Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 252: Chương 252: Chẳng phải em thích ăn món đó nhất à?




Lúc ra khỏi tiệm chụp hình trời đã gần tối, cuối cùng ánh nắng oi bức cũng dần tan biến.

Trước khi lên xe Lương Hạnh giơ tay ra, chiếc USB đang nằm trong lòng bàn tay, cười hơi hả hê: “Vất vả cho anh rồi.”

Người đàn ông nhận lấy, rồi bỏ vào túi áo vest, vẻ mặt rất điềm tĩnh.

“Em gọi báo cho mẹ một tiếng đi, mấy ngày nay bọn họ rất lo lắng cho em.” Anh nói xong thì khởi động xe: “Chúng ta tới siêu thị trước đã.”

Lương Hạnh gật đầu, lúc cầm điện thoại lên, cô mới chợt nhớ ra trong ba ngày mình biến mất, anh là người gọi nhỡ nhiều nhất.

Trước khi bấm nút gọi, cô không nhịn được quay đầu hỏi: “Anh cũng rất lo lắng cho tôi à?”

Vì xe đã hòa vào dòng xe cộ, lại ở trong giờ tan tầm cao điểm, nên anh không nghe thấy rõ, bảo cô nói lại.

Đôi khi can đảm chỉ là kích động nhất thời, Lương Hạnh hỏi xong thì thấy hơi hối hận, nên không muốn hỏi lại lần nữa.

“Không có gì, tôi chỉ bảo anh lái xe cẩn thận thôi.” Cô bình tĩnh dời mắt ra ngoài cửa sổ, ánh đèn neon vừa được bật sáng, sự nhấp nháy đó làm người khác cảm thấy hoa mắt.

Triệu Mịch Thanh gật đầu phanh xe lại, rồi liếc nhìn cô, cô đang nói chuyện điện thoại với mẹ Lương, khóe miệng còn khẽ cong lên, vẻ mặt rất dịu dàng.

Trước cửa siêu thị, Triệu Mịch Thanh gần như chất đầy cốp sau.

Hiếm khi thấy anh chủ động lấy lòng như thế, Lương Hạnh không khỏi chế giễu: “Chỉ là đi gặp ba mẹ vợ thôi, anh mua nhiều đồ thế?”

Triệu Mịch Thanh trả tiền cho hai nhân viên vận chuyển, sau khi đóng cửa xe lại mới cười nói: “Lúc mới kết hôn tôi thật sự làm chưa tốt, nên nhân lúc ba mẹ vẫn muốn gặp mặt tôi, mà biểu hiện thật tốt.”

Lương Hạnh thầm khinh thường, nói thì hay lắm.

Trước đây anh đâu chỉ làm chưa tốt, kết hôn ba tháng trời anh mới gặp mặt ba mẹ cô, nhưng mới ăn cơm được một nửa thì anh nhận được điện thoại nói công ty có việc gấp rồi vội vàng rời đi, để một mình cô ngồi đó ngơ ngác cố gắng nói tốt, tìm lý do cho anh.

Trong lòng cô không khỏi chua xót.

“Ba mẹ tôi ghét nhất là lãng phí, bọn họ luôn lải nhải bảo tôi đừng nên mua gì cả.” Nói xong cô ngồi vào xe nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ánh mắt Triệu Mịch Thanh hơi bất đắc dĩ, cảm thấy nhiệt độ trong xe hơi thấp, nên lấy một tấm chăn ở ghế sau đắp lên người cô.

Vừa về đến nhà, Lương Hạnh liền bước xuống, nở nụ cười vô hại: “Anh tự xách đồ lên đi, tôi lực bất tòng tâm.”

Cô ngừng một lát, rồi liếc nhìn cốp sau suy đoán: “Chắc anh đi khoảng ba lượt là xong, tôi lên đó đợi anh trước.”

Lương Hạnh đang định rời đi thì bị anh kéo lại, mặt cô đập vào lồng ngực rắn chắc của anh, làm cô không khỏi xoa mặt.

