy, ngài đã nghĩ kỹ chưa?

- Vả lại số học sinh này đều xuất thân từ các nhà quan hoạn, bọn họ có phụ huynh thân quyến, là có lập trường của mình, khi hạ quan đảm nhận việc dạy học ở đây đã phát hiện Quốc tử giám là một triều đình nhỏ, có câu kết bè phái, có công kích hãm hại nhau, không khác gì hết, ngài muốn dùng huyết khí của bọn họ là suy nghĩ một chiều mất rồi.

Vân Tranh đưa tay ra hứng lấy nước mưa dưới mái hiên, giọng xa xăm bi tráng:

- Lý Bạch nói trời sinh ra ta ắt sẽ dùng, ngàn vàng tiêu hết lại có ngay, nhìn trời ngẩng mặt mà cười lớn, há chẳng phiêu bồng trót dấn thân? Ha ha ha, con người thế giới này nếu cứ vì thứ nhàm chán mà rụt đầu rụt cổ thì còn thú vị gì nữa, quan vị là bậc thang thực hiện mộng tưởng thôi, không phải là đích đến.

- Cho nên cùng lắm ta lại về Đậu Sa trại làm ruộng, có gì to tát đâu? Ta vốn xuất thân nông gia, chỉ cần đã nỗ lực thì ăn cơm văn ngon lành, ngủ vẫn yên ổn. Lũ Huệ Khanh, vào nói với Âu Dương Tu, không phải ta chưa nghĩ tới hậu quả, mà không thèm nghĩ.

Bầu trời vẫn cứ đổ xuống cơn mưa không to không nhỏ, Vân Tranh nói xong hào sảng phất tay với Lữ Huệ Khanh, ấn tay một cái vọt lên ngựa, đại thanh mã xông vào làn mưa mờ mịt.

Lữ Huệ Khanh khom người chắp tay làm bộ dạng thụ giáo, tới khi thân ảnh Vân Tranh biến mất cuối con đường mới đứng thẳng dậy, chắp tay đi vào Quốc tử giám.

Đại sảnh có hai người ngồi ngang hàng nhau, một là Âu Dương Tu, người còn lại là nam tử trung niên, mặc nho sam xanh nhạt, râu ria chăm chút tỉ mỉ, rất có phong độ danh sĩ, ông ta là Lý Thường, hoàng đài ngự sử, gia tộc tuy không phú quý, nhưng thanh danh tốt, là dòng dõi thư hương, hảo hữu của Âu Dương Tu.

Âu Dương Tu chỉ một thời gian thôi mà già đi cả chục tuổi, ông ta và Vân Tranh xưa nay không có xung đột, nhưng vì chuyện Tiền Hiệp mà hận lây toàn bộ võ tướng khác, vừa xong thái độ với Vân Tranh không tốt, quay trở lại liền ân hận ngay, chỉ là không bỏ thể diện xuống được mới sai Lữ Huệ Khanh ra thăm dò, thấy hắn về vội hỏi:

- Thế nào?

Lữ Huệ Khanh không bình luận, đem toàn bộ cuộc nói chuyện của mình với Vân Tranh thuật lại, làm Âu Dương Tu trầm tư không thôi.

Lý Thường vuốt râu khinh bỉ:

- Vĩnh Thúc, ông làm đúng, không việc gì phải áy náy hết, Lương Sơn Bạc có tám trăm dặm đất mầu mỡ, mấy chục năm qua bỏ hoang, thành nơi tụ tập đám đạo phỉ, người khác không dám đụng vào, nhưng Vân Tranh dám, ta biết danh tiếng ma vương của y, đám đạo tặc đó y tới số rồi.

- Chỉ là số đất đai để hoang lâu năm kia một khi khai khẩn sẽ thành ruộng tốt thượng hạng đó, nói trắng ra là của Vân gia, còn đám sương quân kia, chỉ cần cho lão phu vừa thay bệ hạ kinh lược Giang Nam về, từng nghe một tên tướng chủ ở đó lúc say rượu khoe khoang, hắn một năm không phát tiền lương cho quân hộ, đám người đó không chết đói, chỉ gày một chút.

- Đám chủ soái đó kẻ nào không hút máu quân sĩ, chúng ta không để y lợi dụng tinh hoa Đại Tống làm việc dơ bẩn ..

- Hắt xì!

Vân Tranh về tới nhà là không ngừng hắt hơi, uống canh gừng, ngâm nước nóng xong vẫn nước mắt nước mũi lèm nhèm, còn bà nó, biểu diễn một phen thế là cảm phong hàn.

