Trí Tuệ Đại Tống

Chương 69: Q.7 - Chương 69: Quê hương Khổng Mạnh.




- Chỉ thế thôi, trăm tên cấm quân, một đám cường đạo ô hợp, dùng tới thuốc nổ thực ra là hơi quá. Bao công, vào thành thôi, ngài còn an dân nữa, chuyện chém giết để ta là được.

Vân Tranh vừa nói vừa rút bao kiếm ra, tham lam liếm lưỡi kiếm, tựa hồ đã không thể kiềm chế ham muốn giết người nữa.

Bao Chửng rùng mình, giữ lấy khải giáp Vân Tranh:

- Vân hầu là chủ soái, cần gì tham dự vào việc đó.

Vân Tranh nhìn đám quan viên địa phương ngoan ngoãn như chim cút vây quanh:

- Chỉ trăm tên đạo phỉ đã làm các ngươi sợ thành thế này, thường ngày chỉ cần coi trọng đoàn luyện và sương quân địa phương một chút đã không xảy ra chuyện mất cả thành, đợi lát nữa vào trong hi vọng các ngươi còn giữ được trái tim quân tử của mình.

Nói xong gạt tay Bao Chửng, nhảy lên chiến mã, cùng Hầu Tử vào thành, còn Hàm Ngưu thì vốn ít kiên nhẫn đã đi trước rồi.

Bao Chửng vội vàng lên xe ngựa, thúc giục xa phu đuổi theo, đằng sau gần hai mươi quan viên, cùng mấy nghìn sương quân, hương dũng.

Vừa đi qua cổng thành, Bao Chửng đã muốn nôn, trước mắt không thấy một người nào sống sót, toàn bộ là thi thể mất đầu, chuyện này không liên quan tới gan dạ hay không, chỉ liên quan tới bản tính hòa bình. Đám quan viên đùn đẩy nhau, sĩ tốt cũng không chịu đi trước.

Dọc theo con đường chỉ toàn thi thể tới huyện nha, nơi đó cuộc chiến vẫn tiếp tục, võ sĩ giáp đen cứ năm người một tổ, phân tán khắp ngóc ngách trong thành, tiếng vũ khí va chạm, tiếng kêu gào thảm thiết, còn cả tiếng van xin.

Bao Chửng tận mắt nhìn nhìn thấy giáp sĩ chém đầu những kẻ quỳ dưới đất đầu hàng không chút do dự, sau đó đá đầu đi, tựa hồ chẳng hề có ý báo công.

Vân Tranh tay cầm trường kiếm đứng giữa đường, cách y chưa tới mười bước là mười giáp sĩ đang chiến đấu với hơi ba chục cường đạo, vốn là những kẻ đã đầu hàng, nhưng phát hiện đầu hàng cũng chết nên nổi điên liều mạng.

Một tên xuyên qua được đội ngũ, la hét cầm rìu xuông tới Vân Tranh, Bao Chửng vừa hô lên cẩn thận! thì tên đó đã rơi rìu, khuỵu gối, chỉ thấy Vân Tranh rụt tay trái về, hai tay cầm kiếm đâm một phát từ họng tên đó xuống dưới bụng.

Bao Chửng run run đi tới, một tên đạo phỉ nỗ lực vươn tay về phía ông ta, sau lưng hắn ba bốn nhát dao, ông ta theo bản năng vươn tay ra thì một phi trảo đã bóp lấy cổ tên đạo phỉ, giật hắn lại, Vân Tranh như thể chỉ thuận tay vung kiếm một cái, đầu lâu rụng ngay, máu phun xối xả.

Vân Tranh đưa tay đỡ lấy Bao Chửng đang lảo đảo:

- Ngài không cần vào lúc này, đợi lát nữa hãy vào, khi đó mới phiền, ngài nhìn xem, quân ta đã giết sạch phản tặc rồi, không có lấy một người ra giúp. Ngay trong quốc thổ còn thế, vậy mà chư công trong triều ảo tưởng chỉ cần vương sư tới, bách tính nô nức hưởng ứng chứ. Có điều dựa vào kinh nghiệm của ta, bọn họ không dám đối phó với đạo tặc, nhưng đối phó với các ngài thì không nương tay đâu.

Bao Chửng từ từ ngồi xuống bậc đá trước phủ nha, nhìn cuộc chiến đi vào hồi kết, lẩm bẩm:

- Đồng hoang phơi xương trắng, nghìn dặm không bóng người, thế này là vì sao?

Vân Tranh thấy đám binh tốt địa phương đã vào chiếm cứ phủ nha, nói với Bao Chửng:

- Bao công, vừa nhận được tin, phản tặc thừa lúc hỗn loạn đã chạy về phía huyện Tiên Nguyên, trừ ác phải tận gốc, ta đi đây.

Bao Chửng cùng cả đám quan viên thất kinh:

- Đi, đi mau, chỗ Diễn Thánh công tuyệt không thể xảy ra vấn đề.

Vân Tranh tra kiếm vào vỏ, thúc ngựa chạy về phía thành đông, tiếng sáo lệnh vang tới đâu, có giáp sĩ gia nhập đội ngũ, tạo thành con rồng đen loang lổ máu.

Mã Đạt và Trương Thanh dẫn hơn bốn trăm tên đạo phỉ ra sức chạy về phía huyện Tiên Nguyên, bọn chúng không có chiến mã, chỉ có mấy chục con ngựa thô, la đủ kiểu, rời thành hơn một tuần hương mà mông đám gia súc bị quất tét máu.

