Triền Miên 2

Chương 3: Chương 3: Mọi thứ đều an toàn.




“Cậu thực sự muốn ngồi ở đây cả đêm?” Vinh Gia Thực kết thúc ca trực từ phòng bệnh đi ra, liếc mắt nhìn thấy Lôi Thanh ngồi ở ghế dài trên hành lang, không khỏi buồn cười hỏi. Chẳng ai có thể nghĩ tới đường đường là lão đại của tập đoàn Lôi thị, ngồi trong bệnh viện bị cửa đập vào mặt, nếu mà bị phóng viên biết, cũng là một bài viết được thổi phồng, vô vạn tin đồn được tưởng tượng.

“Này, trông thấy cậu đường đường là lão đại của một tập đoàn lại bị như vậy, cảm giác thật là tốt nha!”

Lôi Thanh liếc mắt nhìn Vinh Gia Thực, không mở miệng. Từ trước đến nay hắn đều rất ít nói, nếu nói chỉ là nói những điều cần thiết, không giống mấy người bạn bè của hắn, một mỗi câu nói đều vô cùng ác độc. Phương Tế Ngộ độc miệng nhất, Vinh Gia Thực coi như cũng đỡ.

Suy cho cùng đều là là bạn bè từ nhỏ đến lớn, Vinh Gia Thực thấy hắn như vậy cũng không đành lòng. “Đi, đi ăn cơm đi, dù thế nào cũng phải ngồi hết cả đêm nay.”

Thấy Lôi Thanh không chịu di chuyển, Vinh Gia Thực hoàn toàn bị đánh bại. “Đi thôi, người ta không chạy được đâu. Đứa bé trai kia không thể xuất viện nhanh như vậy được.”

Mí mắt Lôi Thanh giật giật, giọng trầm xuống hỏi: “Đứa bé kia rất nghiêm trọng sao?”

Vinh Gia Thực nhìn hắn, có phần không đếm xỉa tới: “Cậu nghĩ nó có nghiêm trọng không?”

“Có ý gì?”

Vinh Gia Thực nháy mắt nhìn hắn, nhún vai, cậu hiểu được ý này mà.

Lôi Thanh buột miệng nói ra: “Không cần thiết. Cho dù Bùi Mộc Vân ở đâu tôi cũng đều ở đó.”

Vinh Gia Thực cười cười, “Cậu ngang ngược như vậy thì sợ gì?” dừng một chút, giống như đang nói giỡn. ” Nhưng mà nhìn kỹ lại một chút, thằng bé kia với cậu cũng thật giống, có khi nào là con trai của cậu không?”

Người nói vô ý nhưng người nghe hữu ý. Vinh Gia Thực cũng chỉ là tùy ý nói một câu, nơi lồng ngực Lôi Thanh lại khơi dậy nghìn tầng sóng. Chẳng lẽ thằng bé kia là con của mình? Hắn đứng lên, bước tới cửa, nhìn qua cửa sổ thủy tinh xem tình hình bên trong.

Đường Quả Đống trên giường bệnh cạnh cửa sổ. Bên trong cửa sổ thủy tinh, Lôi Thanh nhìn khuôn mặt nhỏ nhoi ở trước mặt không sót một cái gì. Ánh mắt của cậu bé trong suốt, tròng mắt tròn vo, vừa nhìn đã thấy rất thông minh lanh lợi. Lông mày cậu bé đậm, lại cong hình vòng cung rất đẹp, như một cành liễu ở ngọn trăng rằm, điểm này giống Bùi Mộc Vân. Miệng của cậu bé nho nhỏ, điểm ấy cũng giống Bùi Mộc Vân. Muốn nói gương mặt của cậu bé giống gương mặt của Bùi Mộc Vân hết thì không đúng, Bùi Mộc Vân cằm thon, đứa bé kia cằm rộng, bộ dáng như vậy hình như cũng có điểm giống hắn. Ừ, cằm như vậy, quá giống.

Chẳng lẽ là con của hắn? Nghĩ như vậy máu trong người Lôi Thanh lập tức sôi trào.

“Mẹ, cái chú đứng ngoài cửa kia là ai vậy, sao chú ấy luôn nhìn chằm chằm con?” Đường Quả Đống tò mò nhìn người trước cửa, cậu bé nhìn thấy được phần đầu của chú kia, nhưng mà không nhìn thấy được rõ dáng vẻ.

