Triệu Mịch Thanh cầm bút ký tên vào tờ giấy nhăn nhúm, sau khi ký xong, anh lạnh lùng khoác áo rời đi.
Từ đầu tới cuối, anh không nói câu nào.
Lương Hạnh cũng không kìm nổi nữa, cô gục đầu vào lòng mẹ Lương rồi khóc òa.
Nếu muốn giữ con lại thì nhất định họ phải ly hôn, còn nếu cưới nhau rồi, chỉ cần một câu nói của Triệu Mịch Thanh thôi, họ sẽ không thể có con được, cho nên cô mới tìm mẹ Lương và Hướng Hoành Thừa giúp đỡ đóng một màn kịch, mục đích là muốn ép Triệu Mịch Thanh ly hôn.
Chỉ là lúc anh thật sự ký vào tờ giấy đó, Lương Hạnh cảm giác như lục phủ ngũ tạng của mình bị bóp chặt, vô cùng khó chịu.
Triệu Mịch Thanh không biết mình đã xuống lầu như thế nào, trên đường đi anh có va phải một người đang hút thuốc, anh đi tới đưa tiền cho người ta: “Bán thuốc và bật lửa cho tôi đi.”
Đối phương thấy anh đưa cả ba trăm nghìn thì vội vàng lấy gói thuốc lá và bật lửa đưa cho Triệu Mịch Thanh ngay.
Anh châm một điếu.
Triệu Mịch Thanh không thích mùi thuốc lá, khi nào bàn chuyện làm ăn, bất đắc dĩ lắm anh mới hút một điếu, nhưng giờ trong lòng anh trống trải, anh muốn tìm một thứ gì đó để lấp đầy, mà chỉ có khói thuốc mới có thể lấp được.
Lúc đưa tay lên, Triệu Mịch Thanh mới phát hiện ra chiếc nhẫn bạch kim vẫn còn ở trên tay, anh lấy một chiếc hộp nhung ở trong túi áo ra.
Lần đó tới Singapore công tác, lúc đi ngang qua cửa hàng trang sức, nhìn thấy những chiếc nhẫn ở đó, anh nghĩ lúc kết hôn sẽ mua cho Lương Hạnh một chiếc nhẫn kim cương trị giá chín mươi triệu, cô vẫn luôn đeo nó ở trên tay, dường như chưa bao giờ tháo xuống.
Có lẽ là vì muốn bù đắp, Triệu Mịch Thanh mới bước vào cửa tiệm, gọi quản lý ra đặt làm riêng một cặp nhẫn, ngày hôm sau nó đã tới tay anh, chiếc nhẫn này được làm bằng bạch kim, sau khi nhận hàng thì anh cũng đeo luôn, còn chiếc dành cho nữ thì anh đóng gói nó gửi về trong nước, chỉ sợ làm mất khi mình đi công tác.
Vốn cứ nghĩ sau khi trở về sẽ tặng cho Lương Hạnh một niềm vui bất ngờ, ai ngờ anh còn chưa đưa ra thì Lương Hạnh đã hành động trước rồi, thậm chí còn khiến cho anh “bất ngờ vui sướng” đến vậy!
Mấy năm qua anh bận bịu làm việc, mặc dù anh và cô bị ép phải kết hôn, nhưng anh tự nhận mình chưa từng bạc đãi cô bao giờ...
Nghĩ đến những lời lúc nãy Lương Hạnh bình tĩnh nói ra ở trong nhà bà Lương, không biết sao, Triệu Mịch Thanh càng nghĩ lại càng tức, cuối cùng anh dứt khoát tháo chiếc nhẫn bạch kim ở trên tay ném thẳng nó và chiếc hộp nhung vào trong hồ nhân tạo.
Ly hôn cũng không thay đổi được điều gì, anh vẫn là Triệu Mịch Thanh như trước.
Vì đứa bé trong bụng, vốn Lương Hạnh luôn ăn uống không có quy luật, bây giờ lại bắt đầu để ý hơn, cô bổ sung thêm vitamin B9, rượu và thuốc lá thì không được đụng tới, thậm chí giày cao gót cũng đổi thành giày đế bệt, thỉnh thoảng cô sẽ tăng ca nhưng cũng không làm muộn quá.
Thời gian chậm rãi trôi, cô cũng dần lộ bụng, những bộ âu phục bó sát người trước kia giờ không mặc được nữa, ngày nào cũng chỉ có thể mặc áo rộng thùng thình.
Lương Hạnh vuốt ve chiếc bụng tròn vo qua lớp quần áo, cô lại thấy ưu sầu.
Hơn ba tháng nữa, có lẽ áo quần rộng cũng không thể giấu được, khi đó, tất cả mọi người trong công ty sẽ biết, chắc chắn ông chủ cũng không cho phép cô tiếp tục làm những công việc có cường độ cao như thế này, nhưng mà cô sợ sinh con xong quay lại, vị trí của mình sẽ bị người khác chiếm mất.
Dù sao mỗi tháng cũng có được mấy chục triệu, còn có thể trả được tiền thuê nhà, thuê xe, nếu mà không còn nữa, có lẽ áp lực sẽ lớn lắm.
“Giám đốc Lương.”
Thấy có đồng nghiệp bước vội sang đây, Lương Hạnh cuống quýt để tay xuống, cô mỉm cười: “Có chuyện gì à?”
“Tổng giám đốc Quý thông báo mọi người 10 giờ họp.” Đồng nghiệp nọ để tài liệu lên bàn của Lương Hạnh, sau đó ghé sát rồi nói nhỏ: “Nghe nói là người của Long Đằng tới thăm, tổng giám đốc Quý đi tiếp đón cho nên đã bao hết nhà hàng ở dưới lầu luôn đấy!”
Long Đằng...
Lương Hạnh cắn môi dưới, hình như sau khi cô và Triệu Mịch Thanh ly hôn đến giờ đã hơn một tháng rồi?