Thấy hắn lại bắt đầu tức giận, Tuyết Lạc lựa chọn im lặng để trốn tránh. Cô không muốn làm Phong Hàng Lãng tức giận nữa, cho dù cơn tức giận của hắn là một ngọn lửa vô danh.
Đấu võ mồm với hắn vốn chẳng thể giải quyết được vấn đề trước mắt.
Huống hồ người đàn ông này bị nhốt trong này là vì cô! Tuyết Lạc quyết định nhường hắn, không so đo với hắn nữa.
Tuyết Lạc đi đến trước cửa lan can sắt, thò đầu đánh giá xung quanh. Trên hành lang vắng vẻ, không có bắt cứ động tĩnh gì, tất cả đều vô cùng im ắng, chỉ còn lại cô và Phong Hàng Lãng!
Đừng nói là nhốt cô và Phong Hàng Lãng ở đây rồi mặc kệ luôn nhé? Cô nhớ tới người đàn ông dắt con chó ngao Tây Tạng nói Phong Hàng Lãng phải đưa một trăm triệu để chuộc lại cô, sau đó Phong Hàng Lãng liền xuất hiện…
Hình như Phong Hàng Lãng xuất hiện nhanh quá rồi thì phải?
Tuyết Lạc ngẫm nghĩ, chắc là tài xế tiểu Tiền thông báo cho Phong Hàng Lãng.
Tuyết Lạc đi men theo lan can sắt vài vòng, cô phát hiện ra một chiếc camera đang sáng đèn, ngoài nó ra không còn thứ gì khác, im lặng đến đáng sợ.
Một trăm triệu, nghĩ cũng biết người đàn ông này chắc chắn sẽ không tự mình bỏ tiền ra. Với cả, bản thân cô cũng không đáng giá từng ấy tiền. Nói thật, Phong Hàng Lãng có thể chạy tới cứu cô, cũng chỉ là ý tốt của người đàn ông này, điều đó đã đủ khiến Tuyết Lạc cảm kích rồi.
Cho dù Phong Hàng Lãng làm thế là vì anh cả Phong Lập Hân.
Trong lòng Tuyết Lạc cũng sẽ vô cùng cảm kích người đàn ông này.
“Này… Thả chúng tôi ra… Các người đang giam giữ người bất hợp pháp đó… Phạm pháp đấy!”
Thời gian càng trôi đi, Tuyết Lạc càng gấp gáp. Cô lo lắng thím An và quản gia Mạc không thấy cô và Phong Hàng Lãng về nhà sẽ đi báo cho Phong Lập Hân biết. Với cơ thể mang bệnh nặng như Phong Lập Hân, chắc chắn sẽ không chịu được tin em trai quý báu của mình lại gặp nguy hiểm.
Mà lúc này, dường như tất cả mọi người đều biết đây là kế hoạch của Phong Lập Hân, và Nghiêm Bang sẽ giúp thực hiện trò chơi sinh con này, nhưng Tuyết Lạc vẫn không hiểu gì cả.
Cô vốn không thể ngờ rằng, âm mưu này là do Phong Lập Hân lên kế hoạch, mà mục đích cuối cùng chính là muốn cô và Phong Hàng Lãng sinh con cho nhà họ Phong.
Có lẽ nếu như Tuyết Lạc biết được chân tướng, chắc chắn cô sẽ điên mắt!
Nhìn người phụ nữ ngây thơ đang nghiêm túc nói với camera, Phong Hàng Lãng lại nhíu mày vào: “Được rồi, đừng có hét nữa! Đám người đó đúng là mất hết nhân tính rồi!”
Trong phòng giám sát, Bạch Mặc nho nhã ngồi trên chiếc sofa nghệ thuật, nhàn nhã lắc lư ly rượu vang trong tay, nhìn show truyền hình đang được phát sóng trên màn hình. Chú chó ngao Tiểu Dã đi qua đi lại bên chiếc sofa, đôi lúc còn nhìn Phong Hàng Lãng trên màn hình tru lên một tiếng.
“Anh Bang, em phát hiện Tiểu Dã nhà em hình như thích tên Phong Hàng Lãng đó rồi!” Bạch Mặc kéo chiếc dây trong tay, muốn chú chó im lặng.
*,” Khóe miệng Nghiêm Bang co rút, có lẽ chỉ có tên nhóc Bạch Mặc mới nghĩ đến chuyện chó yêu người. Anh ta liền hỏi ngược một câu: “Cậu ghen à?”
“Mẹ nó! Em ghen gì chứ! Nó chỉ là một con chó thôi mà!” Bạch Mặc hừ lạnh: “Cùng lắm thì em làm việc tốt! Đem Tiểu Dã nhà em gả cho Phong Hàng Lãng hắn!”
*…” Nghiêm Bang nghẹn lời, anh ta rất phục suy nghĩ kỳ lạ của Bạch Mặc.
Bạch Mặc là tên sống không tim không phổi nhất trong ba người họ. Từ trước đến giờ cậu ta chả bao giò phải phiền muộn vì chuyện gì cả. Người khác cùng lắm là ngậm thìa vàng ngay từ khi sinh ra, còn cậu ta là ngậm kim cương từ lúc sinh ra. Gia thế hiển hách, không cần lo lắng đến tiền bạc, từ bé đến lớn cậu ta không cần bôn ba khắp nơi để làm việc. Tất nhiên cũng không trải nghiệm được sự vắt vả của cuộc sống.