Bùi Mộc Vân quay đầu lại trừng mắt nhìn Lôi Thanh, sau đó quay đầu lại, chỉ vào trán của mình, ôn nhu nói: “Ở đây của chú có một chút vấn đề, cho nên chúng ta không cần để ý tới chú ấy thì tốt hơn.”

“Là bị bệnh sao mẹ?” Cậu nhóc hỏi, sau đó cậu cũng lại chỉ vào trán của mình, “Bà nói nơi này mà có bệnh thì mọi người gọi là bệnh tâm thần. Vậy chú kia cũng bị bệnh tâm thần sao? Nhưng mà khi nhìn lại không giống nha? Chú kia xem ra cũng giống người tốt lắm?”

Cậu bé suy nghĩ rất nhiều, Bùi Mộc Vân không nghĩ tới Đường Quả Đống nói một hơi mà hỏi nhiều vấn đề như vậy, cô nên trả lời như thế nào cho đúng đây? Trầm mặc suy nghĩ một lúc, cô nói: “Quả Đống à, bà có nói với con rằng, không nên nói chuyện với người xa lạ, cũng không cần hỏi về người xa lạ gì đó không?”

Đường Quả Đống há hốc miệng, chìa đôi tay nhỏ ra che miệng mình lại, sau đó ra sức lắc đầu, buồn bực nói: “Quả Đống không nên nói chuyện với người xa lạ, Quả Đống cũng không nên hỏi về người xa lạ gì đó.”

Bùi Mộc Vân bị động tác của cậu bé chọc cười. Cô xoa đầu Đường Quả Đống, nói: “Ngoan, bây giờ mẹ kể chuyện cổ tích cho con nghe có được hay không?”

Cậu bé láu lỉnh gật đầu, “Được ạ.” Còn tiếp tục nói: “Mẹ, mẹ kể cho con về một ít chuyện ngày xưa được không? Con từ trước tới giờ chưa bao giờ nghe mẹ kể về chuyện ngày xưa.”

Bùi Mộc Vân suy nghĩ, chuyện nhỏ như vậy, chẳng lẽ cô không làm sao?

Chờ sau khi Đường Quả Đống yên ổn, Bùi Mộc Vân liền đi ra ngoài phòng bệnh, ngoài cửa đã không có bóng dáng của người đàn ông kia, việc này làm cô không khỏi thở dài một hơi. Cô nghĩ, sáng sớm ngày mai có lẽ mau chóng đi hỏi bác sĩ một chút, xem coi tiểu Quả Đống có thể xuất viện sớm hay không. Nếu như có thể xuất viện, tránh người đàn ông kia càng sớm càng tốt, đối với cô hay đối với tiểu Đống đều tốt.

Thế nhưng người tính không bằng trời tính, ban đêm tiểu Đống lại lên cơn sốt cao. Bùi Mộc Vân vội vàng đi tìm bác sĩ. Bác sĩ qua khám, cho y tá đo nhiệt độ cơ thể, kết quả nhiệt độ cơ thể lại lên đến 39 độ 5, ban ngày nhiệt độ hạ xuống còn ban đêm lại bắt đầu tăng, cứ như vậy chẳng khác nào uổng công ban ngày cô bận rộn. (“白忙活了: bạch mang hoạt liễu”. mình không hiểu nên edit thành uổng công ban ngày cô bận rộn.)

Bác sĩ đưa cho cô một ít thuốc hạ sốt, kêu cô cho tiểu Quả Đống uống nhiều nước ấm, nếu sáng mai còn không hạ sốt thì phải cho cậu bé đi xét nghiệm máu. Nhìn bộ dạng khó chịu của tiểu Quả Đống, trái tim của Bùi Mộc Vân đau muốn chết.

Mọi người ở cạnh giường chứng kiến bộ dáng gấp gáp của Bùi Mộc Vân liền an ủi: “Cô cũng đừng có gấp gáp, con trai cô lên cơn sốt cũng có một quá trình sốt, lặp đi lặp lại cũng là chuyện rất bình thường, cô nhìn xem con trai tôi cũng giống như thế này đúng không? Chỉ cần xét nghiệm xem số lượng bạch cầu tăng lên không cao là được.”

