Trí Tuệ Đại Tống

Chương 16: Q.8 - Chương 16: Lên tiếng giữa triều.




Vân Tranh chẳng cần nghĩ cũng biết Đồng Chiên là người chiến thắng trong cuộc tranh đấu với A Cốt Lý, loại người như A Cốt Lý có xách dép cho Đồng Chiên cũng không xứng, bây giờ hắn đại khái là bị băm vằm đem nuôi chó rồi, cái tên trước kia còn muốn kết minh với Tây Hạ, tính rước sói vào nhà thì khỏi nói cũng biết ngu thế nào.

Thế nên Vân Tranh đoán, người Thanh Đường đóng chặt cửa thành là cái bẫy, án binh bất động là quan sát động tĩnh của Tây Hạ và Đại Tống chứ chẳng phải do nội chiến gì hết.

Nếu Vân Tranh là Đồng Chiên, thế nào cũng tập trung ưu thế binh lực diệt Bảo Thành quân yếu hơn trước, sau đó đấu với Một Tàng Ngoa Bàng, hai con sư tử chiến đấu, cừu non lởn vởn quanh kiếm chác? Không phải muốn chết thì là cái gì?

Cơ mà giờ mình làm gì cũng muộn rồi, khi bọn họ đứng đây thảo luận thì chuyện gì nên xảy ra đã xảy ra, hơn nữa lần trước Bàng Tịch đã cảnh cáo mình, không nên nói thì đứng nói, đợi nghe điều khiển là được, bây giờ mình lên tiếng thì Đại Tống mới là nơi nội chiến chứ không phải Thanh Đường.

Đám người này cách Thanh Đường tới mấy nghìn dặm, thực sự cho rằng mình có thể tính mưu trong lều trướng, quyết thắng ngoài ngàn dặm sao? Cho rằng Thanh Đường đại loạn, đánh là thắng, thế nên không muốn mình và Địch Thanh lập công, công này phải thuộc về văn thần như Phú Bật.

Vân Tranh đứng sau lưng Địch Thanh, thấy ông ta định đi ra, lập tức kéo lại, đám quan văn lúc này đang hớn hở chúc mừng, nếu đi ra nói lời không may, thế nào cũng bị chúng chĩa dùi chỉ trích, cả đời chịu thiệt về chuyện này mà không biết hối cải.

-Đừng đi, nói gì cũng muộn rồi, dù sao sau khi Phú Bật xui xẻo ở Tần Châu, tiểu tử tới dọn dẹp hậu quả là được.

Vân Tranh nói nhỏ, chờ đợi cho Bàng Tịch ảo tưởng chán chê, đến khi thấy hoàng đế và bách quan ai nấy tâm tình rất tốt, liền rời hàng tâu:

- Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ điềm lành xuất hiện, Đại Tống nhất định bình an lâu dài.

Bách quan thấy Vân Tranh rời hàng là đã giật mình đánh thót một cái, ngay cả y cười híp mắt vẫn không làm ai yên lòng hơn, chỉ Triệu Trinh vui vẻ:

- Vân khanh cũng cho rằng Phú Bật có thể làm nên chuyện ở Hà Hoàng sao?

Vật Tranh cầm triều vật chắp tay nói:

- Phú Bật có chư vị trong triều lèo lái, quyết không lý nào lại thất bại, có điều vi thần muốn chúc mừng một việc khác.

Nói rồi đưa tấu chương ra cho Trâu Đồng Minh mang lên:

- Thần mấy ngày trước bệnh tật trong người, không thể chia sẻ ưu phiền cùng bệ hạ, lại còn được bệ hạ phái hoạn quan tới phủ hầu hạ, thần cảm kích vô cùng.

- Bệ hạ lấy lễ đối đãi, sao thần lại chẳng kiệt lực mưu tính vì Đại Tống cho được, trong lòng có vài câu đại khái sẽ mạo phạm thiên nhan, nhưng không nói không thoải mái, còn mong bệ hạ thứ tội.

Nụ cười của Triệu Trinh biến mất, không biết có nên mở tấu chương ra xem hay không, trầm tư một lúc quyết định không đọc:

- Quân thần chúng ta đều ở đây, Vân khanh có lời gì cứ nói đi, chỉ cần có lợi cho Đại Tống, dù khó nghe, trẫm cũng không trách tội khanh.

Đám Bàng Tịch khép mắt lại, thường ngày y chưa mở miệng đã chẳng có gì hay ho rồi, huống hồ còn rào trước đón sau như thế. Vương An Thạch nheo mắt quan sát, thời gian qua ông ta nghiên cứu Vân Tranh, phát hiện không cách nào đả kích y, nhưng thứ có thể làm thì ngự sử làm cả rồi, đều không ăn thua, nếu y có vây cánh còn đỡ, công kích những người kia, đợi cơ hội gán tội cho y, hoặc đợi y không thể ngồi yên phải phản kích, sẽ lộ ra sơ hở, nhưng nghiêm túc nói thì y chẳng hề có đồng đảng, đây là cơ hội tốt.

Con người vô dục vô cầu thì vô địch, trước kia Vân Tranh suốt ngày ru rú ở nhà thì không ai làm gì được y, đám Bàng Tịch chèn ép không để y can dự triều chính là sai lầm, để mỗi lần y lên triều là không ai chống đỡ nổi, đám Bàng Tịch cũng đã nhận ra sai lầm đó, cho nên mới đánh tiếng muốn Vân Tranh quản việc.

