Chuyện tiếp theo đó không cần Vân Tranh chỉ huy, Lang Thản, Ngô Kiệt, Lý Đông Sở đã dẫn quân ào ào lao về chỗ tường thành biến mất.
Quân lệnh đồ thành ba ngày đã truyền xuống, ba ngày sau giao toàn bộ chuyện trong thành cho Vương An Thạch lo liệu.
- Lão phu rất tán đồng chuyện đồ thành, kẻ không thần phục phải giết tới khi thần phục mới thôi, đó là đạo lý rõ ràng, người Liêu, người Tây Hạ đều làm thế.
- Nếu có người biểu thị sự bất mãn, Vân hầu cứ nói là do lão phu ép hạ lệnh, ngài chỉ cần chỉ chỉ huy đánh trận là được, tội lỗi lão phu nhận, không để ngài mang danh đồ thành giết người.
Văn Ngạn Bác nói xong thấy dáng vẻ hoài nghi của Vân Tranh thì nổi giận:
- Lão phu nói là không nuốt lời.
Vân Tranh lắc đầu:
- Ông nuốt lời hay không thì tội vẫn đổ lên đầu ta, chả sao, ta là võ tướng, mang tiếng thích giết người cũng chẳng thành vấn đề, lão biến thái Lý Thường thích làm người nến, khiến ta tới tận bây giờ vẫn mang ác danh. Thật sợ cái mồm của đám văn thần các ngươi, bất kể lời lẽ gì cũng nói ra được mặt dày kinh người, lại còn có người tin, biến trắng thành đen dễ như ăn cơm.
- Mỗ là võ tướng, nói không lại các ngươi, việc ta làm ta chịu là được.
Văn Ngạn Bác không thèm để ý tới lời mỉa mai của Vân Tranh cứ nói:
- Bao Hắc Tử trước khi chết có hại ngài một hồi, không cần thiết đem toàn bộ ủy khuất trút lên người quan văn như thế. Khi lão phu tới Trương Phương Bình, Bành Lễ tiên sinh nhờ lão phu chuyển lời, hi vọng tương lai Vân hầu mượn dốc xuống lừa, mang theo tước vương quy ẩn sơn lâm, xem như công thành danh toại.
Lời của Văn Ngạn Bác coi như đánh rắm là được, nếu tin lời đám quan văn, thế gian sẽ tăng thêm ba phần oan hồn, nhưng vì lão ta nhắc tới ân sư thụ nghiệp, cho nên Vân Tranh vội khom người chắp tay:
- Tiên sinh của ta có khỏe không?
Văn Ngạn Bác cũng thẳng người, mặt nghiêm túc nói:
- Bành lễ tiên sinh sức khỏe an khang, khi lão phu từ Thục trở về thì vừa vặn là tết Đoan Ngọ ở Thành Đô, lão tiên sinh còn có sức khỏe ra đường xem lễ hồi, chắp bút đề thơ. Lão tiên sinh nói sống tới khi Vân hầu thu phục được Yến Vân Thập Lục Châu, người đợi ngài ở Thục.
Vân Trung nhìn về phương xa cười thảm:
- Tiên sinh đợi ta, nhưng ta không về được nữa rồi, năm xưa từ biệt e là mãi mãi. Xin Khoan Phu bẩm báo với tiên sinh, lời tiên sinh dạy dỗ, Vân Tranh cả đời không quên, sẽ ở sóng biển xanh biếc Đông Hải cầu chúc cho tiên sinh trường thọ.
Văn Ngạn Bác gật đầu:
- Được!
Vân Tranh lại vái Văn Ngạn Bác một cái, lễ này cam tâm tình nguyện, trên đời này ngoài người trong nhà chỉ có ông cụ là một lòng muốn tốt cho Vân gia, Vân Tranh thấy nợ lão tiên sinh rất nhiều, nhớ tới ông, không kiềm được bi thương.
Con người sống tới mức y, thương cảm đã thành một thứ hưởng thụ xa xỉ, lên vị trí cao, con người càng trở nên vô tình, phải cân nhắc quá nhiều tới lợi ích được mất sẽ nuốt hết thứ tình cảm nguyên thủy.
Bởi thế Vân Tranh chẳng thương cảm lâu, Văn Ngạn Bác đi rồi, một đại tướng quân lòng như sắt đá lại xuất hiện trong đại trướng, quân lệnh đưa ra từng cái từng cái một đều lạnh lùng tàn nhẫn.
Lang Thản, Lý Đông Sở, Ngô Kiệt đã dẹp tan mọi sự phản kháng ở Hoằng Châu, với những kẻ phản kháng, Vân Tranh không quan tâm tới sau khi bọn chúng bị bắt quật cường hay ngoan ngoãn, vì giết hay không giết nằm ở cục diện.
Thủ tướng thành Hoàng Châu chết chắc, hắn sát thương vô số quân Tống, còn làm bị thương Hàm Ngưu, Vân Tranh không có lý do gì không giết.
Tù binh rất nhiều, xếp thành hàng nhìn không thấy điểm cuối, sự khủng bố của hỏa pháo làm những kẻ thề tử chiến tới cùng lúc này quỳ rạp trên mặt đất, vẻ kinh hoàng vẫn còn chưa phai, có kẻ đến giờ vẫn còn chưa rõ rốt cuộc làm sao mình chiến bại, thậm chí còn không ngớt lẩm bẩm cầu khẩn thần linh.
