Thân hình hùng tráng của Hàm Ngưu xuất hiện, máu tươi còn chảy ròng ròng trên khải giáp, lớn tiếng nói:
- Lão gia, hai mươi tên giáp sĩ, giết cả rồi, còn một tên quan văn sắp đái ra quần, tiểu nhân không giết.
Vân Tranh cười phá lên:
- Xu mật sứ, thủ hạ của ngài yếu quá, muốn mai phục giết ta thì tìm Địch Thanh đáng tin hơn. Giờ thì ta phát cuồng tổn thương người khác rồi, ông định làm sao đây? Cho ông thời gian gọi gia tướng bày trận đấy, xem ta có dẫn gia tướng thoát được không?
Hàn Kỳ run rẩy chỉ mặt Vân Tranh:
- Ngươi, ngươi làm càn.
Vốn ông ta định nói Vân Tranh tạo phản, nhưng lời này nói ra chỉ sợ chuyện không cách nào vãn hồi.
Đang lúc lòng người náo loạn, Lý Thường rẽ đám quan văn chạy ra, chắp tay nói lớn át đi:
- Lý Thường cung tiễn hầu gia áo gấm về quê.
Vân Tranh gật đầu:
- Lão Lý, đa tạ, à, muốn hỏi ông một câu, ta suốt ngày ở trong lều vui thú cùng lão bà, không rõ chuyện bên ngoài ra sao, rốt cuộc là có chuyện gì vậy.
Lý Thường cười vui vẻ như không:
- Gần đây có ít lời đồn thổi, nói ngài và Tiêu Hồng Châu quan hệ mập mờ ...
Vân Tranh tặc lưỡi nhìn Hàn Kỳ đỏ mặt né tránh:
- Tội danh này hay đấy, phong lưu danh tướng nên có vào chuyện phong lưu chứ, ha ha ha, vì thân thể trắng trẻo của Tiêu Hồng Châu mà mất đi quan chức cũng là chuyện hay, nổi giận vì hồng nhan mà, chuyện hôm nay có khi lưu truyền thiên cổ.
Cát Thu Yên che miệng cười khúc khích, nàng hiểu ý Lão Lý, so với việc Vân Tranh bị Bao Chửng đàn hặc mất chức, ảnh hưởng danh tiếng, không bằng quy vào chuyện phong lưu:
- Mấy ngày qua phu nhân phong lưu khoái hoạt, nhưng đẻ thiếp một mình phòng không, thiếp không chịu.
- Được được, vi phu có lỗi, về nhà bù đắp cho nàng.
Vân Tranh nói xong bỏ lại cả đám người vẫn há hốc mồm, dẫn gia tướng rời đi.
Lý Thường chắp tay hô lớn:
- Cung tiễn Đại tướng quân!
Quân sĩ đứng canh gác hôm nay là Hà Bắc quân của Địch Thanh, nhưng bọn họ cũng quỳ một chân xuống hô theo, tiếng hô cứ thế lan truyền đến đại doanh quân Kinh, tức thì trong sơn cốc vang lên tiếng hô Cung tiễn đại tướng quân! rung chuyển trời đất, ai cũng muốn hô thật to để Đại tướng quân có thể nghe thấy.
Tiếu Lâm cầm đao đứng trước lều trướng của hoàng đế, nghe những tiếng hô như núi lở biển gầm này, mấy lần dợm bước, cuối cùng nắm chặt đao đứng nguyên.
Lúc này trước linh đường của Bao Chửng, Hàn Kỳ mắt toét lửa nhìn Lý Thường.
Lý Thường đứng thẳng dậy, làm động tác phủi bụi chẳng hề tồn tại:
- Bệ hạ có lệnh, quân Kinh Tây tạm do lão phu tiết chế, xu mất sứ ý kiến gì chăng? Ha ha ha, Đại tướng quân cũng đã thừa nhận là chuyện phong lưu nhất thời, vì thế mà mất đi quan chức, xu mật sứ hà cớ phải đuổi cùng giết tận?
- Chuyện Tiêu Hồng Châu chỉ là kế quyền nghi, chỉ vẻn vẹn lưu truyền trong vòng tròn nhỏ thôi, ngươi cố ý truyền bá là sao, chẳng lẽ muốn Vân Tranh thêm oán hận với triều đình?
- Hừ, trái lại, ta làm thế để Đại tướng quân biết vẫn còn người tin tưởng ủng hộ ngài, trong triều không phải chỉ toàn hạng tiểu nhân vô sỉ, đố kỵ hiền tài.
Lý Thường hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi:
- Từ giờ trở đi, quân Kinh Tây ta thề không đội trời chung với Hàn Trĩ Khuê ngươi.
Da Luật Tín tới điếu tang, vốn nổi giận chất vấn chuyện Tiêu Hồng Châu, nhưng nhìn cảnh quan lại nước Tống trở mặt đối đầu với nhau thì chuyển giận thành mừng, vội vàng dẫn người trở về, bẩm báo với hoàng đế, bất kể thế nào Vân Tranh bị biếm quan đuổi đi, mục đích cuối cùng đã đạt được.
Trở về doanh trại, bẩm báo xong, phát hiện sắc mặt hoàng đế rất khó coi, không kịp nói gì thêm đã bị cho lui ra.
Chẳng hiểu chuyện gì, Da Luật Tín hỏi thuộc hạ ở trong doanh, mới biết tin đồn sớm truyền về, Tiêu Hồng Châu tức hộc máu, cưỡi chiến mã truy sát Vân Tranh.
Da Luật Tín kinh hồn, hét một tiếng nhảy lên con ngựa gần nhất, ra sức đuổi theo, nếu không đuổi kịp Tiêu Hồng Châu trước khi nàng kịp vào Tống thì không vãn hồi nổi nữa.
