Triền Miên 2

Chương 11: Chương 11: Cuộc gặp gỡ kỳ diệu




Bùi Mộc Vân không nghĩ tới cô sẽ gặp lại Lôi Thanh một lần nữa, hơn nữa còn trong tình trạng như vây. Cô muốn tránh xa anh, nhưng ông trời lại đùa giỡn cô, làm cho họ một lần rồi lại một lần gặp nhau. Nhất là trong lúc này khi quan hệ giữa cô và anh không rõ ràng.

"Mộc Vân, mau đưa Quả Đống lên xe." Lôi Thanh che dù kéo tay Bùi Mộc Vân, Bùi Mộc Vân khẽ kéo tay mình ra, Lôi Thanh nhíu mày một cái, giọng điệu không tốt nói: "Trời mưa lớn như vậy, chẳng lẽ em muốn Quả Đống nhiễm lạnh sao? Nếu như em muốn hành động theo cảm tính thì bây giờ không phải là lúc đâu?"

Điểm yếu của cô chính là Quả Đống, cô có thể bị bệnh, nhưng tuyệt đối sẽ không để Quả Đống bệnh. Cho dù là không muốn, Bùi Mộc Vân đành chịu thiệt, để mặc Lôi Thanh kéo cô lên xe.

Vì trong xe mở máy sưởi mà không khí rất ấm áp, thoải mái. Lôi Thanh mở ngăn kéo nhỏ trước xe, đưa ra một cái khăn bông, giọng điệu ôn hòa nói: "Lau đi, trên mặt Quả Đống dính nước mưa." Anh nhìn Quả Đống, đúng lúc bắt gặp cậu bé đang mở đôi mắt to sáng nhìn anh, cái ánh mắt đó như một ngôi sao đang tỏa sáng trên bầu trời đêm.

Bùi Mộc Vân ngẩn người, nhưng vẫn nhận lấy khăn, lúc này quả thật không phải là thời điểm để tính toán chi li với anh. Cô cẩn thận lau hết nước mưa trên mặt, trên đầu Quả Đống, sau đó nhẹ nhàng hỏi: "Quả Đống, con có lạnh không?"

Cậu bé lắc đầu chậm rãi, mở to đôi mắt vô tội nhìn chằm chằm vào Lôi Thanh.

Lôi Thanh nhận thấy có điều kì là trong đôi mắt, bèn hỏi: "Quả Đống làm sao vây, sao không nói cái gì thế?"

Cậu ngẩng đầu nhìn Bùi Mộc Vân, rồi lại nhìn anh, sau đó cậu lắc đầu.

Bùi Mộc Vân cũng nhìn thấy sự khác thường của cậu bé, vì thế cô cũng hỏi: "Nói cho mẹ nghe, con thế nào, không thoải mái ở đâu sao?"

Cậu bĩu môi, lúc này mới chậm rãi mở miệng, "Không có." Sau đó cậu quay sang nhìn Lôi Thanh, "Mẹ dặn không được nói chuyện với người lạ."

Lôi Thanh nhìn Bùi Mộc Vân, ánh mắt hai người chạm nhau, Bùi Mộc Vân nhanh chóng né tránh, nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài, mưa càng ngày càng lớn, nước mưa đánh lộp bộp vào kính xe, sau đó là từng giọt nước mưa bắt đầu đua nhau trượt xuống theo cửa kính xe.

Tuy cô không nhìn Lôi Thanh, nhưng cô biết Lôi Thanh đang dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô. Ánh mắt này của anh làm cô cảm thấy rất khó chịu, cô buồn cười hỏi: "Sao không lái xe?"

Lôi Thanh vươn tay sờ đầu cậu bé, đáy mặt hiện lên một tia vui vẻ, xong mới xoay người khởi động xe.

Trong xe rất yên tĩnh, không ai nói tiếng nào, Lôi Thanh chăm chú lái xe, lâu lâu lại nhìn sang kính chiếu hậu một chút, lúc này, Bùi Mộc Vân nghiêng đầu ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Mùa này không còn quá lạnh, Bùi Mộc Vân mặc một chiếc áo thun màu trắng cổ trong, phụ kiện bên ngoài chỉ là một chiếc áo khoác bằng vải kaki. Tóc của cô hơi dài, dên óng như màu mực, buông xõa hai vai. Mái tóc đen nhánh làm nổi bật chiếc cổ thon dài trắng nõn của cô. Lôi Thanh không nhịn được nhìn vào đó nhiều lần, nhớ tới cảm giác hôn lên chiếc cổ đó ba năm trước, thật là hạnh phúc.

Nhưng thực ra, gò má Bùi Mộc Vân mới là đẹp nhất, vẻ đẹp này của cô cũng là do anh phát hiện thấy.

"Sao không lo lái xe đi?" Bùi Mộc Vân đột nhiên quay đầu, có chút tức giận nói.

Lôi Thanh thu hồi ánh mắt của mình lại, không có ý định từ bỏ, lẩm bẩm nói: "Anh đang lái mà."

Lừa ai chứ! Bùi Mộc Vần châm chọc trong lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh, nếu cô không nhắc nhở, đoán chắc người đàn ông này sẽ đem xe lao xuống cống mất thôi.

"Quả Đống, con có muốn nghe nhạc không?" Lôi Thanh đem sự chú ý chuyển lên người Quả Đống bé nhỏ. Anh suy nghĩ một cách cẩn thận, nếu không đi được đường chính, đành phải đi đường tắt vậy, trước phải thu phục trẻ nhỏ, rồi mới thu phục được người lớn, như vậy chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao?

