Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm

Chương 66: Chương 66: Đau chết người đàn ông này là được rồi




Trong phòng y tế, Phong Hàng Lãng lặng lẽ ngồi trước giường bệnh của Phong Lập Hân, hai anh em đều im lặng, chỉ nghe thấy âm thanh của máy theo dõi nhịp tim. Cảm nhận được sự kìm nén đến ngạt thở.

Sau vài phút im lặng, Phong Hàng Lãng mở miệng hỏi lần nữa: “Anh, anh bảo vệ cái người gọi điện bảo anh đến nhà kho dưới lòng đất tìm em, còn là bởi vì, người đó… chính là Lam Du Du?”

Ngay khi Phong Hàng Lãng nói ra lời này, Phong Lập Hân đột nhiên phản ứng rất mãnh liệt, thân thể vốn đang nằm gần như ngồi bật dậy trêи giường bệnh.

“Không, không phải là Du Du… Không phải cô ấy! Hàng Lãng, Du Du đã chết rồi, em còn điều tra cô ấy làm gì chứ?” Phong Lập Hân cố gắng bảo vệ Lam Du Du, kể cả khi Lam Du Du đã chết.

“Anh không trách ai cả! Hàng Lãng, em cũng đừng áp lực tâm lý nữa! Lúc đó anh bị thương nặng như vậy, cũng không chạy thoát được. Anh không cố ý muốn cứu em… Hàng Lãng, em đừng nghĩ là anh xả thân cứu em, anh không cao thượng như vậy đâu!”

Nói nhanh quá, Phong Lập Hân liền ho dồn dập vài tiếng: “Hàng Lãng, đừng điều tra nữa… Anh thật sự không hề trách ai cả, cũng không hận bắt kỳ ai!”

“Em không thể không điều tra!” Phong Hàng Lãng thấp giọng nói. Nhìn thấy Phong Lập Hân có hết sức bảo vệ Lam Du Du, trái tim hắn đau vô cùng.

Cho dù Lam Du Du “chết rồi”, nhưng trong lòng Phong Lập Hân vẫn tràn đầy tình cảm, vì yêu mà đau khổ. Vào thời khắc này, Phong Hàng Lãng đột nhiên không muốn nói cho Phong Lập Hân biết tin tức Lam Du Du vẫn còn sống.

Lam Du Du trong suy nghĩ của Phong Lập Hân đã chết rồi, điều đó sẽ tốt hơn. Bởi vì Lam Du Du còn sống, có lẽ sẽ chỉ làm tổn thương anh ấy nhiều hơn. Sự thật thường tàn khốc khiến cho người ta thấy mà đau lòng.

“Hàng Lãng… Đừng điều tra nữa! Coi như là anh cầu xin eml”

Phong Lập Hân đặt bàn tay đầy sẹo của mình lên tay của Phong Hàng Lãng.

“Vậy thì hãy sống thật tốt! Thật khỏe mạnh!” Phong Hàng Lãng nắm chặt lấy tay Phong Lập Hân.

Sau khi giúp Viên Đóa Đóa lau cơ thể bằng nước ấm, lúc Tuyết Lạc vừa rửa mặt xong đi ra khỏi phòng tắm, thì nhìn thấy dì An đang đợi trong phòng dành cho khách.

“Di An, dì tìm cháu ạ?” Tuyết Lạc nhìn thấy vẻ mặt dì An mang theo vẻ thương cảm.

“Phu nhân, người lên lầu ba xem Nhị thiếu gia đi! Cậu ấy đang một mình uống rượu… Dạ dày cậu ấy không tốt, tôi lo cậu ấy sẽ uống đến nỗi làm tổn thương chính mình! Rồi lại bị đau dạ dày mắt.” Dì An rưng rưng nước mắt, đau lòng nói.

“A, vâng…” Lo lắng cho sự an toàn của hắn, Tuyết Lạc đặt khăn mặt xuống rồi bước ra khỏi phòng, nhưng vừa đi được vài bước cô lại dừng lại: “Dì An, hay là dì bảo quản gia Mạc đi khuyên Phong Hàng Lãng đi… Cháu… Cháu đi không tiện lắm!

Quả thực là không tiện! Nghĩ lại hơn một giờ trước, bản thân bị người đàn ông đó nổi giận đối đãi một cách xấu hổ, ngay cả thắt lưng cũng cởi rồi, suýt nữa thì tấn công đến tuyến phòng thủ cuối cùng của cô… Nếu như bây giờ cô lên lầu khuyên hắn, người đàn ông đó lại đang uống rượu, ngộ nhỡ rượu vào điên lên, bản thân chắc không sống nỏi mát!

“À, quản gia Mạc và bác sĩ Kim đang an ủi Đại thiếu gia. Nghe nói Đại thiếu gia đã cãi nhau với Nhị thiếu gia.” Dì An buồn bã thở dài một tiếng.

“Cái gì? Phong Hàng Lãng cãi nhau với Lập Hân? Anh ta điên rồi à? Lại cãi nhau với anh trai? Thân thể Lập Hân có thể chịu được kϊƈɦ thích của anh ta sao? Tại sao Phong Hàng Lãng lại làm vậy chứ?”

Tuyết Lạc lúc đầu phẫn nộ bát bình, nhưng đột nhiên cô nhớ ra điều gì đó, vội vàng hỏi: “Dì An, Lập Hân và Phong Hàng Lãng cãi nhau, có phải là vì chuyện của cháu hay không?”

“Không phải… Hình như là vì chuyện của tiểu thư Lam Du Du.”

Dì An lại thở dài.

