Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm

Chương 32: Chương 32: Trân trọng bản thân




“Nhị thiếu gia, cậu có đói không? Tôi đi nấu cho cậu bát mì.”

Dì An đối với Hàng Lãng luôn quan tâm như vậy, thậm chí còn có phần thân thiết hơn ruột thịt.

Thấy Hàng Lãng bình an vô sự trở về, Tuyết Lạc cũng không muốn xuất hiện nhiều trước mặt hắn, liền chọn làm người vô hình, yên lặng đi vào phòng khách.

Giữ khoảng cách nên có với hắn.

Chợt dì An hét lên một tiếng kinh hãi khiến cô không thể không dừng bước.

“A, Nhị thiếu gia, cậu lại chảy máu rồi! Có phải đụng vào vét thương rồi không?”

Hai mắt dì An đỏ lên.

Tuyết Lạc kinh ngạc nhận ra: vai áo sơ mi bên trái của Hàng Lãng đã nhuộm đỏ máu tươi.

Người đàn ông này sao lại không biết trân trọng cơ thể mình như vậy? Trong lòng cô chợt nghe ân ẩn đau.

“Tôi không sao.”

Hàng Lãng dửng dưng đáp, rồi nói với Tuyết Lạc.

“Tuyết Lạc, lên tầng giúp tôi tắm.”

Giúp hắn tắm? Tuyết Lạc mím chặt đôi môi đỏ mọng, Đây rõ ràng là đang bức cô phải đi phục vụ cái tên kiêu ngạo, thô lỗ lại không tôn trọng chị dâu kia mài! Nhưng suy cho cùng, Hàng Lãng vẫn là vì cô nên mới bị thương, Tuyết Lạc cắn chặt răng, cuối cùng vẫn nhắm mắt lên tầng.

Đúng như dự đoán, Hàng Lãng quả thật chiếm phòng tân hôn của cô.

Người đàn ông này, sao một xíu ý niệm nam nữ thụ thụ bất thân cũng không có? Phòng của anh cả và chị dâu mà hắn cứ thế ngang nhiên vào, hoàn toàn không biết xấu hỏi! Tuyết Lạc thật bội phục kẻ không có quan niệm về ‘phép tắc’ này! Hắn đã bỏ chiếc áo sơ mi đẫm máu trêи ghế sô pha, đang cởi trần, vừa rót rượu vừa uống.

Trong chiếc ly thủy tinh trong suốt còn ít rượu vang đỏ, giống như một con quỷ hút máu tham lam; không biết là bởi hắn đang cô đơn hay đang buồn khổ đến thê lương mà phải tìm đến rượu giải sầu? Thế nên người ta mới có câu: mượn rượu giải sầu, lòng càng sầu hơn.

“Làm sao, bảo cô giúp tôi lau người lại khó khăn như vậy?”

Ngửa cổ, Hàng Lãng đem ly rượu kia uống cạn.

Không biết tại sao, khi thấy hắn chìm đắm trong đau buồn đến không sao tự mình thoát ra được, cô lại không oán hận, cũng không muốn chỉ trích hay tranh cãi gì với hắn nữa, mà chỉ yên lặng tới bên Hàng Lãng, bắt đầu kiểm tra vết thương trêи vai trái của hắn.

Lớp băng trêи vết thương đã bị cào rách.

Máu tươi nhuộm đỏ bên vai đến nhức mắt, Tuyết Lạc không nhịn được mà rùng mình: cô thật không tưởng tượng nổi, khi hắn làm rách lớp băng này sẽ có bao nhiêu đau đớn.

Thân thể của đàn ông chẳng lẽ không có cảm giác đau sao? “Tuyết Lạc, uống với tôi một ly đi.”

Hàng Lãng đưa tay kéo một cái, cô liền rơi vào lồng ngực hắn.

Tuyết Lạc chống hai tay lên cơ ngực cường tráng của hắn, nói.

“Hàng Lãng, anh đừng lộn xộn.

Vết thương của anh đang chảy máu kìa.”

“Không sao! Vết thương nhỏ thế này, không chết được.”

Hắn vùi đầu vào tóc cô, yên lặng.

Hoàn toàn không có động tác quá đáng nào khác, chỉ là yên lặng trút bỏ cảm giác đau thương bị đè nén suốt nhiều tháng qua.

Tuyết Lạc không dám nhúc nhích.

Cô sợ những cử động nhỏ của mình sẽ kϊƈɦ thích con thú bên trong hắn.

