Triền Miên 2

Chương 16: Chương 16: Lôi Thanh là người đàn ông ấm áp




Mắt Bùi Mộc Vân có chút đỏ lên, người đàn ông này tự nhiên lại nghi ngờ Quả Đống không phải con trai ruột của cô, thực sự quá buồn cười. Nếu như không phải là anh...Đúng, nếu như không phải là anh, làm sao có thể sẽ có Quả Đống? Dù cho có Quả Đống, nếu như không phải vì né tránh anh, tại sao cô lại phải trốn ở nước ngoài? Lẽ nào cô không muốn Quả Đống sao? Không muốn ở bên cạnh Quả Đống sao? Cô cả ngày lẫn đêm đều muốn, thế nhưng cô chỉ có thể lựa chọn im lặng mà rời đi.

Nghĩ đến đây, cô càng hận người đàn ông trước mắt này. Đêm tân hôn của cô, người đàn ông này lừa cô, sau đó chiếm lấy cô, bây giờ anh có quyền gì đứng ở đây mà chất vấn cô? "Mỗi người đều có cái bất đắc dĩ khác nhau. Nếu như năm đó anh không gạt tôi, giơ cao đánh khẽ buông tha cho tôi, tôi làm sao có thể chạy sang nước Anh?" Bùi Mộc Vân gần như cắn răng nghiến lợi nói.

Lôi Thanh nhẹ nhàng cười: "Nhưng vì sao em không hận Mục Thiểu Du? Là anh ta đem em đẩy tới bên cạnh anh. Năm đó nếu như không phải anh ta vì tiền tài lợi ích buông tha em, anh làm sao có thể chiếm tiện nghi của em được?"

"Cho nên các người đều là cá mè một lứa." Chuyện năm đó Bùi Mộc Vân thật sự không muốn nhớ lại, nó quá tàn nhẫn: "Lôi Thanh, anh đi đi, đi đi..." Bùi Mộc Vân đẩy Lôi Thanh bắt anh phải đi. Nhưng Lôi Thanh vẫn đứng không nhúc nhích, để Bùi Mộc Vân tùy ý đẩy.

Bên ngoài Quả Đống nghe được âm thanh này, bỏ lại chiếc xe tăng mà nó yêu thích, vội vã chạy vào trong phòng."Mẹ, mẹ làm sao vậy?"

Hai người quay đầu lại nhìn Quả Đống, Bùi Mộc Vân vừa định nói, vậy mà Lôi Thanh nắm lấy tay cô, đưa lên môi hít một hơi, sau đó thong dong điềm tĩnh nói: "Không có việc gì, đầu ngón tay của mẹ con bị cái chén làm xước, chú đang giúp mẹ con cầm máu."

Bùi Mộc Vân vội vàng rút tay về, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Lôi Thanh, tên lừa đảo, lời nói dối như vậy mà cũng nói được.

Tiểu Quả Đống đi về phía trước, tò mò hỏi: "Hút một chút như vậy có thể cầm máu sao?"

"Đúng vậy, nếu không tin chú thì con kêu mẹ con cho xem tay coi có đúng là đã ngừng chảy máu hay không." Lôi Thanh nói khoác mà không biết ngượng.

Bùi Mộc Vân buộc lòng phải đưa ngón tay cho Quả Đống xem: "Mẹ không có sao đâu, con xem này."

Hai vai của tiểu Quả Đống rũ xuống, rất người lớn mà nói: "Con yên tâm rồi."

Bên ngoài Bàn Hổ đang gọi nó, thằng nhóc kia nghe được liền nhảy về phía trước mà đi ra ngoài.

Tiểu Quả Đống vừa đi, bên trong phòng bếp trong nháy mắt lại yên tĩnh lại. Bùi Mộc Vân thực sự không chịu nổi cái bầu không khí này, không để ý tới Lôi Thanh mà đi tới. Cô bây giờ rốt cuộc đã biết, người đàn ông này không chỉ là một tên lừa gạt người khác hơn nữa còn rất vô lại. Anh không trách móc cô, đuổi cũng không đi, có thể làm sao đây? Xem ra cô phải nhanh chóng tìm một căn nhà đưa con trai mình dọn ra ngoài ở, để sau này anh không tìm được cô nữa.