“*Ò.” Tuyết Lạc thở phào nhẹ nhõm, thì ra không phải là vì cô đến Dạ Trang nhảy điệu nhảy đó: “Vậy Lập Hân giờ thế nào rồi? Cháu đi xem anh ấy.”

Không đợi dì An trả lời, Tuyết Lạc đã chạy về phòng y tế trêи lầu hai trong bộ đồ ngủ. Nhưng bị quản gia Mạc vừa bước ra khỏi phòng y tế ngăn lại: “Phu nhân, cô không nên vào thì hơn.

Bác sĩ Kim đang đeo máy hô hấp cho Đại thiếu gia! Đại thiếu gia không muốn gặp bắt kỳ ai! Đến tôi cũng bị đuổi ra ngoài rồi!

“Phong Hàng Lãng này cũng thật là! Rõ ràng biết sức khỏe của anh trai không tốt, vậy mà còn cãi nhau với Lập Hân? Anh ta phát điên gì chứ?” Tuyết Lạc nôn nóng lên giọng quở trách Phong Hàng Lãng.

“Chuyện này không thể trách Nhị thiếu gia được… Cũng không thể trách Đại thiếu gia… Chỉ trách tình yêu khiến người ta đau lòng! Đại thiếu gia mãi không quên được tiểu thư Lam Du Du, nhưng Nhị thiếu gia âm thầm điều tra ra được vết thương của Đại thiếu gia có liên quan đến Lam Du Du! Một người không muốn điều tra, một người cứ muốn điều tra.”

Quản gia Mạc thấp giọng nói: “Đại thiếu gia thiếu chút nữa đã mắt mạng, người nói xem Nhị thiếu gia sao có thể không điều tra chứ! Vụ án này của Đại thiếu gia, Bát Thành và tiểu thư Lam Du Du không thể thoát khỏi liên quan!”

*Phong Hàng Lãng ngu ngốc thật, không thể âm thầm điều tra sao? Tại sao cứ muốn cho Lập Hân biết chứ.” Tuyết Lạc chất vấn một tiếng.

“Có lẽ Nhị thiếu gia có được chút manh mối, chỉ là muốn xác minh từ Đại thiếu gia thôi. Đại thiếu gia nào có thể chịu đựng được sự tính toán của Nhị thiếu gia chứ!” Quản gia Mạc liếc về phía lầu ba: “Phu nhân, tâm trạng của Nhị thiếu gia không tốt, cô lên lầu xem chút đi.”

Tuyết Lạc khẽ giật mình, theo bản năng lùi về phía sau một bước dài: “Tôi không đi! Phong Hàng Lãng… Anh ta… Luôn…

Luôn… Không tôn trọng tôi! quản gia Mạc, vẫn nên phiền ông lên lầu thì hơn.”

“Phu nhân, cô không muốn đi cũng không sao! Vậy thì để Nhị thiếu gia đau dạ dày chết là được.” Quản gia Mạc nói câu này xong liền vội vội vàng vàng xuống lầu.

Để lại Tuyết Lạc đứng yên tại chỗ, lên lầu cũng không được, xuống lầu cũng không xong.

Nhưng câu “Vậy thì để Nhị thiếu gia đau dạ dày chết là được”. Tiên Hiệp Hay

của quả gia Mạc khiến Tuyết Lạc xoắn xuýt không thôi. Bản thân mình rốt cuộc là có muốn lên lầu ba xem Phong Hàng Lãng đang uống rượu hay không đây?

Thật là phiền muộn, dì An không quan tâm, quản gia Mạc cũng không quan tâm, mình tại sao phải quan tâm chứ? Lễ nào bọn họ không lo lắng dạ dày Phong Hàng Lãng sẽ đau sao? Sao lại cảm thấy dì An và quản gia Mạc đang cố tình đẩy cô về phía Phong Hàng Lãng vậy!

Mỗi lần bản thân quan tâm người đàn ông đó, đổi lại đều là sự khinh bạc và sỉ nhục của anh ta. Hà tất gì còn muốn quan tâm anh ta để tự rước lấy nhục chứ! Tuyết Lạc cắn răng. Được, dì An và quản gia Mạc không quan tâm, vậy cô cũng không thèm quan tâm!

Ở ngoài cửa phòng y tế im lặng nghe ngóng một lúc, thấy bên trong phòng đã yên tĩnh, Phong Lập Hân có lẽ là đã nghỉ ngơi rồi.

Tuyết Lạc quay người, dứt khoát đi xuống lầu. Trong phòng khách dưới lầu vẫn còn một Viên Đóa Đóa bị thương cần chăm sóc. Nhưng lúc Tuyết Lạc bước đến cầu thang lầu hai chuẩn bị đi xuống, thì một tiếng “choang” lớn vang lên, có lẽ là tiếng chai rượu rơi xuống đất, sau đó là tiếng đồ đạc khác rơi xuống.

Tim Tuyết Lạc nhất thời nhảy lên đến cổ họng, cô không suy nghĩ gì, trực tiếp chạy thẳng lên lầu.

“Hàng Lãng… Phong Hàng Lãng, anh không sao chứ?” Tuyết Lạc chạy nhanh vào căn phòng bán mở trêи lầu ba, nhìn thấy thân thể rắn chắc của Phong Hàng Lãng nằm trêи sàn nhà.

Xung quanh ngỗn ngang mấy chai rượu vang đỏ rỗng.

Tuyết Lạc quỳ một chân xuống sàn, cố gắng nhác Phong Hàng Lãng trêи mặt sàn dậy, nào ngờ hắn lật người một cái, đem theo Tuyết Lạc ngã xuống sàn, sau đó đè chặt cô dưới người hắn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.