Vân Tranh tìm cách tiếp cận với Lục gia, nhà họ là thế gia không phải tùy tiện mà đến được, đang vô kế khả thì thì cơ hội lại tự tìm đến y, Lục gia gần đây hoạt động rất nhiều, nghe nói Đại thiếu gia nhà họ làm một bài thơ tên Bích Đào, truyền khắp đất Thục, muốn mời sĩ tử tham dự đàm đạo, Vân Tranh cũng được mời, Bành Lễ tiên sinh lại giận không đi.
- Tiên sinh, vì sao không đi ạ, chẳng lẽ vì học sinh muốn cưới Lục tam tiểu thư? Thánh nhân có nói kính quỷ thần nhi viễn chi, học sinh đoán chắc Trương Cát là tên lừa đảo, vì bắt chẹt tiền của Lục gia mới dùng thủ đoạn ác độc, cố ý họa hại khuê nữ người ta, vận mệnh gì chứ, học sinh tin nhân định thắng thiên. Vương An Thạch chẳng phải đang hô hào thiên mệnh không đáng sợ, lời người không cần đoái hoài đây sao, nếu chuyện này đặt trước mặt ông ta, không khéo người ta cười cho.
- Nho sợ thiên mệnh, tu thân dưỡng tính. Chống lại tự nhiên, dũng mãnh thế nào cũng vô dụng. Vương An Thạch là hạng độc phu, tuy nói đường học vấn có tinh tiến, nhưng cương đủ, nhu còn thiếu, bản thân ông ta không đáng nói. Lục Khinh Doanh cũng là chuyện nhỏ, vì do người ta ép lên người nó cái tiếng xấu kia, vi sư chỉ lo, ngươi cưới nó rồi, sĩ đồ gập ghềnh, đại trượng phu phải khảng khái đương thế, hùng quan cửu châu, ngươi vì một nữ nhân mà kháng thiên mệnh, ắt sau này vì mỹ nhân mà tổn hại chí tiến thủ.
Vân Tranh đứng sau lưng tiên sinh bóp vai, gặp lúc trời ẩm thấp là hai tay ông tê buốt không nhấc lên được.
Không thấy Vân Tranh trả lời, biết y đã quyết, Bành lễ tiên sinh thở dài:
- Tam nha đầu là khuê nữ xuất sắc nhất của Lục gia, Lục ông càng cưng chiều nó, nếu như ngươi không có biểu hiện kiệt xuất, muốn cưới nó thì khó, khó lắm.
Vân Tranh lấy làm lạ:
- Không phải là không có ai tới cầu thân sao ạ? Đệ tử mà tới, họ phải mừng không kịp chứ?
- Hừ, ngươi đúng là ngây thơ ấu trĩ, thế gia là cái gì? Thứ nhà họ vứt đi cũng không dễ dàng cho người khác, Tam nha đầu nếu không tìm được tài tử tương xứng, thà ở vậy cả đời chứ không gả đi, nếu gả đi vội vàng, mất mặt Lục gia, mà tỷ muội của nó cũng mất giá, hiểu chưa?
Vân Tranh vâng dạ luôn mồm, dùng lời ngon tiếng ngọt hứa hẹn đủ điều, cuối cùng lão tiên sinh không chịu nổi lời nịnh bợ càng ngày càng khiến người ta sởn gai ốc của y, đồng ý dẫn Vân Tranh tới Lục gia.
Đại môn Lục gia rất uy phong, hai con sử tử đá uy phong hơn chó trông nhà của Vân gia quá nhiều, cửa đóng chi chít đinh đồng lau sáng bóng, nhìn đã thấy uy phong.
Ngoài biển Lục Phủ còn có tấm biển “ Nhà Trung Thiện”, nhìn ấn giám trên đó không ngờ do Thần Tông hoàng đế ban tặng, thế thì trâu bò quá rồi, bất kể ai đi qua đại môn Lục gia đều phải khom người hành lễ, uy nghiêm của hoàng đế không cho phép mảy may mạo phạm.
Tiên sinh đi trước, Vân Tranh theo sau, nối nhau chắp tay với tấm biển rồi quản gia mới cười quỷ dị mời vào nhà, thế, lão đó cười đểu lắm, không nhìn nhầm.
- Tiểu tử, người ta đang kiểm nghiệm ngươi đó, nếu không đủ phân lượng thì đừng thò mặt ra, hôm nay là hội thơ, ngươi không thiện làm thi từ thì giấu dốt đi. Có điều bài Trường Đình không tệ, không tính là mất mặt.
Vân Tranh cười khổ, chuyện này do Hoa Nương làm, nói là muốn trợ uy cho y, nên lan truyền bài thơ này do Vân Tranh làm, là giáo viên dạy văn, lại học cả văn học cổ, danh thi thiên hạ sau thời Tống thì y biết cả đống, nhưng dùng mấy bài thơ đi ăn cắp đề lấy lão bà thì y không làm:
- Tiên sinh, đó là do một vị hòa thượng làm, không liên quan tới đệ tử đâu.
- Không tệ, đúng là đúng, sai là sai, lát nữa vi sư chính danh cho ngươi, chứ mang tiếng lừa đời trộm danh thì hỏng.
