Triền Miên 2

Chương 19: Chương 19: Ngẫu nhiên gặp một người




Nhờ sự giúp đỡ của Kiều Tử Phương, nên thủ tục nhập học của tiểu Quả Đống được làm rất nhanh. Hiệu trưởng chỉ hỏi Quả Đống mấy vấn đề, coi như là kiểm tra thông qua.

Hiệu trưởng dẫn theo ba người nhóm Bùi Mộc Vân đi về phía phòng học, vừa đi vừa nói: “Ở đây chúng tôi từng lớp đều có một tên, cấp mẫu giáo có lớp Mặt Trời, lớp Mặt Trăng và lớp Sao Nhỏ. Giáo viên từng lớp cũng rất tốt, đối với trẻ con rất tỉ mỉ kiên nhẫn. Quả Đống phải vào lớp Mặt Trời, lớp Mặt Trời có cô giáo họ Đường, cô này đã dạy rất nhiều năm, nhìn qua thấy tuổi còn trẻ vậy mà rất có kinh nghiệm giảng dạy.”

Hành lang rất sạch sẽ, khắp nơi trưng đầy hoa tươi và cây cảnh, trên vách tường dán đủ kiểu tranh vẽ, giấy cắt, còn có các tác phẩm do chính các em nhỏ làm. Lớp Mặt Trời nằm ở lầu một, đi đến rất nhanh. Hiệu trưởng xoay người lại và nói: “ Mọi người ở đây chờ một chút, tôi đi vào trong cùng cô Đường nói chuyện đã.”

Bùi Mộc Vân hé miệng gật đầu, cảm kích nói: “Được, cảm ơn bà, hiệu trưởng.”

Hiệu trưởng nhẹ nhàng đẩy cánh cửa đi vào trong. Sau khi cửa khép lại, Bùi Mộc Vân ngồi xổm xuống, ôn tồn nhỏ nhẹ hỏi Quả Đống: “Quả Đống, con thích nơi này chứ?”

Tiểu Quả Đống ngẩng đầu nhìn ông mặt trời to lớn dán ở khung cửa, gật đầu: “Thích ạ.”

“Vậy sau này con có thể chơi cùng các bạn nhỏ ở đây con có vui không ?”

Tiểu Qủa Đống cúi đầu xuống, suy nghĩ một lúc, nói: “Vui ạ.”

“Vậy… hiệu trưởng đưa con vào trong gặp gỡ các bạn nhỏ, con có can đảm không?”

Tiểu Quả Đống chu miệng nhìn Lôi Thanh ở bên cạnh.

Lôi Thanh thấy nó rất tội nghiệp, không nhịn được mà cũng ngồi xổm xuống, khích lệ nói: “Quả Đống, không phải con đã nói khi lớn lên muốn làm nhân viên cứu hỏa sao? Nhân viên cứu hỏa đều rất dũng cảm, cho nên Qủa Đống phải gan dạ đứng lên, biết không?”

“Dạ.” Thằng bé lại gật đầu lần nữa, “Mẹ, con không sợ.”

Bùi Mộc Vân lại hướng dẫn Quả Đống, bởi vì cô có nghe Kiều Tử Phương nói qua, khi vừa tới nhà trẻ các em nhỏ hầu như gần mười ngày nửa tháng mới có thể thích ứng, cô hi vọng Quả Đống không giống như thế, cô muốn Qủa Đống có thể mau chóng mà thích ứng với việc sinh hoạt trong nhà trẻ.

“Vậy khi Quả Đống và các bạn nhỏ trong nhà trẻ chơi đùa cùng nhau, mẹ và…” Bùi Mộc Vân nhìn Lôi Thanh, tiếp tục nói: “Và chú đi trước, tiểu Quả Đống không được khóc nhè nha.”

“Mẹ phải đi sao?” Thằng bé kia nhào vào lòng Bùi Mộc Vân, ôm cổ cô, “Mẹ, con không muốn để mẹ đi, mẹ đừng đi có được không, mẹ còn tới đây nữa không? Con không muốn rời xa mẹ…”

“Quả Đống, ngoan, mẹ không đi. Mẹ và con chỉ tạm thời xa nhau một chút thôi, khi mẹ hết giờ làm sẽ quay lại đón con về nhà, được chứ?”

Tiểu Quả Đống vẫn còn rất khó chịu: “Mẹ, nếu không thì con không vào nhà trẻ nữa, đến chỗ làm cùng mẹ có được không? Con không khóc cũng không làm ồn đâu, con chỉ ngồi bên cạnh mẹ thôi, được không mẹ?”

Bùi Mộc Vân lộ vẻ khó xử: “Quả Đống, không phải con nói sẽ nghe lời mẹ sao? Trong nhà trẻ chơi rất vui, không phải con vừa mới nói là rất thích nơi này hay sao?”

“Nhưng mà so với ở lại đây, con thích ở cùng mẹ hơn.”

Rõ ràng tâm tình của thằng bé không tốt, vừa nghĩ đến việc phải rời xa mẹ, trong lòng nó cảm thấy rất hụt hẫng.

Lúc này, cửa phòng học mở ra, hiệu trưởng và một cô gái trẻ đi ra. “Quả Đống, lại đây nào.” Hiệu trưởng vẫy tay về phía nó.