Hơn nữa, cô cũng không nỡ đầy hắn ra… Hàng Lãng dùng cánh tay chắc khỏe ôm chặt lấy vòng eo yêu kiều của cô.

Khuôn mặt hắn vừa vặn sát bên ngực cô, gần như không còn kẽ hở.

Tuyết Lạc đột nhiên cảm thấy, giờ khắc này Hàng Lãng thật giống như một đứa trẻ, vừa nghe lời lại ngoan ngoãn.

Chẳng qua là cơ thể cường tráng của hắn, cùng với cánh tay siết chặt vùng eo cô, cơ hồ “Tôi băng lại rồi, nhưng anh nên cẩn thận hơn! Cha mẹ sinh ra anh, anh lại không trân trọng bản thân chút nào sao?”

Tuyết Lạc không nhịn được, trách hắn mấy câu.

Bởi cô có thể nhận ra, vét thương bị rách như vậy là do hắn khi ra ngoài đã hoạt động quá mạnh mà làm ảnh hưởng.

Ánh mắt Hàng Lãng trằm ngâm nhìn Tuyết Lạc xử lý vết thương cho mình, cổ họng nghẹn ứ.

Đôi mắt nhuộm một tầng đam mê không cách nào diễn tả được.

Tuyết Lạc trong lúc lơ đãng liền bắt gặp ánh mắt của hắn, trái tim giống như nai con, ngây thơ nhảy cẵng lên.

Cô vội quay đầu đi, mắt tự nhiên lẫm bẩm.

“Tôi đi lấy cho anh chậu nước ấm.”

Tuyết Lạc trốn vào nhà vệ sinh.

Cô dùng hai tay ôm ngực, muốn bình ổn lại tâm trạng hỗn loạn.

Mình làm sao vậy, mới nhìn hắn một cái đã phản ứng như vậy? Là cô đang xuân tâm nhộn nhạo với hắn sao? Sẽ không! Nhát định sẽ không! Mình không như vậy! Hắn là em chồng của mình! Chỉ vậy thôi! Nghĩ đến Phong Lập Hân bị bỏng nặng, Tuyết Lạc nhanh chóng bình ổn lại tâm trạng.

Cô bưng một chậu nước ấm ra.

Hắn vẫn đang rót rượu uống.

Gương mặt tựa như ẩn chứa một tầng bi thương.

Tuyết Lạc vắt khô khăn, bắt đầu lau máu quanh vết thương của hắn.

Cô không nói thêm gì nữa.

Khăn lông mềm mại lau đến đâu, cơ bắp cường tráng hiện ra rõ mồn một đến đấy.

Đây là lần đầu tiên Tuyết Lạc lau người giúp một người đàn ông trưởng thành.

Dĩ nhiên không tránh khỏi xấu hổ.

Cô lại càng cố gắng bình tĩnh lại, bình ổn tâm trạng.

Cứ như bị tra tấn, Tuyết Lạc lau sạch vai trái và lưng cho Hàng Lãng.

Đấy là những chỗ hắn không thể tự mình với tới được.

“Hàng Lãng, những chỗ khác, anh tự lau đi!”

Tuyết Lạc đổi một chậu nước khác, còn cần thận vò sạch khăn lông.

“Nhưng tôi không muốn làm.”

Hàng Lãng liếc nhìn cô, ánh mắt trở nên gian tà.

Gương mặt lộ rõ vẻ cọt nhả.

“Đó là việc của anh.”

Tuyết Lạc không muốn dây dưa cùng người đàn ông này nữa.

Bởi cô đã nhận ra ý trêu chọc trong giọng nói của hắn.

Người này thật sự không có lòng tự trọng mà.

Tuyết Lạc vừa quay người muốn rời đi, một cánh tay mạnh mẽ vươn tới, trực tiếp kéo cô trở lại.

“Nếu tôi ép cô giúp tôi thì sao?”

Giọng của Hàng Lãng nặng nề như quái thú gầm thét khi bắt được con mồi.

Hắn đang nhắc nhở cô, cũng là cảnh cáo cô.

“Phong Hàng Lãng, anh đừng quá đáng! Nghĩ cho anh trai anh một chút đi, anh ấy đã dùng sinh mạng mình đổi lại số phận khỏe mạnh, an toàn cho anh đấy.

Anh không tôn trọng tôi thì cũng chẳng khác nào không tôn trọng anh ấy, anh đối xử với vợ anh ấy như vậy, trong lòng không thấy xấu hỗ áy náy sao?”

Tuyết Lạc lạnh lùng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.