Chẳng mấy chốc trên đỉnh đầu cô đã phát ra tiếng cười trầm thấp, cô ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt sâu không thấy đáy, đang khẽ cười của anh.

“Khiến em thất vọng rồi, tôi chưa lưu lạc đến mức phải đích thân làm cu-li, Lưu Nam sẽ tới đây ngay thôi.”

Khuôn mặt điển trai cực kỳ bình tĩnh đang ở gần trong gang tấc, Lương Hạnh suýt không nhịn được mà đấm vào đó.

Cô hít sâu một hơi, để điều chỉnh cảm xúc, rồi nhoẻn miệng cười.

“Do tôi suy nghĩ không thấu đáo, sản nghiệp của tổng giám đốc Triệu rộng lớn như thế, sao có thể thiếu người phục vụ cho anh chứ?” Rồi cô lại chớp mắt nói: “Mấy người thất nghiệp như tôi chỉ biết lấp đầy bụng, nên anh có thể cho tôi đi ăn trước không?”

Anh nâng khuôn mặt ngày càng mũm mĩm của cô lên hôn một phát, rồi cười nói: “Em có tôi là đủ rồi.”

Lương Hạnh nghẹn họng, cảm thấy mình đã làm chuyện công cốc rồi.

Lương Hạnh được anh ôm lên lầu, hai người vừa mở cửa ra, một bóng dáng nhỏ nhắn đã lao tới, cô vội lùi về sau, còn Triệu Mịch Thanh thì giang tay chặn trước mặt cô.

“Xuyến Chi!” Hiếm khi Hướng Hoành Thừa tức giận quát như thế.

Thân hình nhỏ nhắn của Xuyến Chi chấn động, rồi đứng bên cửa bĩu môi, cúi đầu không nói gì.

Lương Hạnh đẩy tay Triệu Mịch Thanh ra, vội ôm Xuyến Chi vào lòng, rồi nói với Hướng Hoành Thừa: “Trẻ con hoạt bát hiếu động là chuyện thường tình, cô bé cũng không biết em đang đứng trước cửa, nên anh đừng giận cô bé, không dễ gì cô bé mới khỏe lên, anh đừng dọa cô bé bệnh lại nữa.”

Hướng Hoành Thừa thở phào nhẹ nhõm, rồi bất đắc dĩ cười nói: “Lần nào anh nói con bé cũng không nghe lọt tai, ngộ nhỡ đụng trúng em thì đó không còn là chuyện nhỏ nữa.”

Anh nói xong thì đi tới bế Xuyên Chi lên, rồi gật đầu với Triệu Mịch Thanh, xem như chào hỏi.

“Anh vốn tới đây để thăm bác gái, đúng lúc hai người sắp trở về, nên nán lại một chút.” Hướng Hoành Thừa khẽ cười giải thích.

Triệu Mịch Thanh ôm Lương Hạnh đi vào, trên mặt vẫn nở nụ cười khẽ, không nhìn ra được cảm xúc gì, chỉ lạnh nhạt đáp: “Làm phiền anh Hướng rồi.”

Lương Hạnh ghẹo Xuyên Chi, rồi cười nói: “Em nghe mẹ em nói rồi, mấy ngày qua anh đã tới đây giúp đỡ mẹ em rất nhiều lần, còn phải chăm sóc cho Xuyên Chi nữa, vất vả cho anh rồi.”

Mẹ Lương đã ra khỏi phòng bếp, nghe cô nói thế thì bắt đầu trách móc: “Đâu chỉ Hoành Thừa cực khổ, mà trong lúc con đi chơi một mình, Mịch Thanh đã tìm kiếm con ở khắp nơi trên thế giới, cho dù con không nghĩ đến mình cũng phải nghĩ đến đứa bé chứ?”

Ba Lương vừa ra khỏi thư phòng, thấy mẹ Lương đang nổi giận đùng đùng thì lén lút chào hỏi các con rồi quay về phòng, kinh nghiệm mấy chục năm sinh hoạt vợ chồng đã chỉ cho ông biết cách tự vệ khi bạn đời nổi giận.