Hiệu quả rất rõ ràng, Vân Tranh vì đám sương quân mà phải chạy ngược chạy xuôi, xuống nước xin xỏ bọn họ lấy chút ưu đãi, lại còn bị Âu Dương Tu mắng mỏ tới uất ức phát bệnh.

Vân Tranh quản càng nhiều việc thì càng bị kiềm chế nhiều, con người sao tránh nổi ân tình qua lại.

Chẳng biết Vân Tranh có biết mình bị đám đại thần tính kế không, chỉ biết lúc này đứng giữa triều hắng giọng một cái nhìn hoàng đế cười thật chân thành:

- Người khác nói hành vi của bệ hạ ở Tuyên Vũ môn là thiếu đức hạnh, nhưng thần cho rằng đó là dấu hiệu cho thấy bệ hạ hồng đức tề thiên.

Khuôn mặt quanh năm tai tái vì thiếu nắng của Triệu Trinh tức thì đỏ bừng, mấy ngày qua ứng phó với sự đàn hặc liên miên của thần tử, hắn ta phải xuống thang hứa tuyệt đối không có lần sau, mới miễn cưỡng áp xuống được. Không ngờ hôm nay trên triều, người luôn ít quan tâm nhất tới mấy loại chuyện này lại lên tiếng, lọt vào tai hắn biến thành mỉa mai vô tận.

Tay run run chỉ Vân Tranh không nói ra lời.

Bàng Tịch thở dài, tuy cũng là người đàn hặc hoàng đế, nhưng phận thần tử, ông ta lúc này không thể không bước ra mắng:

- Vân Tranh, bệ hạ ngẫu nhiên mắc sai lầm cũng không có gì nghiêm trọng, ngươi thân là thần tử sao có thể càn rỡ như thế?

Vân Tranh chả buồn nhìn ông ta:

- Bệ hạ chớ giận, thần đã nói trước là không giống người khác mà, đây không phải là mỉa mai, mà thực sự là lời trong lòng thần. Nếu như chuyện này chẳng có ích gì với Đại Tống, thần lên tiếng làm gì, chuyện can gián đã có ngự sự ngôn quan lo, đâu cần một võ thần nhiều lời.

Triệu Trinh rụt tay lại, nhìn vẻ mặt Vân Tranh nghiêm túc, không có vẻ gì là giả bộ, Vân Tranh cũng không phải là loại gián thần, nếu thế tạm nghe y nói đã.

- Nữ tử khỏa thân đấu vật cũng chẳng phải do bệ hạ sáng kiến ra, thực tình thì vi thần cũng đã xem ở nhà Thạch công, hai phụ nhân to béo vật nhau, là món giải trí trợ hứng ở tiệc rượu thôi, chẳng có gì to tát hết.

Hàn Kỳ hừ một tiếng:

- Không phải đạo quân tử, nhìn chỉ bẩn mắt.

Vân Tranh bĩu môi:

- Thôi đi, đừng ở trước mặt ta nói quân tử gì đó, Hàn Đông Đình thích lấy hài kỹ nữ uống rượu, còn coi đó là lạc thú khoe khoang. Âu Dương Vĩnh Thúc thì say mê chốn hoa cỏ, Hàn Trĩ Khuê ông trong nhà nuôi hai trăm ca kỹ, đừng nói với ta là để dạy họ đạo quân tử nhé, suốt ngày ăn chơi chè chén mà hơi tí là lên mặt quân tử.

- Nói thực, trên triều đình, người có tư cách chỉ trích phong thái quân tử của Vân Tranh này chỉ có Vương công và Bao công thôi, nhà họ chỉ có một lão thê, sống đơn giản thanh bần. Còn Vân mỗ, một thê một thiếp, cũng chẳng nuôi ca kỹ, chẳng đi thanh lâu, các vị thê thiếp thành bầy, khiến thuốc kích thích ở Đông Kinh giá đắt như vàng, đã thành trò cười của bách tính. Chẳng lẽ các ngài đêm đêm ca vũ, bệ hạ buông lòng một lần không được à?

- Đừng có mà ở đây chỉ trích bệ hạ rồi về nhà ôm mỹ tỳ chè chén nhé.

Hàn Kỳ chỉ cười nhạt, loại chỉ trích này với họ chẳng khác gì muỗi đốt gỗ, phong khí của sĩ đại phu là thế, bọn họ coi là cao nhã không coi là xỉ nhục.

Ở Đại Tống phàm những tiểu hộ có nữ nhi xinh đẹp xuất chúng, sẽ chăm sóc chiều chuộng, đợi tới tuổi trưởng thành cho ăn mặc đẹp đẽ đưa vào nhà phú quý làm nha hoàn, danh nghĩ là học quy củ, làm nha hoàn bảy tám năm, có tuổi rồi đem tiền công và tài phú chủ ban rời đi, gả cho tiểu hộ, cả đời không lo cơm áo. Đương nhiên con do nha hoàn sinh ra thì để lại nhà chủ, từ đó không qua lại gì nữa.

- Vân tranh, ngài nói đó là hồng phúc của bệ hạ, thế tức là sao, nếu không nói ra được đạo lý, đừng trách lão phu đàn hặc ngươi tội dùng lời hoa mỹ, mê hoặc thánh thượng.

Bàng Tịch nói một câu trúng ngay chỗ yếu hại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.