Đậu tằm, còn gọi là hồ đậu, phật đậu, xuyên đậu, la hán đậu, nghe nói là truyền từ Tây Nam Á và Bắc Phi vào Trng Quốc, đi qua nhiều nơi, sinh ra vô số cái tên kỳ quái, hình như là có từ thời Tây Hán.
Không thể không nói, vì doanh trại của Vân Tranh toàn là thứ này, đó là quân lương mà triều đình cung cấp cho bọn họ, trời mới biết cái thứ lương thực thường được trồng ở quy mô nhỏ này lấy đâu ra mà lắm như thế? Không biết là vét ở cái kho nào.
Cuối tháng bảy là lúc đậu tằm chín, chỉ cần bóc vỏ ra nấu chín là có món ăn không tệ, huống hồ Vân Tranh cầu kỳ thêm vào hoa tiêu, muối và ít gia vị không rõ tên, mấy miếng thịt khô, thế là mùi đậu tằm truyền đi rất xa. Một đám thiếu niên nuốt nước bọt, nếu là lúc còn nhỏ, mình có thể nhân lúc người lớn uống rượu, sán tới nói vài câu ngon ngọt là có ăn, giờ lớn rồi, rõ ràng không thích hợp làm như thế.
Đã bốn năm rồi không gặp Khương Triết, khuôn mặt vốn tuấn tú giờ đã râu ria lởm chởm, hai má hơi hõm lại, ánh mắt tang thương, lần đầu gặp lại mà mình chỉ nấu được một nồi đậu chiêu đãi huynh đệ vất vả công cao này.
- Nghe nói tướng chủ ở Đông Kinh ăn sung mặc sướng, vô số mỹ nữ vờn quanh, lại còn suốt ngày thi phú phong lưu, bài từ tết Nguyên Tiêu đúng là tuyệt.
Khương Triết rót rượu vào hai cái chén, cười nói:
Vân Tranh vớt đậu từ trong xoong ra, đổ lên bát sứ trắng:
- Ngươi cũng đâu kém, bốn năm ba nhi tử, thật ghê gớm.
Khương Triết cười lớn:
- Tướng chủ luôn dạy không được tin người ngoài, nên thuộc hạ tất nhiên phải quán triệt rồi. Về điểm này tướng chủ ngài nói lại không làm, mỗi một khuê nữ, sao làm gương cho các huynh đệ được.
- Tự phạt, tự phạt!
Vân Tranh nói xong, rất vô lại uống luôn cả chén rượu của Khương Triết, chợt hỏi:
- Ngươi thấy có sớm quá không?
Khương Triết nhìn ba nghìn thiếu niên quân đang bận rộn phân bố vào trong doanh, bọn chúng từ nhỏ sống ở quân doanh, mấy năm qua được huấn luyện nghiêm ngặt, cho nên không tỏ ra có chút xa lạ nào:
- Tướng chủ đừng lo, Đại Tống ta mười bốn tuổi nhập quân là bình thường, bọn chúng đều trên mười lăm, lại còn được huấn luyện kỹ càng, ăn uống cũng được ưu tiên thứ tốt nhất, không kém thanh niên mười tám bên ngoài, học đủ rồi, nên ra luyện một chút, chỉ là không ngờ lại đúng trận lớn.
- Thuộc hạ vẫn giữ liên lạc với đám Lang Thản, bọn họ không quên truyền thống Vũ Thắng quân chúng ta, phân tán tới sương quân, luyện ra được không ít nhân thủ ... Chỉ là không có tin của Chu Đồng.
Vân Tranh hời hợt đáp:
- Hắn một lòng muốn làm quan, thôi, dù sao cũng là chí hướng của huynh đệ.
Khương Triết đấm một phát xuống đất, không nói gì thêm, khi thành lập quân bọn họ đã nói với nhau, ai muốn đi cứ đi, nên Chu Đồng về lý cũng chẳng có lỗi với ai, chỉ là đám người bọn họ không chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, còn là huynh đệ cùng nhau đi thanh lâu, cùng say rượu, cùng thề một ngày dẫn quân ra tây cương .
- Người hoàng đế phái tới thế nào? Đám giáo đầu cấm quân có bản lĩnh thực không, cả đám con cháu hoàng gia tham gia Thiếu niên quân biểu hiện ra sao?
Vân Tranh hỏi có chút cấp thiết, vì kỵ húy từ sau khi giao kế hoạch Thiếu niên quân cho Triệu Trinh, y không hỏi tới:
- Giám quân là hoạn quan Lý Hiến, thăng tiến qua đường Thục phi nương nương, ở trong quân cũng xem như tận chức, không tùy tiện can thiệp vào chuyện huấn luyện, khi quân đội tiễu phỉ thử lửa cũng đi theo, giám quân có gan như vậy không nhiều. Còn thiếu niên do bệ hạ cử tới cũng có chí tiến thủ, dù sao cũng còn trẻ, ít nhiễm tính xấu, cao ngạo một chút, nhưng không gây rắc rối.
Vân Tranh nhíu mày:
- Đừng nghĩ là người của Thục phi nương nương mà lơ là, Trần Lâm không phải loại vừa, hoàng cung đều do ông ta khống chế, người của ai chăng nữa cũng là nghe lời ông ta. Vả lại Thục phi hiện giờ tâm tư không rõ, tuy năm xưa bọn ta là chỗ thân tình, nhưng giờ ta không dám chắc bất kỳ điều gì cả, người hoàng gia không ai đơn giản, góc độ suy nghĩ vấn đề của họ cũng không phải thứ chúng ta có thể nắm bắt.