Bọn trẻ chơi một hồi, mẹ của Bàn Hổ tới đón Bàn Hổ đi. Cô ấy nhìn thấy Lôi Thanh, vẻ mặt có chút ngạc nhiên, lúc sau vẻ mặt lại có chút hiểu rõ. Bùi Mộc Vân không giải thích, cô ấy liền hiểu lầm mà đi.

Lúc Bàn Hổ vừa đi, Bùi Mộc Vân liền đưa Quả Đống về phòng ngủ. Đến lúc cô dỗ Quả Đống ngủ xong đi ra, người đàn ông kia vẫn còn ở đó.

Bùi Mộc Vân không khỏi tức giận, "Tại sao anh không đi đi?"

"Anh giúp em thu dọn phòng." Lôi Thanh bình tĩnh nói.

Bùi Mộc Vân giương mắt nhìn thì thấy phòng khách sạch sẽ không ít, thế nhưng ai muốn anh thu dọn?

"Tôi tự thu dọn là được rồi không cần phải nhờ đến anh. Còn nữa buổi chiều anh không cần phải đi làm sao?"

Trên mặt Lôi Thanh hiện lên ý vui vẻ mà trêu ghẹo: "Em đang quan tâm anh sao?"

Bùi Mộc Vân hừ lạnh, "Ai thèm quan tâm anh, tự mình đa tình."

Bùi Mộc Vân đi toilet định kéo thùng nước lên để lau nhà, ai dè Lôi Thanh đi tới một tay đoạt lấy: "Anh làm giúp em, em nghỉ ngơi đi."

Bùi Mộc Vân liếc mắt, nghĩ thầm, được, anh đã thích làm thì cho anh làm, tôi vui vẻ nhàn rỗi. Cô biết Lôi Thanh bây giờ ngoan cố, đuổi cũng không đi. Vì vậy cô định thực hiện chính sách “ba không”, không nói, không nghe, không quan tâm.

Cô cầm điều khiển, ngồi trên ghế salon xem tivi.

Lôi Thanh một bên kéo thùng, một bên lại giống như tùy ý hỏi: "Nghe nói em đi Vân Thượng phỏng vấn sao?"

Bùi Mộc Vân liếc liếc mắt hướng về phía Lôi Thanh, không nói một lời, chỉ nghiêm túc chú tâm xem tivi.

"Anh có quen vợ chồng ông bà chủ ở Vân Thượng, có cần anh nói họ giúp đỡ em không?” Lôi Thanh tiếp tục hỏi.

"Anh đừng xen vào chuyện của người khác nữa được không?" Bùi Mộc Vân nhịn không được nên phải nói, sau khi nói xong mới nghĩ người đàn ông này nhất định là cố ý.

Lôi Thanh mỉm cười: "Nghe nói em đưa Quả Đống đi nhà trẻ, đã tìm được chỗ chưa?"

Bùi Mộc Vân mắt trợn trắng, cả việc này mà anh lại có thể biết, không lẽ là Bích Dao nói cho anh biết?

"Cần anh giúp không?"

Bùi Mộc Vân tự nhủ trong lòng, không được nghe, không được nghe...

"Em không nói gì thì có nghĩa là đồng ý rồi, anh sẽ cho Liễu ca làm."

"Này, tôi đồng ý lúc nào, tôi cần anh giúp sao?"

Lôi Thanh cầm cây lau nhà lẳng lặng nhìn cô, khóe miệng lại càng cong hơn: "Lúc em tức giận nhìn rất là đáng yêu, anh rất thích bộ dạng này của em."

"Anh...đồ thần kinh."

Để kiểm soát bản thân không trả lời nữa, cô suy nghĩ ra một biện pháp - ngủ. Có chuyện gì nữa xảy ra thì ngủ cũng không biết gì hết.

Sau khi lau nhà xong rồi, Lôi Thanh quay lại thì không thấy Bùi Mộc Vân im lặng không nói tiếng nào, đến gần thì mới phát hiện nguyên nhân là cô đang ngủ. Thấy cô ngồi ngủ như vậy nhất định rất là khó chịu, anh muốn ôm cô vào phòng nhưng lại sợ làm cô thức giấc. Vì vậy đem cô đang ngồi cuối ghế salon nằm xuống ghế. Sau đó đi vô phòng lấy một cái chăn nhẹ nhàng đắp lên người cô.

