Ngồi trong nhà cỏ nhìn mưa rơi có cảm giác như quay về tuổi thơ, Vương An Thạch ngây người cầm bầu rượu nhìn bề ngoài hổi lâu mới nói:
- Lão phu đột nhiên nhớ thủa thiếu niên nghịch ngợm, gia phụ tìm trong mưa lớn không thấy ta đâu, cuối cùng phát hiện cái nhà cỏ bên chuồng lợn, vén tấm vải rách ra thấy ta ngủ bên trong, dưới toàn là nước.
Vân Tranh gặm xương dê hàm hồ hỏi:
- Ăn đòn hả?
Vương An Thạch bi thương lắc đầu:
- Không, nhưng đại phu nói ta bị hàn khí xâm nhập, làm toàn thân nổi vẩy bạc, bệnh này bám lấy cả đời, dù mùa đông cũng không đỡ, mỗi lần tắm rửa là vô cùng đau đớn.
Vân Tranh gật gù:
- Bệnh này như dòi bám xương, rất khủng bố.
- Làm sao Vân hầu biết, lão phu che dấu rất tốt.
- Toàn bộ Đông Kinh đều biết, ta chỉ cần tham gia tửu hội là người ta thảo luận bệnh tình của ông, xem xem có cách chữa trị không.
Vương An Thạch cười khổ:
- E rằng là cười nhạo lão phu hả?
- Biết còn hỏi.
- Ha ha ha, Đông Kinh quả nhiên không có bí mật, cơ thiếp của Văn Ngạn Bác chuyên môn ra chợ bắt trộm nam nhân trẻ đẹp đẽ, vui vẻ vài ngày rồi ném nam tử thoi thóp ra đường, chuyện này hẳn không che dấu được ai.
- Hả?
Mắt Vân Tranh mở thật to, thúc dục:
- Lần đầu tiên nghe thấy đấy, nói mau, nói mau, kỹ một chút.
Vương An Thạch ôm bụng cười lăn cười bò, chỉ Vân Tranh cười không ngớt:
- Nói chuyện với Vân hầu thật là khoái sự trên đời.
- Nói chuyện phải thế, người nói người phụ họa mới có hứng tiếp tục, nếu như một người thao thao bất tuyệt, còn lại chỉ biết nghe thì đó là đi học không phải trò chuyện.
Vân Tranh nhả xương ra:
- Gần đây chăm tắm rửa, bệnh hết rồi à?
Vương An Thạch vạch áo bào nhìn ngực:
- Thật lạ, lão phu từ thời thiếu niên tầm y vấn dược vô số, không thấy hiệu quả, nhưng sau khi rời Nhạn Môn Quan, vẩy bạc trên da dần bong hết, tới nay không còn chút nào. Ngày xưa lúc mưa ẩm là lão phu khổ sở vô cùng, đâu có tâm cảnh uống rượu ngâm thơ như bây giờ.
- Lý Bạch nói, trời sinh ra ta ắt sẽ dùng, bệnh của ông mãi không khỏi là vì chần chừ không tới Yến Vân, nên trời trừng phạt, giờ ông đã tới đây còn muốn thi triển tài học trong lòng, nên bệnh mới lành.
Vương An Thạch nhìn Vân Tranh chằm chằm:
- Vân hầu nói đúng lắm.
- Ta chuồn ra biển là vì không có chỗ đứng chân ở Đại Tống thôi, không đi không được, ông vì sao kiếm lý do sứt sẹo như thế để rời triều đường?
Vương An Thạch thần bí ra hiệu cho Vân Tranh tới gần một chút, đợi y ghé đầu tới, sau đó nói nhỏ:
- Gần thì họ bất kính, xa thì họ oán trách.
Vân Tranh ngồi thẳng lên, khinh bỉ nói:
- Nói thẳng là chỉ nữ tử và hoàng đế là khó nuôi cho xong đi, phí lời xa xôi vòng vò.
