Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 37: Chương 37: Có tật giật mình




Làm việc một lúc, tổng giám đốc Quý gọi điện thoại nội bộ tìm cô, Lương Hạnh nhìn Xuyến Chi đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, bèn đi qua đó, ngồi xổm người xuống nhìn bé, dịu dàng nói: “Dì phải đi ra ngoài, con muốn ở đây chơi hay là đi cùng dì?”

Xuyến Chi chớp mắt, xoay người leo xuống ghế sofa, kéo áo cô.

Lương Hạnh cười, xoa đầu cô bé: “Được, đi cùng dì nào.”

Cô nắm tay bé đi vào văn phòng tổng giám đốc Quý, tổng giám đốc Quý thấy thế thì khó hiểu nhìn cô: “Ai đây?”

“Xin lỗi, tổng giám đốc Quý, đây là con gái của bạn tôi...” Lương Hạnh nhỏ giọng nói tình huống của Xuyến Chi cho ông ta nghe.

Tổng giám đốc Quý cũng thông cảm gật đầu, sau đó bảo cô ngồi xuống: “Bên phía công ty con của Long Đằng đã gần như bàn bạc xong rồi, sẽ lập tức bắt tay vào hoạt động, lát nữa đại diện công ty họ sẽ đến thăm, cô tiếp đón bọn họ giúp tôi.”

Lương Hạnh ngẩn ra, nhanh vậy sao?

Cô hơi khựng lại, giả bộ như không có chuyện gì hỏi: “Anh có biết đại diện của bọn họ là ai không?”

Chỉ là một công ty con, chắc là sẽ không đến mức để tổng giám đốc tự trình diện đâu nhỉ?

Tổng giám đốc Quý cười: “Chỉ là giám đốc của một bộ phận nào đó thôi, cho nên tôi mới bảo cô đi, chứ nếu như là nhân vật lớn tôi sẽ tự mình đi tiếp đãi, cũng không có chuyện gì lớn, buổi trưa mời họ đi ăn bữa cơm là được.”

Ăn cơm?

Vậy không phải là xã giao sao? Ít người còn được, nếu nhiều người nhất định phải uống rượu, hơn nữa cô còn có một đứa bé đi theo.”

“Tổng giám đốc Quý... anh xem tôi...” Cô có hơi khó xử nhìn Xuyến Chi, sau đó rối rắm nói: “Nếu không thì... tôi sắp xếp vài người trong bộ phận của mình đi tiếp đãi được không?”

Tổng giám đốc Quý nhìn cô, lại nhìn cô bé gái ngoan ngoãn đáng yêu, nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Cũng được, cô tự sắp xếp đi, nhất định phải tiếp đãi cho tốt, đừng có chậm trễ.”

“Được.” Lương Hạnh thở phào nhẹ nhỏm, cuối cùng lại cười hỏi: “Chừng nào họ đến.”

Tổng giám đốc Quý nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói: “Chắc là giờ đã đến rồi đấy? Cũng đâu có ở xa, ngay đối diện mình kìa, đi vài phút là đến.”

“...”

Cơ thể Lương Hạnh cứng đờ, đầu óc bị đơ ra, cứ tưởng mình nghe lầm, ngơ ngác nhìn tổng giám đốc Quý: “Anh, anh nói bây giờ bọn họ... ở đâu hả? Ngay đối diện?”

Cô chậm rãi dời tầm mắt sang tòa cao ốc phía đối diện, lòng trầm xuống.

Công ty con của bọn họ ở tòa cao ốc đối diện?

Tổng giám đốc Quý cũng không nhận thấy sự khác thường của cô, còn cười cười đi đến cửa sổ, chỉ vào tầng lầu ngang hàng đối diện, nói: “Đúng là rất trùng hợp, công ty con của Long Đằng ở ngay cao ốc đối diện, còn cùng tầng lầu, người nào mắt tinh chắc là còn nhìn thấy bọn họ, chỉ là tôi bị cận thị nên không thấy được.”

