Còn người đàn ông đã làm chuyện xằng bậy đêm qua đâu? Tuyết lạo xoay người nhìn xung quanh.
Trên một tảng đá, Tuyết Lạc thấy bóng lưng to lớn cao ngạo của Phong Hàng Lãng.
Áo ngoài bị gió thồi tung lên đập vào thân hình mạnh mẽ của hắn.
Phong Hàng Lãng thích cảm giác gió thôi xuyên thâu ngực!
Người đàn ông hòa vào sóng gió của biên, càng thêm cường ngạnh.
Mặt trời lên cao, hàng vạn luồng sáng khúc xạ lộ ra vẻ đẹp đế, mỹ lệ.
Nước biển trong vắt, tia nắng ban mai chiếu vào, sóng biển như một đứa trẻ nghịch ngợm không ngừng tạo thành một tâng nước vàng óng ả.
Đứng trước biển rộng, cảm nhận sự mênh mông bắt tận, tầm mắt phóng ra xa không thầy bờ bền, Bì: đăm trong sự bao la của biển đem thành pH chật chội, huyền náo vút lại sau ưng.
Tuyết Lạc không rõ người đàn ông này muôn nhìn ngắm biển bao lâu, nhưng cô biết răng, buổi học đầu tiên của mình đành phải bỏ lỡ.
Khẽ di chuyên cơ thể bị người đàn ông giày vò đên đau, trong lòng Tuyết Lạc phức tạp khó tả giỗng như người đàn ông từng nói, loại chuyện đó, rât dễ gây nghiện!
Thật ra thì, Tuyết Lạc biết điều mình nghiện không phải là làm chuyện giữa nam và nữ kia mà là sự nhu tình của người đàn ông.
Chỉ cần đàn ông đối với cô ôn nhu một chút, Tuyệt Lạc sẽ có ảo giác mình được yêu sầu sắc.
Nếu tình yêu có thể nói rõ ràng, có thể biết được nguyên nhân như vậy liền không phải tình yêu!
Biết rõ kết cục phải. chịu cay đắng nhưng Tuyết Lạc vẫn đề minh dẫn dần dẫn sâu vào!
Nếu lần đó là do bát cháo kia, vậy lần này?
Trách ánh trăng tối hôm qua quá sáng? Hay trách sóng biển quá mê hoặc?
Thật sự muốn điên rồi!
Tuyết Lạc vỗ vào trán mình, cảm thấy bản thân mình sắp không phải là Lâm Tuyết Lạc nữa! Giông như bị người đàn ông kia bỏ bùa mê! Cô không còn giữ được con người vốn có của mình!
Bờ biển buồi sáng mát lạnh, nhưng đến khi mặt trời lễn, không gian nhỏ hẹp trong buông xe bị hâm nóng.
Người đàn ông này rốt cục còn phải nhìn biển bao lâu nữa? Tuyết Lạc có cảm giác như mình bị ném vào lò hỏa thiêu, nhiệt độ tăng lên nhanh chóng.
Cô bắt đầu có hứng thú nghiên cứu hệ thống bên trong xe, không cân thận chạm tay vào còi xe làm chính mình hết hồn.
Một tiếng còi ngắn nhắc nhở. ngưòi đàn ông đang đổi mặt với biển răng người phụ nữ trong xe đã tỉnh và đang nghịch ngợm xe hắn.
Lúc Phong Hàng Lãng quay lại xe thể thao, Tuyết Lạc đang căm đầu bám loạn xạ vào hàng phím điều khiển, cô chợt cảm thây ánh mặt trời trên đầu bị che lại vội ngắng đâu nhìn lên, cô liền thấy thân thê cao lớn của Phong Hàng Lãng đứng bên ngoài cửa xe.
Cô lập tức trở về ghế phó lái giống như con chim nhỏ sợ ná rút về, ánh mắt hoảng hốt bất định, không biết đối mặt với người đàn ông đã cùng làm chuyện kia với mình hôm qua như thê nào.
Của xe bị mở ra, mang theo vị mặn của gió biên, Tuyết Lạc hơi rụt cơ thể nhỏ bé lại.
Người đàn ông chuyên chú nhìn người phụ nữ đang ngôi trên ghế phó lái, giông như nhìn thây được cảm xúc thẹn thùng và bất an trong cô, cánh môi nhỏ bé cong lên thành đường vòng cung đẹp mắt, rất đáng thưởng thức.
Nhưng Phong Hàng Lãng không hề mở miệng nói chuyện với người phụ nữ, khuôn mặt anh tuần mang theo vẻ lạnh lùng khó đoán.
Xe thể thao được khởi động một cách thuần thục, nhanh chóng tăng tốc lao vùn vụt ra khỏi đường núi.
Trong lúc vô tình, Tuyết Lạc liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, ngũ quan thanh tú mang theo nét buồn râu, giồng như đang không vui.
Là do hắn cảm thấy có lỗi khi làm chuyện tối qua sao? Hắn áy náy đã làm chuyện có lỗi với anh trai Phong Lập Hân của mình?
Nghĩ đến chuyện này, trong nháy mắt cả-người Tuyết Lạc chùng xuống. Cô thật sự muôn chết, trong một khoảng thời gian ngăn, cô lại một lần nữa có lỗi với “người chồng” Phong Lập Hân của mình!
Cho nên, đến ngày Tuyết Lạc biết được sự thật, không biết cô phải nghiên răng nghiền lợi bao nhiêu!