Vương An Thạch, Trần Lâm, Tô Tuân cùng với Văn Ngạn Bác tới xem lễ đều mặc quan phục ôm triều vật đứng hai hàng hai bên, trong tình huống này chỉ có Vân Tranh được ngồi, thiên tử kiếm sau lưng y đại biểu cho quyền lực tối cao vô thượng.
Tô Tuân chắp tay nói:
- Bẩm đại soái, thành thủ Hoàng Châu tả phó đô ngự sử Trương Kim Thọ xử lý ra sao, xin đại soái cho rõ.
- Tả phó đô ngự sử?
Vân Tranh ngạc nhiên:
- Đây là viên quan lớn tam phẩm, thành thủ Hoàng Châu chẳng qua là chức lục phẩm cơ mà.
- Đại soái có điều chưa biết, nước Liêu lập quốc hơn trăm năm, huân quý rất nhiều, đây là huân hàm, cha hắn từng nhận chức vị này, tuy là hư chức, nhưng vinh quang vô thượng, Liêu hoàng cho hắn kế thừa chức cha, là mong hắn có thể kế thừa sự nghiệp cha mình.
- Ồ, một người Hán mà có được chức vụ trọng yếu này, cha hắn phải lập công lao hiển hách cho nước Liêu.
Văn Ngạc Bác cười nhạt:
- Công càng cao, tội nghiệt càng lớn, thiên đạo luân hồi báo ứng không sai.
Trần Lâm âm trầm nói:
- Tên tặc tử này Đại tướng quân nên chặt đầu thị chúng, để phấn chấn lòng quân.
Bị hai tráng hán kéo tới Trương Kim Thọ hướng về Vân Tranh chửi bới, tức thì bị nhét giẻ vào miệng, hai mắt vẫn nhìn y tóe lửa, Vân Tranh mất hứng thủ tra hỏi kẻ này, rút thẻ lệnh màu đỏ ném xuống mặt đất:
- Vậy chém đi, đem đầu tới biên thành nước Liêu, cho kẻ dám ngăn cản đại quân của ta nhìn làm gương.
Quan quân pháp tuân lệnh, nhặt thẻ lên, sai hai người kéo Trương Kim Thọ bị bịt mồm đang vùng vẫy phát ra những điều vô nghĩa.
Giết Trương Kim Thọ chẳng qua là mang tính tượng trưng thể hiện quyền lực của Vân Tranh thôi, tù binh khác tất nhiên có Trần Lâm thống lĩnh quân pháp ti đi chấp hành, ai nên giết, ai nên đưa tới kinh sư hiến phu để sử dụng, trong quân pháp có chế độ hoàn thiện, không cần phiền Vân Tranh nhọc lòng.
Thành Hoàng Châu im phăng phắc, nhưng ai cũng biết ở nơi đó đang có tiếng khóc gào từ địa ngục, chỉ là quá xa nên không nghe thấy mà thôi.
Quân quân viễn chinh khó tránh được chém giết, sát khí trong lòng quân sĩ cần có chỗ phát tiết, quân đội vốn là cơ quan bạo lực, trên lịch sử chẳng hề có một đội quân nhân nghĩa không tơ hào của dân mà lại chiến thắng được, cái gọi là đội quân nhân nghĩa hoàn toàn là tô vẻ mà thôi.
Trần Lâm rất hiểu chuyện tặng cho Vân Tran bốn mỹ nhân nước Liêu, y chẳng buồn nhìn một cái, chuyển tặng Vương An Thạch và Văn Ngạn Bác, hai người đó thản nhiên tiếp nhận như được một con ngựa vậy, nhưng cách xử trí lại hoàn toàn khác nhau.
Cùng thê tử kết tóc nương tựa cả đời, Vương An Thạch không động lòng, tặng cho đầu lĩnh thân vệ của mình.
Còn về phần Văn Ngạn Bác, lão già này xưa nay chưa bao giờ từ chối thứ hưởng lạc, ở rịt trong lều tới tận buổi chiều mới ra.
Với đám văn nhân Đại Tống, đây chẳng phải là hành vi thất đức, mà chuyện phong lưu, thế nên khi mặt phơi phới rời lều, ông ta thản nhiên hỏi Vân Tranh:
- Vân hầu đang độ thiếu niên, vì sao không thích nữ sắc, đây không phải là thái độ thiếu niên nên có, hay là vì có đại chí chưa hoàn thành nên không muốn buông thả?
Lão già này chưa một giây phúc buông lỏng đề phòng mình, Vân Tranh phát mệt:
- Nữ tử bên ngoài thì ta xin kiếu, đó là tính cách từ khi sinh ra mà thôi.
Văn Ngạc Bác cười lớn:
- Không hiểu phong tình Vân Trường Sinh là số một.
Thành Hoàng Châu đã bị hạ, đại quân nghỉ ngơi ba ngày rồi tiếp tục hướng về phía đông, Trần Lâm nhận được mật thư, biết Liêu hoàng đã phái đại tướng tới Trung Kinh Đạo phòng bị Một Tàng Ngoa Bàng, trước mặt mình chỉ có chưa đầy hai mươi vạn quân của Da Luật Ất Tân, còn là bộ tộc quân chiến lực tầm tầm, cho nên dù Vương An Thạch hay Văn Ngạn Bác đều không hề hoài nghi khả năng đại quân có thể tiến vào Nam Kinh.
Vân Tranh diễn luyện vô số biến hóa trên bản đồ, cũng không thấy có gì bất ổn, nhưng mỗi lần nhìn tới Trung Kinh thì mày lại nhíu chặt.