Nhìn sang bên cạnh thấy người bên cạnh có bộ dạng bình tĩnh như vậy, Bùi Mộc Vân cảm thấy mình thật là xấu hổ. Xem ra cô thiếu kinh nghiệm, lần đầu gặp phải chuyện như vậy, cô gần như hoang mang lo sợ.

Cho Quả Đống uống thuốc hạ sốt, dỗ cậu bé ngủ xong, cô cũng vô cùng mệt mỏi. Dựa vào mép giường muốn ngủ, Quả Đống đột nhiên oa oa khóc lớn lên. Bùi Mộc Vân bị dọa cho sợ hãi, liền ôm lấy Quả Đống, “Làm sao vậy, bảo bối? Nói cho mẹ nghe, nơi nào khó chịu?”

Mắt Đường Quả Đống híp lại, khóc càng lúc càng lớn hơn, cô khuyên như thế nào cũng không được, miệng cậu bé lúc thì kêu “Bà”, một lúc sau lại kêu “Mẹ”, bộ dạng lại rất là sợ hãi.

“Có phải thằng bé bị bóng đè không?” toàn bộ mọi người ở trong phòng đều bị đánh thức, mọi người ở giường bên cạnh đều híp mắt hỏi.

“Có khả năng… đúng không?” Bùi Mộc Vân cũng không biết, đành phải liều mạng ôm chặt Quả Đống, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu bé, dỗ cậu bé để cho cậu bé cảm thấy thoải mái.

Dần dần cậu bé tựa hồ khóc mệt, thanh âm từ từ nhẹ xuống, sau đó chỉ còn lại từng tiếng rên khẽ. Bùi Mộc Vân sờ trán cậu bé, hình như không nóng nữa. Lại sờ phía sau, tất cả đều là mồ hôi, ngay cả bộ đồ cũng ướt đẫm. Bộ dáng như vậy khẳng định khi cậu bé nằm xuống ngủ sẽ rất khó chịu.

Vì vậy cô lại chạy đến phòng vệ sinh lấy nước ấm, lấy khăn lau sạch người Quả Đống, thay đồ mới sạch sẽ, lúc này mới đỡ cậu bé nằm xuống. Trong chốc lát cậu nhóc kia liền ngủ rất say. Bùi Mộc Vân nhìn Quả Đống ngủ, nặng nề thở dài một hơi.

Con trai, con nghìn vạn lần đừng…lên cơn sốt nữa, nhanh chóng khỏi bệnh đi.

Bùi Mộc Vân mệt mỏi nghiêng người sang một bên ngủ.

Lôi Thanh bị ánh nắng mặt trời hắt vào mặt nên tỉnh dậy, sau khi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên giường ở nhà. Hắn xoa đầu có chút đau nhức, nhớ lại đêm qua làm thế nào mà quay về nhà, nhưng lại hoàn toàn không nhớ ra.

Lôi Thanh ngồi dậy, lại bị người ngồi ở đầu giường làm cho giật mình.

“Mẹ, làm sao mẹ vào đây?”

Lôi mẹ đưa cho hắn nước ấm, ôn hòa nói: “Chờ con rời giường đó!” Nói xong lại chuyển sang chuyện khác, “Đêm qua con làm sao mà uống nhiều rượu như vậy, may mà thằng nhóc kia đưa con về nhà, nếu không ba con mà thấy lại quở trách.”

Lôi Thanh cầm cái chén, uống một ngụm, sau đó hỏi: “Cậu ta thì thế nào?”

“Nếu như nhìn thấy con như vậy, chắn chắn sẽ nói con không có ý chí tiến thủ, không làm việc đàng hoàng, cả ngày chỉ lo ăn uống chơi bời.”

Lôi Thanh buồn cười, nhưng chỉ có thể cười khổ, vẫn là những lời cũ, không có cái gì mới cả. Nhưng cho tới giờ hắn cũng không nhớ những lời bố hắn nói. Nếu hắn mà không ngay thẳng, nếu hắn mà không biết tiến thủ, không làm việc đàng hoàng, ăn uống chơi bời, làm sao có được tập đoàn Lôi thị như ngày hôm nay.

