Chiến kỳ tả tơi do có thêm vào những lỗ thủng do cung tên bắn qua, áo choàng đỏ đã phai màu sờn bạc, khải giáp đen đã mất đi độ bóng, bên trên toàn là vết trầy xước, tướng sĩ chẳng lành lặn, có người chỉ còn một mắt, còn một tay, trông hơi thê thảm, song sự phong trần tang thương đó khiến người ta vững lòng hơn Phủng Nhật quân bóng bẩy bên cạnh.
Kinh Tây quân tới nơi căn bản không nói một lời, tự động chia ra các vị trí bảo vệ xa giá, Tiếu Lâm ngồi trên ngựa chắp tay với hoàng đế một cái, đặt ngang mã sóc, chậm rãi đi bên xa giá.
Nhiều năm không gặp Triệu Trinh vẫn nhận ra Tiếu Lâm, cảm giác thân thiết với đội quân mới tới này:
- Tiếu Lâm, nhiều năm rồi không thấy ngươi xuất hiện ở hoàng cung, trẫm cứ nghĩ ngươi thoái ẩn sơm lâm rồi, không ngờ ngươi lại vào trong quân, nếu thích quân vụ, sao không nói với Trần Lâm một tiếng, chẳng lẽ trẫm không an bài cho ngươi sao?
- Bẩm bệ hạ, làm quan hay không với thần không quan trọng, chỉ cần được ra sức vì Đại Tống là được rồi, không dấu bệ hạ, chức vị của thần trong quân Kinh Tây cũng chỉ là tạm thời thôi, về Đông Kinh, thần lại là một ngu hầu nhàn tản trong Ngũ thành binh mã ti.
Triệu Trinh cảm thán:
- Ngươi có phong phạm của cổ nhân, thời chiến tòng quân, hết chiến trận về làm ruộng, chỉ là ngươi thì an nhàn rồi, lại không biết cảm thông cho nỗi khổ của chủ tử ta, nhân thủ dùng được ngày càng ít, sớm biết các ngươi vô lương tâm như thế như thế trẫm đã không để các ngươi an toàn rời Hài nhi quân. Trừ vị hoàng đế hồ đồ này ra, các ngươi bao giờ nghe nói mật thám triều đình được phép rút lui chưa?
Tiếu Lâm thấy hoàng đế tâm tình tốt, còn nói đùa được, vội đáp:
- Vì bệ hạ nhân từ nên bọn thần một lòng theo người, bệ hạ xem, thần tuy rút lui, nhưng vẫn chinh chiến vì bệ hạ đấy thôi.
Triệu Trinh nhìn Tiếu Lâm râu ria lởm chởm, da đen sạm thô ráp, gày gò khắc khổ, còn đâu hình ảnh hán tử đường đường năm nào, thở dài:
- Vất vả cho các ngươi rồi, Đại Tống muốn cường thịnh không thể thiếu sĩ tốt trung thành, chỉ cần các ngươi không phụ trẫm, trẫm cũng không phụ các ngươi.
- Đa tạ chủ long ân.
Tiếu Lâm lớn tiếng cảm tạ, tướng tá bên cạnh cũng hô theo, đám sĩ tốt chẳng hiểu được thưởng cái gì, nhưng tình này cảnh này hô một tiếng dứt khoát chỉ có lợi chứ không hại gì, thế là tiếng hô Tạ chủ long ân, truyền khắp nơi như sấm nổ.
Bao Chửng nghe âm thành này, nụ cười xuất hiện trên môi, giờ ông ta yên tâm rồi, không phải lo lắng gì nữa, tâm tình tức thì thả lỏng nằm xuống xe kéo chăn ngủ.
Triệu Trinh chẳng hề buồn ngủ chút nào, cố chấp rời xa giá, sai người mang ngự mã tới, sau khi mặc hoàng kim giáp, khoác áo choàng đỏ tươi như máu, phấn chấn lên ngựa, tiếc là đàn chiến mã rất ghét ngựa thiến, dậm vó, phì mũi đe dọa, làm ngự mã không dám đi tới, bất kể hoạn quan vỗ về thế nào cũng không ăn thua.
Tiếu Lâm vội nhảy xuống chiến mã, dìu Triệu Trinh lên ngựa, tự mình cầm cương, nhảy lên con ngựa khác, đi sát bên hoàng đế.
Triệu Trinh vuốt ve cái bờm xơ xác của chiến mã, chẳng hề vì chuyện vừa rồi mà kém vui, chỉ khổ cho đám hoạn quan, sợ hoàng đế ngã, lại không dám tới gần, mồ hôi vã như tắm.
Kinh Tây quân nhanh chóng nắm lấy quyền khống chế toàn quân, tiền quân hậu quân cứ đi năm dặm là thổi tù và luân chuyển, chỉ có trung quân bất động.
Triệu Trinh cưỡi ngựa không hề thấy mệt mỏi, bụi bặm do kỵ binh di chuyển cuốn lên cũng chẳng bận lòng, chuyến hành quân này là trải nghiệm hiếm có với hắn, nhìn thám báo hai bên thoắt ẩn thoắt hiện, nhìn đại quân hùng tráng do mình chỉ huy, nghĩ tới năm xưa phụ tổ hành quân cũng chỉ thế này mà thôi.
Khai quốc gian nan cần dũng khí vô song, nhưng gìn giữ quốc gia, duy trì thống trị càng cần trí tuệ đế vương, Triệu Trinh không thiếu trí tuệ, càng không thiếu tâm thuật đế vương, một hành động nhỏ lập tức khiến tướng tá quân Kinh Tây cảm phục.