Vương An Thạch có hơi xấu hổ:
- Đó là tâm đắc bao năm của lão phu, hôm nay chịu lỗ nói cho Vân hầu, thà để hoàng để trách chứ đừng để hoàng đế lờ đi. Đi xa rồi, dù có trách nhưng lòng vẫn nhớ, khi hoàng đế hỏi kế quần thần bên cạnh, không có được đáp án tốt, tất nhiên nhớ tới ngươi đang ở chân trời, khi đó hoàng đế nghĩ, trọng thần bên cạnh đều là kẻ ngu xuẩn, chỉ người ở xa mới là năng thần.
- Khi đó chỉ cần dựa theo tâm ý của hoàng đế làm vài việc hoặc nói vài câu, sẽ nhanh chóng trở thành năng thần trị thế trong mắt hoàng đế.
Vân Tranh khịt mũi:
- Ông ở Yến Vân còn có thể nói là xa, có thể nói là năng thần Đại Tống, còn ta ra biển thì thành đi xa quá rồi, hoàng đế khả năng chẳng nhớ tới.
- Chỉ cần có đại chiến, hoàng đế sẽ nhớ tới tướng tài.
- Hừ, ta làm ưng khuyển cho hoàng gia bao năm, ông thấy còn chưa đủ à, lão tử treo cờ đầu lâu, tay cầm đao, ngứa mắt với kẻ nào là chém, trút hết uất ức bao năm qua, sau đó cùng lão bà tìm chốn tiên cảnh nhân gian sống hết phần đời còn lại, không làm ưng khuyển nữa.
Vương An Thạch cảm khái:
- Xem ra ngài không tiếp nhận một phen khổ tâm của Bàng tướng?
- Năm xưa Tiêu Hà ra sức tiến cử Hàn Tín cho Hán Cao Tổ, không thể nói là không tận tâm, rốt cuộc thì sao? Còn chẳng phải Tiêu Hà giết Hàn Tín? Bàng Tịch muốn làm Tiêu Hà, nhưng Vân Tranh này không muốn Hàn Tín, riêng điều ngủ với mẫu thân của hoàng đế, ông ta muốn lúc nào cũng được rồi, khi đó lão tử ngay cả đường phản kích cũng chẳng có. Hừ, bọn chúng nghĩ gì thế, cho rằng Vân Tranh này là kẻ ngu chắc?
- Thà làm vua chốn sơn dã, còn hơn là quan quý trong triều, lựa chọn của ngài ít nhiều có phong thái cổ nhân, bội phục, bội phục, chỉ cần là người quyết đoán vứt bỏ, lão phu đều chắp tay nói một câu bội phục. Chỉ là sống ở nhà cỏ chốn hoang sơn thì ủy khuất Vân hầu quá.
- Ai nói thế, chẳng lẽ không biết tìm hòn đảo bốn mùa hoa nở không tàn, cỏ xanh khắp nơi xây nhà à? Ông chớ quên, Bồng Lai, Phương Trượng, Doanh Châu đều ở ngoài đảo, chẳng may ta tìm được thuốc trường sinh thì ông có lấy không?
Vương An Thạch đột nhiên nổi giận vỗ bàn:
- Chớ nói linh tinh, đâu ra tiên sơn, Vân hầu đừng có để chuyện giả dối không tồn tại này truyền ra dân gian.
Ông ta sợ rồi, ông ta mường tượng đã hiểu Vân Tranh muốn làm gì rồi, vừa xong còn có chút tâm thái vui đùa, giờ biến thành vô cùng trang nghiêm.
Vân Tranh nhún vai không đáp nhảy khỏi nhà cỏ của ông ta.
- Ngài rốt cuộc muốn làm gì?
Vương An Thạch chẳng mặc áo mưa cứ thế đuổi theo, kệ mưa làm ướt người, lớn tiếng hướng về phía Vân Tranh chạy hét lớn, không thấy y trả lời, càng hỏi:
- Vân Trường Sinh, ngươi muốn làm cái gì?