- Đám con cháu hoàng gia nhất định không được có ưu đãi, nắm chắc sách lược giáo dục tư tưởng, tư tưởng mới là gốc rễ của thiếu niên quân.
Khương Triết tuy bề ngoài thay đổi không ít, nhưng phong cách không đổi, dùng đũa thong thả gắp đậu tằm cho vào mồm:
- Tướng chủ yên tâm, chúng ta xưa nay không có thói quen dựa dẫm vào ai, ân sủng hoàng đế càng là thứ khó tin nhất. Chỉ là không có chỉ thị từ tướng chủ, thuộc hạ đôi lúc hơi nao núng.
Vân Tranh ngửa cổ uống cạn chén rượu:
- Kinh sư với ta mà nói là cái nhà lao, hơn hai năm qua ta không dám quản chuyện gì, ngay cả đám huynh đệ Lang Thản, Hầu Đại Chí đều phải chạy đường lão bà ta, kiếm ít công việc nuôi quân mà đến khi gặp mới rõ, ta không hỏi tới chuyện bảo lũy, không phải vì không quan tâm, mà là không thể, hoàng đế chưa lúc nào ngừng thăm dò ta hết, thậm chí cố tình dung túng cho ta làm xằng làm bậy, muốn xem dã tâm của ta có vì thế mà bị kích động hay không. Ta cũng không phụ lòng bệ hạ, đắc tội sạch sẽ với bách quan rồi, giờ tướng lĩnh trong quân cũng chẳng ưa ta ... Nói ra ta còn hâm mộ ngươi ..
Khương Triết gật đầu tỏ ý đã hiểu, rót rượu cả hai cùng uống.
Ăn nhiều đậu sẽ đầy bụng, đầy bụng là đánh rắm, Vân Tranh đứng ở đầu gió chổng mông phun liên ba quả, lòng khoan khoái, bực dọc dồn nén ở Đông Kinh cũng phát tiết không ít.
Quân trại ở Kê Minh sơn hiện vẫn đang ngày đêm kiến tạo, Hàn Đại Thành đích thân lo việc bách tích rút lui, Hà Hưng Châu đích thân kiến thiết doanh trại, ông ta rất để tâm, dù sao nơi này là phiên chắn cuối cùng tới Phượng Tường phủ và Phượng Châu.
Mới đầu ông ta rất khó chịu vì bị đám thiếu niên không biết trời cao đất dày thích bình phẩm công việc của mình, nhưng dần dần ông ta phát hiện đám thiếu niên này am hiểu xây dựng công trình, cơ quan máy móc còn hơn thợ lâu năm.
- Đây là cự mã, bên trên quấn thép gai, mỗi đoạn cách nhau ba trượng, nếu không sẽ không có tác dụng.
- Đây là thiết tật lê được cải tiến thành ba cạnh, chuyên phòng bị kỵ binh và bộ binh xung phong, sau khi rải ra rồi phải cẩn thận, đều đã ngâm trong phân ngựa đấy, để nó đâm vào người là da rất khó lành, còn mắc bệnh nghiêm trọng.
Thế là bất tri bất giác Hà Hưng Châu phát hiện quyền lực của mình bị đám thiếu niên có kiến thức phong phú kia đoạt mất.
- Nghe bọn chúng đi!
Đó là mệnh lệnh Hà Hưng Châu cấp phó quan và đại tượng, nhìn từng hệ thống phòng ngự kiên cố dựng lên, lòng càng thêm vững tin:
Doanh trại Kê Minh sơn lúc nào cũng tấp nập, kỵ binh chạy ra chạy vào không ngớt, tín sứ liên tục từ Đông Kinh tới, hoặc đến Tần Vương Xuyên.
Năm ngày trước đột vật tư chi viện cuối cùng tới Tần Vương Xuyên, nghe quan viên vận chuyển vật tư báo về, lửa trên Quảng Ngô Lĩnh đã tắt, nhưng Một Tàng Ngoa Bàng không xua quân tới đoạt Tần Vương Xuyên, mà lại cắm trại trên núi, giằng co với Phú Bật.
Không có chiến sự là tin tức tốt nhất, quân Tống ở Tần Vương Xuyên có tiếp tế sung túc, Một Tàng Ngoa Bàng thì không, dọc đường hắn tiến công như châu chấu, đi tới đâu quét sạch tới đó, quân tư trong tay nhất định không còn nhiều.
Một Tàng Ngoa Bàng đã không ngu ngốc, như vậy tức là hắn có gian kế, nên Vân Tranh không thể không phái thật nhiều thám báo đi khắp nơi thăm dò.
Trong thời gian chờ đợi tin tức, tân quân không ngừng thao luyện phối hợp với binh sĩ Giáp Tử doanh, được cái bọn họ cũng là do tướng sĩ Vũ Thắng quân luyện ra, không đến nỗi quá bỡ ngỡ. Tài nguyên quân sự liên tục được đưa tới, hoàng triều Đại Tống vì trận chiến này có thể nói là đã dốc hết quốc lực, chỉ cần là thứ Vân Tranh cần, triều đình nghĩ mọi cách cung ứng, văn võ toàn triều không ai dị nghị.
Càng như thế Vân Tranh càng rõ, bất kể là thắng bại mình trở về đều chẳng sung sướng gì, chẳng qua là thắng thì không chết, bại thì cả nhà lớn nhỏ được đi Nhai Châu câu cá cũng là khai ân rồi.