Nhìn thấy một con chim ưng bay thẳng tới chỗ mình, Triệu Trinh nghĩ tới giấc mơ kia, hoan hỉ tưởng rằng đây là thiên nhân cảm ứng, không ngờ chim ưng lại đậu lên vai Tiếu Lâm, làm hắn có chút thất vọng, nhưng chỉ là một chút thôi, tò mò nhìn con ưng có đeo ống trúc ở chân:
- Đây chính là một trong sáu con Hải Đông Thanh trong tấu báo?
- Vâng thưa bệ hạ, sáu con Hải Đông Thanh này có công lớn trong đại chiến Nhạn Môn Quan, binh lực Kinh Tây quân không đủ, phải tập trung để tạo thành ưu thế, nhờ có nó giám thị chu vi trăm dặm, nên đại quân mới giành được đại thắng.
Triệu Trinh rất có kiến thức, cho nên không tùy tiện trêu chọc vào Hải Đông Thanh, đại quân vẫn tiếp tục đi tới, bụi đất phủ đầy khải giáp, trừng mắt với Trâu Đồng Minh đang định đưa tay muốn lau khải giáp, uống ngụm nước, cắn răng kiên trì tới Tam Nha khẩu, vì tin báo nói Hàn Kỳ dẫn văn võ nghênh giá ở đó.
Tiếu Lâm nhìn thấy yên ngựa của hoàng đế có dấu máu, lo lắng nói:
- Bệ hạ, chúng ta đã hành quân bảy mươi dặm, đây là lượng hành quân bình thường một ngày của kỵ binh, bệ hạ kiên trì tới bây giờ là vô cùng hiếm có, nên lên niện giá thì hơn.
Triêu Trinh kiên quyết lắc đầu:
- Chỉ còn ba mươi dặm nữa trẫm kiên trì được, hôm nay mặc khải giáp tổ truyền, trẫm không thể để tổ tiên hổ thẹn. Tiếu Lâm, kể chút chuyện chiến trường đi để trẫm thêm tinh thần.
Tiếu Lâm hơi suy nghĩ một chút hỏi:
- Bệ hạ có nhớ tên tài tử béo Tô Thức không?
Triệu Trinh cười phá lên:
- Làm sao không nhớ, tên này mỗi lần vào cung là hai mắt đảo như trộm, chuyên nhìn lén giai nhân của trẫm, làm Trần Lâm không yên tâm cứ phải bám sát bên cạnh, cảnh cáo hắn vài lần mà không sửa, có điều tài hoa của hắn thật sự khiến thiên hạ chấn kinh.
- Trong tường chơi đu ngoài lối ngõ,
Ngoài: khách lại qua,
Trong: mỹ nhân cười rộ.
Cười dần lắng đi, tiếng dần nhỏ,
Vô tình khiến khách đa tình khổ.
- Bài Điệp Luyến Hoa, Xuân Tình này của hắn đã thể hiện rõ tâm tư ấy rồi, tiếc thay một tài tử như vậy không biết phân ưu với vua, lại học Liễu Tam Biến làm thơ phong nguyệt thật đáng tiếc. Ngươi vốn không hứng thú với thi từ, sao lại nhắc tới hắn?
Tiếu Lâm cười lớn:
- Thần đúng là không hứng thú với thi từ, nay Tô Thức cũng ở trong quân, mỗi ngày bị Vân hầu bắt cưỡi ngựa đúng nửa canh giờ, lần nào từ trên lưng ngựa xuống cũng khóc chảy nước mắt nước mũi, Vân hầu còn lấy roi đánh thêm, bảo nếu không luyện được cái mông sắt thì đừng xuống ngựa, nói hắn không chiến đấu được, không có mưu lược, nếu cả bản lĩnh bỏ trốn cũng không có thì chẳng thà cho một gậy chết luôn.
- Ha ha ha ...
Tướng tá xung quanh cũng bạo gan góp lời, mỗi người kể vài chuyện vui, thậm chí có người bạo gan kể xấu Vân Tranh, Lý Thường, Triệu Trinh cười không ngớt, cảnh tượng vô cùng hòa hợp, chỉ là hàn lâm học sĩ Lý Thục cùng số quan văn khác nhíu mày không thôi, với họ mà nói lúc này hoàng đế nên ngồi trên xa giá, nghe quan văn họ kể điển cố bàn đạo luận trị nước, chứ không phải lẫn lộn cùng đám mãng hán, nghe câu chuyện thô tục, mấy lần định ngăn cản, nhưng sợ uy Vân Tranh không dám tùy tiện.
Dù Hàn Kỳ ra sức phong tỏa thông tin, nhưng không thể hoàn toàn bịt miệng thiên hạ, bọn họ đã biết kẻ kia lại vừa làm một chuyện điên rồ, nhưng lúc này tâm trí bất thường, không thể đụng vào, không thấy cả Bao Chửng mà cũng giả vờ như không biết gì đó sao?
Đi thêm được một đoạn đường nữa thì phía trước có tiếng tù và, một tiếng dài, ba tiếng ngắn, Tiếu Lâm giải thích với hoàng đế:
- Bệ hạ, một tiếng dài là chủ tướng xuất chiến, ba tiếng ngắn là toàn quân hành động, kết hợp lại là Vân hầu đã dẫn toàn quân nghênh tiếp, bệ hạ, hùng sư của người sắp tới.