Chạy tới một ngọn núi cao, Mã Đạt, Trương Thanh nhìn Trâu thành khói đen ngùn ngụt, cùng cười phá lên.

- Vân ma vương cho dù có dũng mãnh vô địch thì sao nào, chẳng phải vẫn uống nước rửa chân của chúng ta sao, đại ca, Vân ma vương liệu có đuổi theo không?

Trương Thanh hoan hỉ hỏi:

- Đuổi thì nhất định sẽ đuổi, một khi phát hiện trúng kế ve sầu thoát xác của huynh đệ ta sẽ nổi cơn lôi đình, nhưng y là mệnh quan triều đình, thế nào cũng phải vỗ về một phen, muốn truy đuổi cũng phải một vài ngày nữa, đủ cho chúng ta phá tan huyện Tiên Nguyên rồi, khi Vân ma vương tới chúng ta mang tài phú trốn vào Tố Lai sơn, một khi vào núi, chúng ta sẽ là giao long phá khóa, ai làm gì nổi.

Mã Đạt vừa lớn tiếng nói xong, đám đạo phỉ xung quanh tức thì rắm rít nịnh bợ liên hồi kỳ trận, thối um cả núi, làm hắn phấn chấn chĩa kiếm vào huyện Tiên Nguyên, hô vang:

- Tiến binh huyện Tiên Nguyên cho ta.

- Vâng!

Hơn bốn trăm tên đạo phỉ đồng thanh đáp, cảm thấy đi theo vị đại vương túc trí đa mưu này quá chính xác:

Từ sau khi Mã Đạt, Trương Thanh chiếm cứ Trâu Thành, huyện Tiên Nguyên cách đó chưa đầy trăm dặm thấp thỏm lo âu, ai biết phản tặc có đánh tới hay không, thế nên cả thành suốt ngày đóng chặt, tri huyện Khổng Tông Nguyên ăn không ngon, ngủ không yên, một mặt viết thư gửi cố cựu Khổng gia làm quan quanh đó, hi vọng họ phái quân chi viện, một mặt phái khoái mã tới kinh sư cầu cứu, vì thế mà mới có chuyện đại thần như Bao Chửng vội vội vàng vàng tới Sơn Đông.

Khổng Tông Nguyên cũng hiệu triệu con cháu Khổng gia thề chết bảo vệ tổ trạch, còn những hậu bối xuất sắc nhất vào kinh tránh họa, giữ lại hạt giống cho Khổng gia, đó là cách làm thông thường nhất của các gia tộc lớn.

Mới đầu bọn họ rất thành công, đám Mã Đạt, Trương Thanh giết hết phú hào trong thành, mở kho chia lương cho bách tính, được lòng người không ít, nhưng không dám nghĩ tới huyện Tiên Nguyên, chính vì sợ hãi Khổng gia ngàn năm, sự sợ hãi này đã ăn sâu vào máu thịt người Lỗ như Mã Đạt, Trương Thanh.

Sơn Đông xuất hiện phản loạn như thế không biết bao nhiêu mà kể, nhưng ngàn năm qua chẳng hề gây tổn hại có tính thực chất với Khổng gia, cho nên Khổng Tông Nguyện không tuyệt vọng, chuẩn bị ứng phó đâu ra đó.

Có điều, lần này có Vân Tranh.

Mục đích của Vân Tranh thực chất là bái kiến thủ lĩnh thanh lưu Khổng Tông Nguyên, chẳng qua là không kiếm được cớ thích hợp, Khổng gia luôn kinh bỉ võ tướng, giết người càng nhiều thì họ càng khinh! Vì nó đi ngược lại với đạo đức lễ pháp lão tổ tông nhà họ lập ra.

Lấy vàng bạc châu báu mang tới Khổng gia chỉ khiến người ta thêm khinh, còn mỹ nữ? Cái này đứng nói tới Khổng gia, Vân Tranh cũng khinh.

Thế nên thực ra khi nghe tin Mã Đạt và Trương Thanh tạo phản, Vân Tranh và Địch Thanh ở nhà gỗ đều nâng chén chúc mừng, thật không khác nào buồn ngủ gặp chiếu manh, những lời phẫn nộ khi tiễn chân Bao Chửng toàn là đóng kịch hết.

Một vị quốc hầu khi đi săn, tình cờ gặp phải đạo phỉ tiến công Khổng gia, thuận tay giúp Khổng gia dập tắt nguy cơ, bất kể Khổng gia có không ưa tên ma vương ác danh vang khắp thiên hạ này ra sao, người ta là ân nhân của mình, gia chủ Khổng gia thế nào cũng phải mời Vân Tranh vào Khổng gia tạ ơn.

Quả nhiên nói nhân số đạo phỉ ở Trâu Thành đã lên tới hai nghìn, Khổng gia không ngồi yên được nữa, chẳng những phái hết gia đinh lên tường thành, càng liên tục gửi tín sứ vào kinh cấp báo.

Khổng gia là thế gia văn hoa, đạo đức văn chương vang danh thiên hạ, vì thế bọn họ thậm chí còn cố ý tận lực suy yếu vũ lực của Khổng gia.

Trong quy củ của Khổng gia, không có chỗ cho vũ lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.