Quả Đống vừa nghe thấy, lập tức hứng thú hỏi: "Con muốn nghe bài 'ngựa bạch long’, chú có không?"

" 'Ngựa bạch long' sao?" Nhớ tới bài hát thiếu nhi này, anh cũng không biết đã tốn bao nhiêu công sức để đi tìm, chạy vào vài tiệm đĩa, mua hơn mười cái CD, anh mơ hồ nhớ được có một ca khúc như vậy, nhưng lại không biết cái đĩa ở đâu. Anh mở ngăn kéo ra, đem túi CD đưa cho Bùi Mộc Vân, rồi nói với Quả Đống: "Bài hát này chú có, nhưng lại không biết ở đĩa nào, hay cứ để mẹ con tìm có được không?"

Tiểu Quả Đống bộ dạng mong đợi nhìn Bùi Mộc Vân. Bùi Mộc Vân nhận lấy túi đĩa, lục tìm bài hát mà Quả Đống muốn nghe.

Lôi Thanh nhìn thấy Bùi Mộc Vân ngoãn ngoãn nghe lời không chống cự lại anh như vậy, xem ra đi đường tắt có vẻ hiệu quả cao hơn.

Bùi Mộc Vân cúi đầu tìm kiếm, xem từng tờ mục lục bài hát, mở đến tờ thứ mười thì cô tìm được bài hát đó. Cô chỉ vào tấm hình hỏi Quả Đống, "Quả Đống, có phải là cái này không?"

Đường Quả Đống nhìn chằm chằm vào bức hình trên đĩa CD nửa ngày, lắc đầu nói, "Mẹ, con không biết đọc chữ."

Bùi Mộc Vân cười một cái, cúi đầu nói: "Không sao, sau này mẹ sẽ dạy cho con."

Lôi Thanh cũng vội tiếp lời: "Quả Đống, nếu không để lần khác chú sẽ dạy cho con. So với mẹ, chú dạy tốt hơn nhiều lần."

Tiểu Quả Đống nghiêng đầu hỏi mẹ, "Mẹ, chú giỏi hơn mẹ sao ạ?"

"...Không có đâu." Bùi Mộc Vân không muốn nói chuyện cùng Lôi Thanh, vì thế đành kết thúc đề tài tại đây: “Kìa, chúng ta cùng nghe bài ‘ngựa bạch long đi!' "

"Được ạ." Tiểu Quả Đống vỗ tay cười nói.

Lúc lấy đĩa CD ra, Bùi Mộc Vân lại gặp khó khăn, nếu cô muốn đưa đĩa cho Lôi Thanh thì bắt buộc phải gọi anh, không đưa cho anh thì lại không có cách nào để bật bài hát được. Cuối cùng cô đành đưa CD cho Quả Đống, "Con đưa cho chú đi."

Tiểu Quả Đống gật đầu, nhận lấy đĩa CD: "Đây chú."Lôi Thanh đem CD bỏ vào trong đầu máy, sau đó lựa bài hát mà Quả Đống muốn nghe bật lên, tiếng nhạc vui vẻ trong phút chốc bỗng vang lên.

Tiểu Quả Đống nghe thấy âm thanh quen thuộc,nhanh chóng hát theo nhạc.

Xe lái gần hai mươi phút thì tới nơi, mưa cũng đã nhỏ dần lại. Bùi Mộc Vân mở của xe, một cơn gió lạnh lẽo đập vào mặt, cô hơi co người lại một chút.

Đang muốn ôm Quả Đống xuống xe, nhưng đôi tay vừa vươn ra một nửa đã dừng lại, đây là chỗ nào? Một nơi hoàn toàn xa lạ.

"Tại sao chúng ta lại tới đây?" Bùi Mộc Vân không hiểu nhìn Lôi Thanh.

Lúc này, Lôi Thanh cũng đang che ô bước xuống xe, đến gần Bùi Mộc Vân, đem ô che người cô, rồi nói: "Dù sao cũng phải ăn cơm trưa. Em không đói bụng, nhưng tiểu Quả Đống chắc đã đói bụng rồi, phải không Quả Đống?"

Tiểu Quả Đống đâu thể biết được quan hệ của bọn họ, gật đầu thành thật nói: "Dạ, đã đói bụng rồi."

Trong lòng Bùi Mộc Vân dâng lên một dự cảm không tốt, cô phát hiện mình luôn bị người đàn ông này dắt mũi, mà mỗi lần như vậy, anh đều lấy Quả Đống làm lý do, khiến cho cô thật sự nổi giận.

Cô biết, anh là người rất thông minh. Quả Đống nói đói bụng, Bùi Mộc Vân không còn cách nào khác đành đi theo Lôi Thanh vào trong.

Đến tầng cao nhất của khách sạn, một người phụ nữ mặc trang phục màu đen, nhìn thấy Lôi Thanh liền nở một nụ cười hoan nghênh.

"Lôi tiên sinh, ngài đã đến. Bàn ngài đặt đã được chuẩn bị xong, mời đi theo tôi." Nói xong, không khỏi tò mò liếc nhìn Bùi Mộc Vân một cái.

Bùi Mộc Vân không thèm để ý đến ánh mắt kia, vươn tay đỡ lấy Quả Đống từ trong lòng Lôi Thanh qua, nhưng Lôi Thanh lại nhất quyết không chiu đưa cho cô, "Quả Đống còn lạnh, cứ để anh bế nó."

Cánh tay Bùi Mộc Vân vươn ra giữa không trung, trong lòng có chút bực bội, anh dựa vào cái gì mà được bế con trai cô?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.