Edior: Lạc
Mặc dù Bùi Kỷ An đang nói về biểu tẩu, nhưng thực ra trong thâm tâm hắn ấy biết rằng Cố Minh Khác sẽ không thành thân.
Kiếp trước, Cố Minh Khác vì bệnh nên mất sớm trước khi thành thân, cho dù Bùi Kỷ An có tái sinh kiếp này cũng không thay đổi được con người đã định chết sớm. Biểu tẩu của hắn sẽ không xuất hiện.
Bùi Kỷ An đã biết trước kết quả, những lời này chỉ là thuận miệng nhắc tới, cũng không để trong lòng. Không lâu lắm, Bùi Kỷ An hoàn toàn quên đi chuyện của Cố Minh Khác, và thay vào đó dành hết tâm trí cho cuộc đi săn tiếp theo.
Không có gì ngạc nhiên khi đây sẽ là tiệc đính hôn của hắn và Nghiễm Ninh. Bùi Kỷ An đã bảo vệ Lý Thường Nhạc mười năm, đối xử tốt với Lý Thường Nhạc đã trở thành bản năng, kiếp này hắn muốn cho tiểu công chúa của mình một bữa tiệc đính hôn hoàn hảo.
Vào đầu tháng Hai, vài ngày trước có một trận tuyết rơi, thời tiết vừa ấm lên lại trở nên lạnh giá. Tuy nhiên, cái lạnh cuối xuân đầu năm không ngăn được người dân Lạc Dương ra đường, mới giờ Thìn, trước cổng thành đã đông nghịt người. Xe ngựa chạy đầy đường phố, những người bán hàng la hét, trẻ em khóc, và dòng người ra khỏi thành di chuyển chậm rãi giữa những âm thanh phức tạp.
Bạch Thiên Hạc kéo ngựa của mình và dừng lại trước cổng thành. Hắn nhìn thấy bên trong sôi nổi liền nói: “Có chuyện gì vậy? Tại sao người vào thành thì ít, nhưng những người ra khỏi thành lại rất đông đúc?”
Lý Triều Ca ngồi trên ngựa và ngẩng đầu, nhìn về phía cổng thành Lạc Dương nghe thấy giọng nói của Bạch Thiên Hạc, nàng định thần lại và nói: “Chuyện này có gì lạ đâu. Đông đô khác với những thành thị khác, nông dân và thương gia vội vàng vào thành buôn bán cho nên người vào thành rất nhiều, nhưng ở Lạc Dương, sinh kế không phải là điều quan trọng nhất, thời trang mới là điều quan trọng nhất. Hôm nay có lẽ có một hộ muốn ra ngoài thành du ngoạn, nên thu hút rất nhiều người đi theo.”
Bạch Thiên Hạc rất ngạc nhiên, hắn lớn lên từ địa phương nhỏ, không hiểu sở thích của người kinh thành. Ban đầu hắn ta dừng lại trước cổng thành, nhưng có quá nhiều người ra khỏi thành, hắn ta cứ lùi lại và cuối cùng bị ép vào lề đường. Bạch Thiên Hạc không nói nên lời, nói với Lý Triều Ca: “Muội tử, tiền ta bỏ ra, Đông đô ta cũng đưa đến. Muội cho ta đi được không? Muội xem, Đông đô ở gần ngay trước mặt, đường vào thành lại quá tắc nghẽn, huynh không thể đưa muội vào thành, vi huynh đi trước một bước, chúng ta cáo biệt từ đây.”
Bạch Thiên Hạc vừa nói vừa thử lui về sau một bước, thấy Lý Triều Ca không có phản ứng, đang muốn bỏ ngựa trốn chạy thì chợt nghe Lý Triều Ca nói: “Ngươi có biết phạm nhân bỏ trốn sẽ bị xử trí thế nào không?”
Bạch Thiên Hạc dừng lại. Lý Triều Ca không nhìn lại, tiếp tục nói một cách chậm rãi: “Đại Lý Tự muốn trang nhã chút, hầu hết trong số đó là xiềng xích, còn ta lười tốn thời gian thường trực tiếp cắt đứt chân. Nếu không nghe lời, ta sẽ đánh gãy chân, gân tay và gân khoeo, dù sao cũng đã rơi vào tay ta, không thể sống sót thoát ra được.”
Bạch Thiên Hạc đột ngột dừng lại, hắn nghẹn lại một lúc, không chịu nổi nói: “Nữ tử này, ta đã chọc tức ngươi chỗ nào vậy, sao ngươi lại phải làm phiền ta?”
“Không phải là ta làm phiền ngươi.” Lý Triều Ca nhân hậu giơ tay ra hiệu cho hắn ta nhìn về phía cổng thành “Là Đại Lý Tự làm phiền ngươi. Kiếp sau đừng tìm nhầm chỗ, nhớ tìm Đại Lý Tự. “
Bạch Thiên Hạc suýt nôn ra máu khi nhìn thấy lệnh truy nã trước cổng thành:“Chẳng qua là vì một vạn lượng, ngươi kéo ta đi lâu như vậy sao? Không phải chỉ là một vạn lượng sao, ta đưa ngươi có được hay không?”
“Lão Chu nói vô công không chịu lộc.” Lý Triều Ca vừa nói vừa tới khóa tay Bạch Thiên Hạc, “Ta có việc phải làm trong chốc lát, đừng lãng phí thời gian, mau theo ta đến Đại Lý Tự.”
Bạch Thiên Hạc không để nàng bắt được, từ con ngựa lăn ra, chạy ra ngoài như một con cá chạch. Nữ tử này rất ác độc, đánh không lại, chạy cũng không nổi, người thân cũng không nhận, nhất định sẽ tống hắn vào ngục. Bạch Thiên Hạc một đời anh hùng dù chết cũng chết dưới kiếm, bị quan phủ chém đầu thì coi thành gì đây?
Bạch Thiên Hạc giỏi khinh công, hắn xuất toàn lực của mình, Lý Triều Ca nhất thời không chế trụ được. Lý Triều Ca bị kích động, nàng xuống ngựa, tiến lên bắt Bạch Thiên Hạc.
Hai người đang đánh nhau, bỗng có tiếng chiêng lớn ở cổng thành. Các sĩ quan và binh lính mặc áo quan đỏ thẫm đẩy người dân ra, cứng rắn tạo thành một con đường: “Tránh ra, tránh ra! Thiên hậu xuất môn, kẻ không liên quan tránh ra.”