Điểm đến là một đài quan sát gần biển.
Nghe nói có người muốn đầu tư vào Iữn này đề phát triển thị trường du ịc Phong Hàng Lãng dừng xe lại, nhưng anh không hà Xxuông xe, anh chỉ điều chỉnh chỗ ngôi trong xe cho thoải mái hơn.
Sau đó, anh đột nhiên đưa tay ra, ôm Tuyết Lạc để cô ngồi trên đôi chân dài của mình.
Tuyết Lạc theo bản năng lập tức giãy giụa, nhưng anh lại siêt chặt vòng tay của mình lại không cho cô giấy!
Uy nghiêm không chút nghi ngờ!
Phong Hàng Lãng dùng hành động để truyền đạt cho cô suy nghĩ của mình “Tại thời điểm này, em chỉ là một con cừu chờ bị thịt. Còn thịt hay không làm thịt thì còn chờ vào tâm trạng của tôi”.
Kẻ thức thời trang tuần kiệt”, Tuyết Lạc chỉ vùng vẫy tượng trưng một vài lần, thấy Phong Hàng Lãng không có động tác gì quá đáng, cô cũng liên ỡm ở dựa vào lồng ngực rộng ấm áp của anh. Lặng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, từng tiếng từng tiếng một!
* Người nào biết nắm thời cơ, nắm bắt cơ hội thì người đó sẽ có được tất cả, có được những gì mình muốn.
Người đàn ông cường tráng, và cũng rât khỏe mạnh.
Vòng tay của anh rât có cảm giác an toàn. Nhưng những gì mà Tuyết Lạc cảm nhận được cũng chỉ có sự thâp thỏm lo sợ.
“Hàng Lãng, anh nói xem anh trai của anh sẽ khỏe lại chứ?”
Tuyết Lạc là người lanh trí, mà cô cũng khá thông minh. Cô biết nếu như lúc này tranh cãi với người đàn ông này thì sẽ rất nguy hiểm.
Mà nếu như không nói gì cả, thì trong không gian ngột ngạt này, rất có khả năng nảy sinh những nguy hiểm rủi ro.
Vì vậy, lúc này đề mình có thể an toàn thì cô phải cùng Phong Hàng Lãng nói đên chuyện của anh trai Phong Lập Hân. Mà ở một mức độ nào đó, vẫn có thê khiến cho anh bình tĩnh trở lại. Giữ lại lí trí để không làm ra chuyện có lỗi với anh trai anhl “Chắc chắn!” Giọng nói chắc chắn bình tĩnh của người đàn ông dường được vang ra từ sâu bên trong cổ họng.
Nhưng đi cùng với anh và vùi trong lòng anh, mới cảm nhận được sự đau buồn và hiu quạnh sâu sắc trong lòng anh.
Cảm nhận được nỗi buồn của người đàn ông, Tuyết Lạc không đành lòng tiếp tục chủ đề này.
Tuyết Lạc cũng không hỏi gì thêm, hai người chỉ tình cảm ôm lấy nhau.
Nghe tiếng sóng biên đánh xôn xao, và hít thở hơi thở của nhau.
Năm tháng thật êm đềm!
Thế giới thật yên tĩnh, ngay cả những con sóng gào rít ngoài kia cũng trở nên yên tĩnh.
Giờ phút này, trong lòng Tuyết Lạc có rất nhiều câu hỏi tại sao, rất nhiều câu hỏi muốn chất vân người đàn ông ở trước mặt đang trầm tử suy nghĩ, nhưng từ đầu đến cuối Tuyết Lạc lại không thể hỏi được một câu nào.
Người ta thường nói rằng mặt trăng Sẽ gây ra rác rồi, mà tiêng sóng biên gào rít lại càng gây ra rắc rồi lớn hơn.
Tuyết Lạc cũng không muốn suy nghĩ, vì sao chính minh lại cam chịu để người đàn ông này ôm lấy. Cũng, không tự mình phân tích, cái ôm ấp này rôt cuộc có đi ngược lại với luận thường đạo lý hay không!
Mà Tuyết Lạc lúc này chỉ nghe theo tiếng nói của trái tim, cô đăm chìm vào cái ôm âm áp lúc này của anh.
Lắng nghe nhịp tim của người đàn ông, hãy đóng chặt cánh cửa thời gian đề rồi làm một đôi người yêu trong giây lát.
Một thứ gì đó giống như một chiếc lông. vũ, lướt qua má cô, tai cô, cổ cô và rôi… Môi của côi Anh khẽ mở môi, dùng đôi môi sắc bén áp lên cánh hoa anh đào của Tuyệt Lạc, giỗng như một con sói đói khát lâu ngày nhìn tháy tiểu bạch thỏ, anh ôm chặt cô vào lòng.
Non mềm, nhưng lại thắm đẫm vị ngọt ngào!
Vẫn còn hơi ấm trên môi…
Sưởi ấm lẫn nhau!
Sự dịu dàng và ngọt ngào như vậy thực sự khiên Tuyết Lạc khao khát muôn có.