Lương Hạnh im lặng lắng nghe.

Lúc nãy trong điện thoại, mẹ Lương không hề nói gì, nên chắc chắn khi gặp mặt sẽ mắng cô một trận.

“Ba mẹ chỉ hy vọng con làm trụ cột trong gia đình, nhưng con thì hay rồi, có tý việc đã âm thầm bỏ đi, hồi nhỏ ba con dạy con như thế à?”

Cả đời mẹ Lương sống trong môi trường đãi ngộ, lại có trình độ học vấn cao, luôn giáo dục nghiêm khắc với Lương Hạnh, nên không nhịn được mắng cô mấy câu.

Lương Hạnh cúi đầu, lặng lẽ đứng đó.

Triệu Mịch Thanh ôm eo cô, san sẻ một chút sức nặng trên người cô.

“Mẹ, là do con làm việc thiếu cân nhắc, nên Lương Hạnh giận là đúng.”

Mẹ Lương nói xong, thì nói một câu “Chuẩn bị ăn cơm”, rồi xoay người định quay lại phòng bếp.

Lương Hạnh thở phào nhẹ nhõm, rồi từ từ ngẩng đầu lên, mỉm cười với Xuyên Chi: “Dì bị mắng rồi, nên tâm trạng không vui, lát nữa sẽ ăn nhiều một chút để bồi bổ, Xuyên Chi phải ăn cùng dì nhé.”

Trẻ nhỏ rất dễ bị đồng cảm, nên liên tục gật đầu.

Hướng Hoành Thừa khẽ cười, cả người toát ra sự ấm áp, thấp giọng an ủi: “Lúc nãy bác gái còn nói chắc chắn anh ăn ở ngoài không ngon bằng ở nhà, nên nấu thêm đồ cho anh.”

Lương Hạnh mím môi cười.

Cô vừa quay đầu lại thì thấy Triệu Mịch Thanh đã cởi áo khoác, đang xăn tay áo lên, nên ngạc nhiên hỏi: “Anh định nấu cơm à?”

Anh khẽ cười gật đầu: “Một mình mẹ làm sẽ rất bận rộn, nên tôi vào trong giúp, hai người cứ trò chuyện đi.”

Lương Hạnh ngơ ngác gật đầu, nhưng trong lòng lại thấy kỳ lạ, bình thường cô đâu thấy anh chủ động như thế.

“Đúng rồi, lúc nãy chúng tôi đã mua không ít đồ để trong cốp sau, vốn định ăn xong mới mang lên đây, nhưng giờ nhiều người thế này có lẽ phải cần thêm, làm phiền anh Hướng đi lấy giúp tôi một lát, để Hạnh Hạnh đưa chìa khóa xe cho anh.” Giọng điệu anh rất ấm áp khách sáo, thái độ lại tự nhiên thành khẩn, làm người khác khó mà từ chối.

Hướng Hoành Thừa sửng sốt, anh nhìn Lương Hạnh, rồi gật đầu đồng ý.

Anh vừa đặt chân ra bên ngoài, Triệu Mịch Thanh đã ra khỏi phòng bếp, cười bất đắc dĩ với Lương Hạnh: “Mẹ nói tôi tay chân vụng về, nên ở ngoài đợi ăn cơm là được.”

Lương Hạnh nổi giận, lão hồ ly này…

Anh ngồi chen ghế sofa với cô bằng vẻ mặt vô tội, Lương Hạnh nghe vậy thì lườm anh: “Chẳng phải anh bảo Lưu Nam cầm lên à?”

“Cậu ta vẫn chưa tới, mà đồ thì đang cần gấp.”

“Anh cần gấp cái gì?” Lương Hạnh cười khẩy.

Anh trả lời rất nghiêm túc: “Tôm hùm đất, lúc mua nó vẫn còn sống, tôi sợ nếu tối nay không ăn nó sẽ chết mất.” Rồi anh liếc nhìn cô: “Chẳng phải em thích ăn món đó nhất à?”

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.