Tuyết Lạc toàn thân run lên, lập tức bước tới ôm chằm lấy Viên Đóa Đóa, cúi đầu nói: “Đóa Đóa, cảm ơn cậu.
Cảm ơn cậu có thể hiểu cho tớ, cũng cảm ơn cậu có thể thành thật đi khuyên can tớ như thế.”
“Lại còn khách sáo với tớ? Cậu lại nghĩ mình là Phong phụ nhân cao cao tại thượng rôi à?” Viên Đóa Đóa nhéo nhéo mũi của Tuyết Lạc nói.
“Tớ làm gì có cao cao tại thượng? Lại trêu chọc tớ.”
Hai cô gái trẻ trung cùng nhau đuổi bắt, bóng hình hoạt bát khiến cho không khí vườn trường cứng. nhắc lại thêm phần phần chân mới mẻ.
Nhờ có sự giúp đỡ của người quen, Tuyết Lạc và Viên Đóa Đóa như ý được phân vào cùng một phòng ký túc xá.
Điều kiện trong phòng khá tốt, một phòng, tổng cộng có bốn người, có Wifi, có nước nóng, còn có thêm cả điều hòa, không cân phải leo lên leo xuông giường. Chỉ có không gian hơi nhỏ.
Điều càng làm cho Viên Đóa Đóa và Tuyết. Lạc vui mừng hơn hết là hai người bạn củng phòng, một người có bạn trai ngoài trường đã thuê phòng ở ngoài rôi, phòng ở ký túc xá li là để che mắt bồ mẹ thôi. Còn người còn lại chỉ ở vào thứ 7 và chủ nhật.
Nói cách khác, cả căn phòng chỉ có mỗi Tuyết Lạc và Viên Đóa Đóa.
“Tuyết Lạc, cậu phải vô cùng kiện định với lập trường của mình đấy.”
Đừng có đề Phong Hàng Lãng gọi một cuộc điện thoại là quay về nhà.
Lúc đấy thì cả cái phòng này chỉ còn lại mình tớ thôi đấy.” Viên Đóa Đóa xếp xong giường túm lấy váy của Tuyêt Lạc nói.
“Yên tâm, tớ sẽ không đề cậu phải làm oán phụ đâu.” Tâm trạng Tuyết Lạc khó lắm mới vui lên được một chút, không muốn nghĩ đến những chuyện phiền não kia.
“Ai là oán phụ hả? Cậu cũng ngủ với Phong Hàng Lãng rồi, cậu mới là oán phê nhà giàu đây biết không hả?”
Viên Đóa Đóa và Tuyết Lạc ôm nhau, tiếng cười đùa vui vẻ quanh quần ký túc xá một hồi lâu. Thuộc về những thanh niên tràn trề hoocmon khao khát tình cảm, chắp cánh cho thanh xuân, ôm ấp hoài bão.
Cơ thể mềm mại được chăm sóc của Tuyết Lạc đương nhiên không phải là đôi thủ của Viên Đóa Đóa. Phải biết là môi ngày ở viện phúc lợi, Viên Đóa Đóa đêu phải giúp đỡ những người ở đó chăm sóc bọn trẻ con. Đa số đều là trẻ tàn tật, có đôi khi Viên Đóa Đóa còn ôm chúng leo mười mấy tằng cầu thang.
Viên Đóa Đóa thành công đè Tuyết Lạc dưới thân, đột nhiên mắt sáng _ rực lên hỏi Tuyết Lạc: “Tuyết Lạc, lần đầu tiên rốt cuộc là cảm giác như thế nào? Nhìn cái tính cách bạo lực của Phong Hàng Lãng, cậu nhất định sẽ đau lắm nhỉ?”
Không ngờ Viên Đóa Đóa lại hỏi vấn đề nhạy cảm như thế, Tuyết Lạc nhất thời ngại đến đỏ bừng mặt: “Đóa Đóa, cậu lại bắt đầu nói luyên thuyên rồi đầy. Nếu cậu muôn biệt cảm giác lần đầu như thê nào thì †ìm chú Mạch nhà cậu hỏi cái là biết ngay đấy.”
Trong lòng dáy lên một nỗi đau mắt mát, Viên Đóa Đóa ngôi sang một bên, dùng hai cánh tay ôm lây chính mình.
“Sao thê Đóa Đóa? Tớ nói Sai cái gì à? Xin lỗi cậu, tớ đùa thôi mà. ” Tuyệt Lạc không biết Viên Đóa Đóa vì sao lại đột nhiên trở nên thương tâm như thế.
Viên Đóa Đóa lắc đầu: “Không trách cậu, cậu đừng nghĩ nhiêu quá.”
Mãi sau, Viên Đóa Đóa nhìn chằm chăm vào chân mình, tự tỉ thở dài một tiếng: “Tuyết. Lạc, có phải loại tàn phê như tớ chỉ có thê kết hôn với những người đàn ông đã ly hôn rôi không 2”
“Đóa Đóa, cậu nói linh tinh cái gì thế?
Cậu đâu có tàn phế, chân của cậu sớm đã khỏi rồi. Đừng có tự nói bản thân như thế.” Tuyết Lạc ôm Viên Đóa Đóa vào lòng mình.
“Tuyết Lạc, thật sự tâm của tớ rất cao, chỉ có điều số phận lại bạc bẽo.
Ngày hôm qua Mạch Duy Dân đưa tiền học phí cho tớ, tớ không dám cầm. Đến cả viện trưởng Trì cũng ra sức tác hợp cho bọn tớ, nói rằng tuy là đàn ông đã qua một đời vợ, tuôi tác có hơi lớn, đàn ông như vậy sẽ biết yêu thương vợ. Nhưng tớ thật sự không có cảm giác với chú ây. ” Viên Đóa Đóa cúi thâp đầu, trong mắt đều là bi thương.
“Đóa Đóa, đừng tự ép bản thân mình quá. Nếu như không. có tình cảm với chú ấy thì cậu cứ nói thẳng với chú ây. Không cân phải ủy khuât bản thân minhŸ? Tuyết Lạc an ủi nói.
“Tớ nói với Mạch Duy Dân như thế đấy. Chú ấy trên mặt nói răng sẽ luôn đợi tớ, nhưng lúc chú ấy quay người bước đi, không ngè tớ lại nghe thây chú ây nói với tài xế là “một đứa tàn tật còn bày đặt kén chọn”.” Viên Đóa Đóa mất khống chế nghẹn ngào.
“Tên họ Mạch kia đúng là đồ xấu xa!”
Tuyết Lạc không thê ngờ được Mạch Duy Dân là loại người hai mặt như thê.