“Mau đi đi con.” Bùi Mộc Vân đứng lên, đẩy Quả Đống về phía trước.

Cô giáo này rất hòa nhã dễ gần, cô ngồi xổm xuống cười nói: “Con chính là Quả Đống sao, hiệu trưởng đã nói cho cô biết rồi, là con muốn tới lớp Mặt Trời. Vừa rồi cô thông báo cho các bạn trong lớp, họ đều rất vui, đều muốn làm bạn với con, vậy con có muốn giống bọn họ, cùng làm bạn với nhau không?”

Thằng bé kia suy nghĩ kỹ càng một lúc, ngẩng đầu về phía Bùi Mộc Vân và Lôi Thanh.

“Mẹ, vậy khi hết giờ làm việc mẹ nhớ đón con đấy.”

“Được, chúng ta móc tay nào.” Bùi Mộc Vân đưa ngón tay út ra.

Cô giáo nắm tay Quả Đống đi về phía phòng học, Quả Đống đi một lát lại ngoảnh đầu, rất là lưu luyến.

“Yên tâm đi, trẻ con đứa nào cũng phải như thế một lần. Đến khi nó làm quen với các bạn mới, thích ứng được với cuộc sống ở đây, sẽ dần yêu mến nhà trẻ này thôi.” Hiệu trưởng nói khi bọn họ đi đến cửa vào.

Đạo lý này Bùi Mộc Vân cũng hiểu, đối với trẻ con, vẫn nên thử buông tay rời xa.

Hai người ra khỏi nhà trẻ. Không còn tiểu Quả Đống bên cạnh, Bùi Mộc Vân đương nhiên không muốn lên xe của Lôi Thanh lần nữa. Thấy Bùi Mộc Vân chần chừ, Lôi Thanh còn tưởng rằng cô đang lo lắng về chuyện của Quả Đống.

“Nếu em đã lo lắng như vậy, thế thì sau khi anh đưa em đi làm rồi, lại quay về trông coi Quả Đống.” Lôi Thanh cẩn thận đưa ra đề nghị.

Bùi Mộc Vân vội vàng nói: “Không cần. Quả Đống… Tôi tin nó sẽ thích ứng với việc này.”

“Để anh đưa em đi làm.” Lôi Thanh kéo tay Bùi Mộc Vân.

Bùi Mộc Vân dừng một chút, rút tay ra, rất bình tĩnh nói: “Tôi còn xe nữa. Cảm ơn anh đã đưa Quả Đống đến nhà trẻ.”

“Mộc Vân…” Lôi Thanh muốn đuổi theo, vừa lúc đó tiếng chuông điện thoại trong túi vang lên. Sau khi anh gọi điện xong, mới nhớ đến việc đuổi theo Bùi Mộc Vân, nhưng không còn thấy bóng dáng Bùi Mộc Vân trên đường nữa.

Lúc Bùi Mộc Vân trở lại “Vân Thượng” thì đã qua mười giờ. Vân Lý đúng lúc đó cầm một chồng bản vẽ từ trong văn phòng đi ra, vừa thấy Bùi Mộc Vân, vội vàng gọi cô lại.

“À, Mộc Vân, cô trở về thật đúng lúc. Đi theo tôi, có người muốn đích danh cô thiết kế đồ đạc.” Vân Lý vừa đưa cô vào phòng khách vừa nói: “Xem ra ở bên ngoài cô đúng thật là nổi tiếng, hôm nay mới đi làm ngày đầu tiên đã có người chọn đích danh tên cô. Nếu như công ty của tôi cũng tốt như vậy, tôi chẳng phải đã quá được lợi hay sao.”

Bùi Mộc Vân khiêm tốn cười cười, nhớ tới lời Kiều Tử Phương đã nói ngày hôm qua, người đã chỉ đích danh cô có lẽ chính là em trai của anh ta.

Đẩy cửa phòng khách ra, Bùi Mộc Vân thấy ngồi bên trong có một nam một nữ, nam hướng mặt về phía cô, nữ thì lại quay lưng.

“Ai da, đã để mọi người đợi lâu. Nhà thiết kế của chúng tôi đã đến rồi đây.”

Người đàn ông và người phụ nữ trong phòng khách đứng lên, người phụ nữ chậm rãi xoay người lại, trông thấy Bùi Mộc Vân, trong mắt lóe lên một tia sáng.

Bùi Mộc Vân ngạc nhiên há miệng, một lúc lâu mới nói ra hai chữ, “Mộc Đóa.”

“Chị, đúng là chị rồi.” Bùi Mộc Đóa vội vàng đi tới, ôm lấy Bùi Mộc Vân, vui mừng mà khóc: “Em không nghĩ thực sự sẽ là chị. Chị à, chị đi đâu mấy năm nay, sao không trở về nhà?”

Vân Lý bị tình huống này làm cho sửng sốt, hóa ra người chỉ đích danh này chính là người nhà! Vân Lý dường như nhận thức được, lặng lẽ đi ra ngoài, trước khi ra còn đóng cửa lại.

► Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mỗi ngày đều là giờ này, các tiểu đồng bọn tương lai xuất hiện, nào nào đi ~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.