Đây là lần thứ hai anh không có chút kiêng kị nhìn khuôn mặt cô chằm chằm. Lần đầu tiên là đêm tân hôn của cô, anh lừa gạt cô đến khách sạn, kết quả là cô cứ ngu ngốc như vậy mà đi tới, biến anh thành Mục Thiểu Du. Sau khi anh chiếm lấy cô, lúc cô còn đang yên tĩnh ngủ, anh cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn cô. Cô yên tĩnh như một con mèo.

Bùi Mộc Vân ngủ không ngon, chân mày nhẹ nhàng nhíu lại. Lôi Thanh nghĩ, cô chắc là không cần anh chứ? Nhưng sẽ có một ngày, anh nhất định làm cho cô đi vào trong lòng anh, làm cho cô yêu anh.

Bùi Mộc Vân nghĩ ngủ được một giấc như vậy rất tốt. Khi tỉnh lại thì ngửi thấy mùi cơm và thức ăn. Cô đứng dậy thì cái chăn đắp trên người trượt rơi xuống đất, cô nhặt lên, sửng sốt một chút, là Lôi Thanh đắp cho cô sao?

"Mẹ, mẹ dậy rồi!" Quả Đống từ dưới nhà bếp chạy lên, nhảy về phía trước ôm chặt cổ cô. "Mẹ, chú đang ở phòng bếp làm đồ ăn ngon, rất là thơm."

Bùi Mộc Vân xoa xoa lên vùng trán, quả nhiên anh vẫn còn đang ở đây, chẳng lẽ cô thật sự phải cầm cái chổi mới có thể đuổi đi được sao?

Thật sự là oan nghiệt mà!

Lúc này, Lôi Thanh vừa vặn bưng đồ ăn đi ra, thấy ánh mắt Bùi Mộc Vân nhìn anh chán ghét, tự động bỏ mặc ánh mắt đó, sau đó cười mà hỏi: "Tỉnh rồi à, đi ăn cơm đi."

Bùi Mộc Vân lắc đầu thở dài, cô thật sự thua người đàn ông trước mặt này.

Lôi Thanh làm ba món mặn một món canh, rất giống như là việc thường ngày. Cải trắng xào, thịt kho tàu cá hố (1), sườn xào chua ngọt, cộng thêm một chén súp trứng cà chua. Mà anh còn rất thân mật múc hai chén cơm trắng.

(1) Cá hố có thân hình dài (trung bình từ 60–90 cm) rất dẹt một bên, dài như một cái dải lưng quần, không có vẩy, giống dạng lươn. Toàn thân cá màu xanh lam như màu thép có ánh bạc. Cá hố có giá trị dinh dưỡng cao và là nguyên liệu cho nhiều món ăn được ưa chuộng trên thế giới.

"Anh rất ít nấu ăn, cũng không biết rõ khẩu vị của em. Không thì em ăn thử cái này trước đi." Lôi Thanh vừa đưa ra vừa nói.

Quả Đống nhảy lên bàn ăn đầu tiên, gắp miếng thịt sườn chua ngọt bỏ vô trong miệng.

"Chú à, sườn này ăn ngon quá!"

Lôi Thanh xoa xoa đầu Quả Đống, ôn hòa mà nói: "Ăn ngon là tốt rồi." anh nhìn Bùi Mộc Vân, thấy cô không có phản ứng gì: "Quả Đống, vậy con cùng mẹ con ăn cơm thật ngon, chú có việc phải đi trước."

"Chú phải đi sao, không ăn cùng con với mẹ sao?” Tiểu Quả Đống kéo kéo góc áo của Lôi Thanh.

"Không được, con phải nghe lời mẹ ăn cơm thật ngon, biết không?"

Tiểu Quả Đống gật đầu, đôi mắt nhỏ thông minh có chút lưu luyến không rời,

Lôi Thanh mặc áo khoác vào rồi cũng mở cửa đi. Bùi Mộc Vân đang ngồi im liền thở dài, lập tức kết luận, người đàn ông này thật khó đoán...

~~Lời của tác giả: Thật sự Lôi Thanh là một người đàn ông ấm áp, haha...

Mọi người muốn xem chuyện cẩu huyết lừa gạt người vào đêm tân hôn không?

1, muốn

2, không muốn

Lựa chọn cái nào? ^.^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.