Đối xử với bắt cứ người hay việc gì cũng vậy, cậu ta đều bày ra dáng vẻ đùa cọt như thế! Cậu ta rất ít khi để tâm! Trêu đùa người đời, đua xe, rồi lại trêu đùa đủ loại phụ nữ… Đây chính là tình trạng cuộc sống của cậu tal “Đây là do Phong Hàng Lãng có sức hút! Đến chó còn yêu!”
Nghiêm Bang nhìn Phong Hàng Lãng trong màn hình, nói một cách đầy sâu xa.
“Mẹ nó chứ, anh Bang, không lẽ anh cũng có ý với tên Phong Hàng Lãng?” Bạch Mặc bát ngờ hỏi: “Nhưng phải có tinh thần trước sau chứ! Phong Hàng Lãng được Tiểu Dã nhà em nhìn trúng trước rồi!”
Nghiêm Bang cười cười, lời nói của Bạch Mặc luôn khiến tư duy của người khác chệch khỏi đường ray. Nói chuyện với cậu ta khá thoải mái. Thi thoảng còn khiến bạn không biết nên khóc hay nên cười.
“Vậy thì phải hỏi người phụ nữ tên Lâm Tuyết Lạc này có đồng ý hay không! Cô ấy là vợ chính thất của Phong Hàng Lãng! Có cô ấy, tôi với Tiểu Dã nhà cậu đều phải đứng bên cạnh thôi.”
Nghiêm Bang không cần tranh luận với Bạch Mặc, nhưng ánh mắt của anh ta vẫn luôn dán chặt lấy Phong Hàng Lãng.
Dường như anh ta có hơi lo lắng, Phong Hàng Lãng liệu có “nghe lời” mà sinh con không chứ?
Trong màn hình, Tuyết Lạc đi đến trước camera, hét lên với camera. Ngay sau đó, Phong Hàng Lãng nói một câu: “Đám người này đúng là mắt hết nhân tính rồi!”
Hắn rõ ràng là đang mắng anh ta và Bạch Mặc mắt nhân tính mà! Nghiêm Bang từ trước đến giờ là một người rất bình tĩnh, nhưng Bạch Mặc thì không như vậy.
“Anh Bang, Phong Hàng Lãng mắng chúng ta mất nhân tính kìa!” Bạch Mặc bắt mãn nói.
“Lẽ nào cậu ta mắng sai à? Chúng ta nhót cậu ta với một người phụ nữ ở trong một căn phòng như cái lồng để tạo người…
Đúng là mắt nhân tính thật!” Nghiêm Bang cảm thấy hành động của mình chả có gì đáng tuyên dương cả.
Bạch Mặc im lặng phút chốc, đột nhiên cười một cái, nụ cười của hắn vô cùng đen tối: “Anh Bang, hay là chúng ta mắt nhân tính hơn đi, cho họ thêm chút kịch tính nữa!”
“Kịch tính? Là sao?” Nghiêm Bang nhíu mày hỏi.
Bạch Mặc chỉ cười nhưng không đáp.
Bên ngoài phòng, Phong Hàng Lãng vừa nghịch điện thoại, vừa nhìn về phía camera, trên khuôn mặt anh tuấn, hiện lên một cơn tức giận đang được kiềm chế.
Phong Hàng Lãng độc chiếm ghế sofa, tất nhiên Tuyết Lạc sẽ không ngồi ở đó, nhưng Phong Hàng Lãng không cho cô nói chuyện với camera nữa, nhất thời Tuyết Lạc không biết mình có thể làm gì nữa.
Vì tín hiệu bị chặn, thế nên điện thoại của Phong Hàng Lãng không thể gọi được. Nhưng đột nhiên, điện thoại của Phong Hàng Lãng kêu lên, là một tin nhắn.
–: Phong Hàng Lãng không thèm đọc tin nhãn mà hắn ngay lập tức gọi cho Nghiêm Bang, gọi được rồi nhưng Nghiêm Bang không nghe máy. Khoảng nửa phút sau, tín hiệu lại bị chặn một lần nữa, điện thoại của Phong Hàng Lãng phát lên những tiếng tút dài.
Tuyết Lạc nghe thấy tiếng báo tin nhắn, vui vẻ hỏi: “Có tín hiệu rồi? Hình như là một tin nhắn!”
“Shit” Phong Hàng Lãng nhìn camera chửi một câu. Rồi hắn cúi đầu mở điện thoại xem, là tin nhắn từ Nghiêm Bang.
“Lãng, mấy ngày tới, cậu cứ an phận ở đây tạo người cùng người phụ nữ này đi! Tôi nhìn ra được cô ấy là một người vợ ngoan, một người mẹ tốt! Tôi tin vào mắt nhìn của anh Phong Lập Hân!”
“Là tin gì thế? Chúng lại đòi anh tiền chuộc à?” Tuyết Lạc cũng tiến lại gần chỗ Phong Hàng Lãng xem nội dung tin nhắn.