Nghe tiên sinh nói, Vân Tranh rất tán đồng, sau này mình nhất định biết làm thơ, thơ làm ra thuộc về hòa thượng, mình không liên quan.
Hoa sảnh đầy những nhân vật rảnh rang vô công rồi nghề, xa xa sau màn có ca kỹ đang hát, giọng ngân cao tới nát lòng:
Tạc dạ thu phong điêu bích thụ,
Độc thướng cao lâu,
Vọng tận thiên nhai lộ.
Dục ký thái tiên kiêm xích tố,
Sơn trường thuỷ khoát tri hà xứ ?
Đêm qua gió tây, cây biếc rụng,
Lần bước lên lầu,
Nẻo chân trờ xa ngóng.
Tấc lụa, tờ hoa mong đến chóng,
Nào biết nơi đâu, núi sông rộng.
- Lão phu ở Biện Kinh từng gặp Đồng Thúc tiên sinh, chỉ tiếc bị đàn hặc, biếm đi Dĩnh Châu, nhìn đường tận chân trời, bi thương biết bao.
Một ông già râu trắng nằm nghiên trên giường, đầu lắc lư làm vẻ thương cảm, chẳng qua là đang khoe khoang mình đã gặp tể tướng:
- Ly biệt cũng đâu phải toàn bi thương, lão phu nghe nói trong đất Thục có đứa nhỏ làm bài Trường Đình, chân tình thắm thiết, có thể xem là tác phẩm hay, trong đó câu “Nhất hồ trọc tửu tẫn dư hoan, kim tiêu biệt mộng hàn”, có thể xưng là tuyệt xướng. Nào hát cho lão phủ nghe.
Lại một lão già râu trắng khán mặt trơ trán bóng vén rèm lên nhìn ca kỹ yêu cầu:
Một thiếu nữ ôm đàn tỳ bà từ trong màn tha thướt đi ra, đầu không có châu ngọc, mặt không có son phấn, đôi mắt long lanh như hồ nước thu, nụ cười nhẹ hiện ra hai núm đồng tiền, trong đó như chứa rượu lâu năm, làm người ta ngất ngây, ánh mắt đưa nhẹ một vòng, chẳng nhìn ai lại khiến ai cũng cảm giác nàng vừa nhìn mình.
Đây hẳn là Đường Đường rồi, Vân Tranh phải thừa nhận, không chỉ dung mạo mà vóc dáng cũng thực sự xuất chúng, không biết Hoa Nương kiếm đâu ra.
Tỳ bà tình tang, sau rèm còn có tiếng sao phụ họa, chỉ vài ba âm điệu mà tình cảnh biệt ly quyến luyến như hiện ra trong đầu mọi người:
- Ngoài trường đình, bên đường cũ, cỏ thơm xanh tận chân trời ...
Cả đám tóc bạc người lắc lư, chả biết say bởi thi ca hay say bởi người.
Đợi hết bài, đám đông muốn nâng chén vì đất Thục sinh ra tài tử, Bành Lễ tiên sinh nghiêm giọng nói:
- Chư huynh ngoài kia tin đồn bài thơ này do liệt đồ làm ra, thực không phải thế, đó là tác phẩm của một vị cao tăng, liệt đồ chỉ may mắn nghe được thôi. Vân Tranh, còn không mau xin lỗi các vị tiên sinh.
Vân Tranh đi tới, hơi cúi đầu, bộ dạng hổ thẹn không dám nhìn ai, chắp tay nói:
- Khúc từ này đúng là không phải do vãn sinh làm.
- Không phải ngươi làm cũng không sao, giữ được bản tâm là quý rồi, ngươi học được sự ngay thẳng của tiên sinh ngươi, thế là tốt.
Vân Tranh cười ngốc nghếch lui về sau lưng Bành Lễ tiên sinh, giống như được trưởng bối khen mà ngượng ngùng.
Đám lão già thấy quy nô khom lưng đưa đĩa tới xin thưởng thì đều khảng khái mở hầu bao, cho tiền thì tục quá đều là hạt châu hoặc là ngọc bài, cái lão già thở vất vả nhất không ngờ tháo ngọc trâm ra ném lên đĩa.
Quy nô nói một tràng lời tạ ơn văn nhã, làm mọi người càng hứng trí, từ khi nào mà quy nô cũng có học vấn như vậy, chỉ Bành Lễ tiên sinh mặt cực kỳ khó coi, thế là Vân Tranh càng cúi thấp hơn, tiên sư tên Hoặc Hùng đó không hiểu thế nào đi làm quy nô thật, chuyến này về thế nào cũng ăn một trận đòn nữa.
Hết hai khúc từ, chủ nhà đi ra, không phải là Lục Hòe mà là một nam tử trung niên khác, mặt phương phi, để râu ngắn, nhiệt tình mời các vị lão tiên sinh uống rượu, kín đáo nhìn Vân Tranh một cái.
Đây là thời đại bối phận nhỏ không có nhân quyền, người ta ngồi uống rượu bốc phét, mình chỉ đứng sau, tác dụng là đợi người ta uống rượu xong đỡ về, thuận tiện được lão già khác xoa đầu khen một câu, thế là hết.
Nhìn trộm Vân Tranh không chỉ có nam nhân, còn có sai ngọc thấp thoáng sau rèm, không rõ là ai.