Lôi Thanh đứng dậy, đi vào phòng tắm. Tắm rửa sạch sẽ xong đi ra, mẹ hắn vẫn còn ở đó, trong lòng hắn đã có suy nghĩ, mẹ hắn lại muốn kiếm đối tượng cho hắn.

Quả nhiên.

“Con trai à, chuyện lần trước mẹ nói với con, con suy nghĩ như thế nào?”

Lôi Thanh lục tủ quần áo tìm đồ, biết rõ còn giả vờ hỏi: “Chuyện gì mẹ?”

Lôi mẹ cau mày, đứa con trai này của bà cái gì cũng tốt, chỉ có một điều không tốt. Đó chính là đối với chuyện hệ trọng của cả đời mình, cho tới giờ vẫn không quan tâm. Đã gần ba mươi tuổi rồi, nếu không tìm, chẳng phải là đợi tới bạc đầu sao?

Lôi mẹ thử thăm dò mà nói: ” Con xem thử con gái nhà họ Cố xem, mẹ lần trước gặp một lần, dáng dấp không chỉ có xinh đẹp hơn nữa tính cách cùng các phương diện khác cũng rất tốt, nếu không con thử đi xem mặt cô bé đó một lần đi?”

Lôi Thanh cài khuy vừa tay áo sơ mi vừa hời hợt nói: “Nếu cô ta tốt như vậy, con cũng không muốn hại người ta.” Hắn tiện tay lôi ra một cái áo khoác ngoài màu xám tro mặc vào áo sơ mi bên ngoài, sau đó đóng tủ quần áo, xoay người lại nghiêm nghị nói, “Mẹ, con không phải đã nói rất nhiều lần rôi sao, con đã có người con thích, hơn nữa đời này con chỉ chấp nhận một mình cô ấy làm vợ.”

Lôi mẹ nghe được những điều này. không khỏi có chút tức giận, không biết cô gái kia là thần thánh phương nào mà có thể làm con trai của bà mê như vậy.

” Lôi Thanh, lúc nào con cũng có lí do. Những lời này không phải con đã nói từ ba năm trước rồi sao, đến bây giờ con vẫn nói như thế, vậy người đâu, người con gái con thích đâu, cho tới bây giờ mẹ với bố con vẫn chưa thấy mặt của cô ta. Thế nào, cô ấy không tồn tại hay là có chuyện gì xảy ra?”

Lôi Thanh nhíu mày, chỉ bỏ lại một câu nói: “Mấy này nữa con sẽ đưa cô ấy về nhà.”

“Này, con trai…Lôi Thanh…” Lôi mẹ đuổi theo Lôi Thanh ra khỏi phòng. Nhưng mà chỉ một chút thời gian như nháy mắt, dưới lầu không còn bóng dáng của hắn, Lôi mẹ không khỏi thở dài, lần nào cũng như vậy là sao?

Lôi Thanh ra khỏi cổng của căn nhà, ngồi vào một chiếc xe màu đen có rèm che. Người ngồi ở chỗ lái xe quay đầu lại, nhẹ nhàng hỏi: “Lôi tổng, trở về công ty sao?”

Lôi Thanh bật người dậy nói: “Không trở về.”

“Chuyện trong công ty…” Người kia muốn nói nhưng lại thôi.

“Liễu ca, chuyện mấy ngày nay trong công ty, anh hãy kiểm tra kỹ cho tôi. Bên này tôi có việc cần phải xử lý, xử lý xong, tôi sẽ quay lại.” Lôi Thanh qua loa ra lệnh.

Người ngồi ở ghế tài xế được xưng là Liễu ca kia đành phải gật đầu, “…Được rồi.”

“Còn có, anh giúp tôi tìm một ngôi nhà, tốt một chút.”

Liễu ca không có dò hỏi nguyên nhân, liền thuận miệng đồng ý. Anh ta từ trước đến nay hiểu rất rõ tính cách của Lôi thanh, không nên hỏi mà cũng đừng hỏi, hỏi cũng không tốt, còn có thể gây mất hứng. Nếu như ông chủ muốn gì, không hỏi thì hắn cũng sẽ tự động nói cho anh ta biết, cho nên có một số việc im lặng thì tốt hơn.

“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”

Lôi Thanh liếc mắt nhìn ra đường ở bên ngoài cửa sổ, nói : “Đến bệnh viện Aimin .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.