Hạ lệnh một tiếng, dùng dấm xông phòng, đuổi hai bà bầu đi thật xa, bắt đầu hành trình mắc bệnh, không cho người nhà vào, ai vào là đánh, thời đại khốn kiếp này không có thuốc đặc hiểu, cảm cúm cũng có thể chết người, không thể lây cho ai.

Nhà phu quý sinh bệnh thì nhốn nháo cả nhà, quốc hầu sinh bệnh, kinh thiên động địa, tin tức lan đi như lửa cháy đồng hoang, Văn Tín hầu hạ mình tới Quốc tử giám tuyển viên lại dùng cho sương quân, nhưng bị Quốc tử giám tế tửu Âu Dương Tu vô cứ xỉ nhục, tức giận đội mưa về nhà, người nóng bị mưa lạnh thấu lòng, thân thể cường tráng viễn chinh phương nam, bao vây thành Ô Sào, xâm nhập rừng sâu cũng không bị bệnh, lần này bị nội hỏa làm đổ gục rồi.

Nghe tin này không ít ngự sử ngôn quan tụ tập uống rượu ăn mừng, nâng chén vì Âu Dương Tu, tên quốc tặc đó ngông nghênh trên triều quen, tưởng muốn gì được nấy à? Không xem Quốc tử giám là chỗ thế nào, một võ nhân thô bỉ dám tới đó giương oai, lần này tự chuốc nhục vào thân rồi, đáng uống mừng, xương sống của Đại Tống chưa gãy.

Đám tôm tép thì hể hả lắm, nhưng những nhân vật có tiếng nói thực sự trên triều đường lại thay nhau tới bái phỏng Âu Dương Tu, muốn biết chính xác cuộc nói chuyện hôm đó giữa hai người thế nào, sao khiến Vân Tranh uất hận tới đổ bệnh được.

Văn Tín hầu bị bệnh nặng, tất nhiên ngự y phải tới.

Vân hầu nội hỏa quá thịnh, lo âu quá mức, lại thêm ngoại tà xâm nhập, cho dù là hán tử rèn bẳng thép cũng không chịu nổi, đó là phán đoán của Trương ngự y xưa nay luôn giao hảo với Vân gia.

Triệu Trinh hay tin Vân Tranh ngã bệnh thì bất ngờ lắm, trong ấn tượng của hắn, Vân Tranh lúc nào cũng hừng hực đấu chí, chưa bao giờ ốm yếu, cho gọi Trương ngự y tới:

- Vân Tranh thực sự bệnh rồi sao?

Trương ngự y khom người nói:

- Khởi bẩm bệ hạ, Văn Tín hầu đích thực là bệnh rồi, nhiễm phong hàn, toàn thân nóng rực, sốt cao không hạ, hết sức nghiêm trọng, bên cạnh không ai hầu hạ, rất thảm.

- Thế là cớ gì, chẳng lẽ Vân Lục thị bạc đãi công thần của trẫm?

Triệu Trinh giận lắm vỗ bàn đứng dậy:

- Bệ hạ, không phải như thế, mà Vân hầu nộ hỏa công tâm, người nhà đi vào là đánh, cả thân tùy vừa bước qua cửa đã bị trúng một bình hoa vào đầu, giờ đang chảy máu, cả nhà đứng ngoài cửa không ai dám vào.

Triệu Trinh cau mày:

- Sinh bệnh thì phải chữa, sao lại nổi giận như thế, Âu Dương Tu cũng thật là, thừa biết Vân Tranh ngang ngược quen rồi, y tới xin người đã là quá lịch sự, nếu học sinh Quốc tử giám muốn theo y thì để chúng theo, cớ gì mà xỉ nhục người ta, chẳng lẽ là lấy Vân Tranh trút giận?

Trương ngự y rụt đầu lại, chủ đề này ông ta không dám bình luận, càng không dám nghe, đứng đó đóng giả lừa điếc.

Nếu Vân Tranh nổi giận không cho người nhà vào, vậy nên phái ít hoạn quan tới, Triệu Trinh ngẫm nghĩ một chút bảo Trâu Đồng Minh:

- Chọn vài người bên cạnh trẫm, nhanh nhẹn một chút, tới bên hầu hạ Vân hầu, đợi khi nào bệnh hẵng về. Ngoài ra, triệu Âu Dương Tu vào cung cho trẫm hỏi chuyện …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.