Lam Lam cởi áo ướt cho Vân Tranh, nghe thấy Vương An Thạch quát tháo bên ngoài thì nghi hoặc nhìn y.
- Không có gì đâu, lão già đó điên rồi, muốn tới xem chúng ta ân ái nhưng ta không cho.
Lam Lam vỗ chát một cái lên lưng Vân Tranh:
- Nói chuyện tử tế, chàng ép một vị đại thần thành ra như vậy, không có gì mới là lạ.
Vân Tranh mặc độc có quần cộc, kéo Lam Lam ngồi xuống hôn lên trán nàng:
- Đó là chuyện của Vân gia, khi nào nàng ra biển sẽ biết.
Lam Lam luồn tay vào áo Vân Tranh tay vẽ vòng vòng trên ngực y, giọng tủi thân ấm ức:
- Trừ chưa sinh con cho chàng ra, người ta cái gì cũng làm rồi, chẳng lẽ còn chưa phải người của Vân gia?
Vân Tranh lắc đầu:
- Chưa tính thật, khi nào được Khinh Doanh thừa nhận mới là người Vân gia.
- Hừm, chàng nói không tính sao?
- Chuyện khác ta nói thì tính, nhưng chuyện nội trạch luôn là Khinh Doanh định đoạt, Vân gia tương đối kỳ quái, luôn là thiểu số phục tùng đa số, từ khi Khinh Doanh sinh hai đứa con, quyền lực của nàng ấy trong nhà bỗng nhiên rất lớn. Trước kia trong nhà có hai huynh đệ đứng cùng chiến tuyến, nên ta có quyền to.
- Về sau ta quên mất nữ nhân biết sinh con, thế là qua vài năm cả đống con ra đời, ta liền biến thành phe thiểu số, thêm vào Vân Việt vẫn là thiểu số, nên không có tiếng nói.
Lam Lam có chút thương cảm:
- Thiếp không thể sinh con cho chàng, nếu sinh con, không ai được sống tốt lành.
- Ta biết, thế nên nàng chẳng có uy hiếp gì với Khinh Doanh, Khinh Doanh không làm khó nàng, chúng ta cứ thế sống hồ đồ cho hết đời đi.
Vân Tranh vừa ngáp vừa nói, giọng cứ nhỏ dần:
Lam Lam thấy Vân Tranh đã mệt thì không hỏi nữa, đắp cho y cái chăn, chẳng mấy chốc nghe thấy tiếng ngáy khoan khoái của y.
Vương An Thạch không ngủ nổi, ngồi trong đống cỏ nhìn chằm chằm về phía đống cỏ của Lam Lam, xung quanh hải đồ vứt tán loạn.
Nhật nguyệt luôn phiên, vật đổi sao dời, người yêu ma thế gian chất vấn :“Chúng ta đều do Nữ Oa tạo ra, vì sao chỉ có tiên nhân ở trên trời, không sinh không tử, còn chúng ta phải chịu nỗi khổ luân hồi?”
Tiên nhân đáp :“ Nhân gian nếu có người đức thiện, đi tìm Bồng Lai, tu thành đại đạo có thể hóa tiên.”
Lời đó xuất hiện khiến nhân gian nổi sóng, người, ma, quỷ đều tu tiên pháp, mong đắc đạo. Ấy nên có câu: “Nhân gian có tiên cảnh, đắc đạo ở Bồng Lai.”
Vương An Thạch cùng đám Bàng Tịch, Hàn Kỳ, Văn Ngạn Bác nghiên cứu Vân Tranh nhiều năm, sớm đoán định, Vân Tranh tuyệt đối không lặng lẽ rời Đại Tống.
Loại người như y ân oán phân minh, năm xưa y từng nói, ngươi cắn ta một miếng nhỏ, ta báo đáp ngươi hai miếng, lớn!
Nay đã dụ được y nói ra rồi, nhưng mình không biết ứng phó ra sao.