Tựa như không chân thực, nửa kinh ngạc, nửa đờ đẫn, phía sau gáy cô bị bàn tay to lớn của người đàn ông giữ lấy, hơn nữa còn dùng lực đây vê phía trước, miệng cô bị lưỡi của người đàn ông dùng sức lấp đây.
Hô hắp của cô bị gián đoạn, mùi vị không thuộc về cô nhưng lại tràn đầy trong khoang miệng, ép buộc cô phải nuốt trọn hơi thở của anh.
Tuyết Lạc gấp gáp đến độ suýt khóc, vành mặt cô hồng lên. Nhưng lại không thoát ra được.
Đúng là tên đàn ông thô lỗ khiến người ta phải ngứa răng ngứa lợi!
Phong Hàng Lãng vừa chạm vào môi của Tuyết Lạc liên giỗng như ma quỷ, giông như ngọn núi lửa đang hoạt động, đang chảy cuồn cuộn vô vàn dòng thạch nham…
Tuyết Lạc thực sự không ngờ rằng người đàn ông này lại theo cô tới tận trường học, xem nhẹ côi Đúng là âm hồn không tan!
“Phong Hàng Lãng, anh phát điên gì thê? Đây là trường học đây!” Tuyết Lạc vừa e thẹn vừa tức giận, gần như không nói nên lời.
Cô thực sự phục bản mặt dày cộp của người đàn ông này, càng phục anh ta chỉ vì muôn coi thường cô mà phải vất vả, một nắng hai sương làm phức tạp mọi chuyện lên.
“Ai cho cô cái gan này, dám không ở Phong. gia?” Phong hàng Lãng hơi liếm môi mỏng, mạnh mẽ hỏi ép.
“Tôi ở lại trường thì sao? Đây là quyền tự do của tôi!” Tuyết Lạc không nhịn được thêm câu nào của người đàn ông bá đạo này.
“Quyền tự do? Cô còn có sao?”
Phong Hàng Lãng trầm giọng nói: “Ngay từ lúc cô chọn gả vào Phong gia này, quyền tự do của cô đã bị ràng buộc với Phong gia! Vì thế, cô đã không còn cái quyên tự do buồn cười đấy nữa rồi!”
“Phong Hàng Lãng, anh đừng có mà bức người quá đáng! Tại sao tôi lại không còn quyên tự do nữa chứ!”
Tuyệt Lạc không muôn uỷ khuất bản thân nữa, cô nhìn vào gương mặt anh tuần, lạnh lẽo của Phong Hàng Lãng: “Tôi cũng muốn chăm sóc tử tế cho anh cả anh! Nhưng Phong Hàng Lãng anh cho phép tôi sao? Từ trước đến nay anh không hề coi trong tôi! Vẫn luôn cho răng tôi có ý đỗ xâu gì với Phong gia nhà các anh! Cho rằng tôi là loại hám tiền, cho rằng tôi là loại đạo đức giải”
SG; Phong gia, cô không cần phải chăm lo cho anh cải! Chỉ cần chăm lo cho một mình tôi là đủ rồi!”
Đối diện với sự chất vấn của người phụ nữ, Phong Hàng Lãng nhẹ nhàng nói.
“Phong Hàng Lãng, anh… anh coi Tờng tôi như thê, anh cả anh có biết không?” Tuyết Lạc tức đến thở ra khói, đối với tên mặt dày như Phong Hàng, Lãng, cô thực sự nghẹn lời. Chỉ có thể lây Phong Lập hân ra chồng lại anh.
“Là anh cả tôi cố ý đầy cô cho tôi, cô nói xem anh ây có biết không?”
Phong Hàng Lãng thong dong hỏi, tràn đây ý trêu đùa.
“…” Lân này, Tuyết Lạc thực sự không nói nên lời.
Là Phong Lập Hân đây mình cho Phong Hàng Lãng? Chuyện.
Chuyện này rốt cuộc là thê nào?
Lễ nào, hai anh em bọn họ cùng..
cùng… Tuyết Lạc không dám nghĩ: tiệp nữal Nếu vậy thì quá dị, quá biến thái!
Nhân cơ hội Tuyết Lạc còn kinh ngạc đứng sững người, Phong Hàng Lăng cúi thân người khoẻ mạnh, nhẹ nhàng vác Tuyết Lạc lên vai.
“Phong Hàng Lãng, anh làm gì vậy?
Bỏ tôi xuông… Mau bỏ tôi xuỗng..
Có aÏ không, cứu tôi vơi! Có người VÔ..
Tủ Lạc kêu cứu thật to, hi vọng có thê gây được sự chú ý của đội bảo vệ.
“Kêu lên đi! Tôi thích nhát là được lên trang đầu đấy! Đêm muộn canh ba, tại khuôn viên của một trường đại học nào đó, cô nam quả nữ, củi khô bắt lửa... đủ bạo! Chắc chắn được lên trang đầu!” Phong Hàng Lãng. không thèm quan tâm tới tiêng hét của người phụ nữ.
Tuyết Lạc đột nhiên ngậm chặt miệng mình lại.
Phong Hàng Lãng anh ta có thể không cân thê diện, nhưng Lâm Tuyết Lạc cô vẫn cần!
Nếu thật sự lên trang đầu, vậy cô làm Sao sông tiếp ở trường này nữa chứ.