Hắn không nghĩ xem, vì sao hoàng đế không phái người truy đuổi.
Cách Bình Hình lĩnh ba mươi dặm về phía nam, Vân Tranh ngồi đường hoàng trên đôn gấm uống rượu ăn thịt, Cát Thu Yên quỳ bên cạnh bồi tiếp, liên tục lấy thức ăn nhét cho Tô Thức và Bột Bột chảy nước dãi đằng sau, hơn trăm món ăn mà hai đứa nó ăn chưa chán.
- Vân hầu, đây chính là món cua ướp chanh nổi tiếng Đông Kinh, lấy chanh lớn chín vàng, cắt núm, đem ngâm để lại ít nước cốt, rồi dùng thịt cua, gạch cua cho vào hũ nước cốt chanh, thêm rượu, nước dấm, hấp chín, sau đó đem rang muối, ngon vô cùng. Điều đáng tiếc duy nhất là nay chanh Giang Nam còn chưa chín, ngự trù dùng chanh đất Thục chín sớm, mùi vị kém hơn một chút.
Trâu Đồng Minh cười hì hì giới thiệu từng món cho Vân Tranh, thái độ khúm núm hơn thường ngày trăm lần, sau gáy còn có mồ hôi li ti rịn ra, chứng tỏ hắn đang rất khẩn trương, cứ như sợ nói sai một câu là ảnh hưởng tới sinh mạng:
Vân Tranh gật gù liên hồi:
- Sớm biết thế này ta kiếm một cung nữ bên cạnh bệ hạ họa hại, tha hồ mà ăn ngon.
- Hì hì, đại tướng quân chớ giận, ngài đứng ngoài sáng thế nào cũng gặp minh thương ám tiễn, vừa vặn có tử gián của Bao Chửng, biết đại tướng quân có ý muốn về quê , bệ bạ thuận nước đẩy thuyền, dù sao chỉ cần có tử gián, bất luận chính xác, người bị gián phải từ chức, đó là tổ huấn, không ai kháng lại được.
Vân Tranh chỉ mỉm cười, Triệu Trinh thuận nước đẩy thuyền rất tốt, đem mâu thuẫn chuyển sang mình và quan văn.
- Địch soái ở ngoài giữ cán cân võ lực cho Đại Tống ta, còn ngài ở trong tối bồi dưỡng tân quân, nhân lực ở Ưng sào cũng sẽ chuyển tới Đậu Sa quan, Trương Phương bình về Thục làm chuyển vận sứ, Lang gia vương Triệu Kha làm thủ tướng Kiếm Môn quan.
- Cẩu tặc Vân Tranh, nạp mạng đi!
Một tiếng quát lớn làm Trâu Đồng Minh vốn khẩn trương giật bắn mình, định thần nhìn thấy Tiêu Hồng Châu đang cưỡi ngựa như tuyết phóng tới, cách đó không xa có người đang giao chiến kịch liệt, không cần nói cũng biết là gia tướng Vân gia đang đánh với thân vệ của nàng.
Vân Tranh ngăn cản Cát Thu Yên muốn xông lên, quay sang nhìn Lương Tiếp và Bành Cửu:
- Nơi này không phải Bình Hình lĩnh chẳng lẽ còn để phu nhân lên ngựa tác chiến?
Lương Tiếp vuốt chòm râu quai nón:
- Một tiểu nương tử thôi mà, để mạt tướng đi bắt.
Bành Cửu đã nhanh hơn lao xuống sườn núi, cầm trường thương nghênh chiến Tiêu Hồng Châu, chợt có tiếng gió rít, thầm kêu không hay, quên mất nữ nhân này giỏi ném ám khí.
Muốn tránh đã muộn, một cục đá to như quả trứng gà đập mạnh vào quai hàm, Bành Cửu hộc máu phun ra hai cái răng, vết thương tuy nặng chưa đủ khiến chiến tướng từng trải sa trường mất sức chiến đấu, nhịn đau quét ngang trường thương.
Tiêu Hồng Châu thương tích chưa lành, không dám đỡ, nắm yên ngựa luồn xuống bụng, hai ngựa lướt qua nhau, cắm dao vào đùi ngựa của Bành Cửu, con ngựa bị đau hí lên chạy đi, mang theo tiếng chửi bới tức giận của hắn .
Thấy đồng bọn gặp nạn Lương Tiếp đứng trên sườn núi cười hô hố rất thô bỉ, Lão Bành thua nữ nhân, sau này tha hò trêu chọc, hai cái chùy đập vào nhau kêu coong coong:
- Tiểu nương tử, để mỗ thử phân lượng của nàng.
Nói xong ỷ vào địa thế, một chùy trước, một chùy sau mang theo thế ngàn cân đập xuống, không ngờ chiến mã Tiêu Hồng Châu dựng vó lên, chân sau đáp mạnh, vọt về phía trước hơn một trượng, tránh được hai chùy liên tiếp, tiếp tục giết về phía Vân Tranh, Trâu Đồng Minh thét chói tai, ôm đầu trốn ra sau một tảng đá.
Thẹn quá hóa giận, Bành Cửu xoay người lấy đà, chùy ném theo như sao băng, đập trúng đùi sau ngựa, chiến mã hí lên đau đớn ngã xuống, Tiêu Hồng Châu không kịp đề phòng, bị chiến mã đè lên người.
Cát Thu Yên cười tủm tỉm đi tới, dùng trường thương gạt đao trong tay Tiêu Hồng Châu đi, chĩa mũi thương vào yết hầu, chỉ vết thương hình củ ấu trên trán, lành lạnh nói:
- Ngươi hủy dung mạo bà cô, bà cô đây rạch mặt ngươi coi như trả nợ.