Ánh mắt Lương Hạnh lập tức nhìn sang, nụ cười cứng đờ, ánh mắt phức tạp.

Triệu Mịch Thanh làm như vậy là cố ý hay vô tình?

Hôm qua anh gọi điện thoại sang, có liên quan gì đến việc này không?

“Được rồi, cô đi sắp xếp đi.” Tổng giám đốc Quý xua tay cho cô về làm việc.

“Vâng, được.” Lương Hạnh thu hồi biểu cảm khuôn mặt, nắm tay Xuyến Chi rời khỏi văn phòng.

Về đến văn phòng mình, cô đứng trước cửa sổ, nhìn cao ốc đối diện vẻ mất hồn.

Đột nhiên, bức màn của căn phòng đối diện văn phòng cô từ từ kéo ra, trước cửa sổ sát đất to lớn, một bóng người cao gầy đang đứng thẳng xuất hiện trong tầm mắt cô, giống như diễn viên đứng giữa trung tâm sân khấu, làm cô cảm thấy vô cùng không chân thật.

Cô hơi hoàn hồn, chớp mắt, xác định anh cũng không phải ảo giác, theo bản năng cắn chặt môi.

Bây giờ cô có thể khẳng định người đàn ông kia đang cố ý.

Triệu Mịch Thanh đứng ở đằng xa vẫn không nhúc nhích, một tay đút túi áo vest, khí chất cao quý trầm ổn, khoảng cách quá xa nên không thể nhìn rõ vẻ mặt anh, nhưng điểm duy nhất có thể khẳng định là anh cũng đang nhìn cô, hơn nữa, hình như đã sớm biết văn phòng của cô nằm ở đâu.

Lồng ngực Lương Hạnh nghẹn đến khó chịu, cầm di động lên không chút do dự gọi cho anh.

Di động reo lên được vài giây, cô nhìn sang cao ốc bên kia, rõ ràng nhìn thấy người đàn ông đó lấy di động ra đặt bên tai, gương mặt điển trai vẫn luôn quay về hướng cô.

“Alo.” Giọng nói bình tĩnh trầm thấp.

“Triệu Mịch Thanh, anh có ý gì hả?” Lương Hạnh lập tức giận dữ hỏi.

“Cái gì mà có ý gì chứ?”

“Đừng có giả ngu với tôi, vì sao anh lại mở công ty con ở đây? Đừng nói với tôi là trùng hợp.”

Triệu Mịch Thanh nghe giọng điệu thô tục của cô thì nhíu mày lại, giọng điệu vẫn vô cùng bình tĩnh: “Không phải trùng hợp, chỉ là lựa chọn sáng suốt, cũng nhờ lần trước đến công ty em mới phát hiện ra nơi này, môi trường không tệ.”

“...”

Lương Hạnh bị lời nói của anh làm nghẹn họng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Triệu Mịch Thanh, anh rốt cuộc muốn thế nào hả? Hai chúng ta đã ly hôn, anh có thể đừng quấy rầy cuộc sống bình yên của tôi được không?”

Bên kia yên lặng vài giây rồi truyền đến tiềng cười khàn khàn của người đàn ông kia: “Chỉ vì tôi là chồng cũ của em nên tôi làm việc gì em cũng cảm thấy tôi có ý đồ riêng, Lương Hạnh, rốt cuộc là em quá tự luyến, hay là... có tật giật mình?”

Bốn chữ cuối cùng, anh cố ý nói chậm lại, tiếng nói khàn khàn trầm thấp không hiểu sao lại có thêm vài phần mê hoặc, làm tim Lương Hạnh đập hẫng một nhịp.

Nếu Triệu Mịch Thanh ở đây, nhất định nhìn thấy sắc mặt của cô đang dần trở nên khó coi.

Cô siết chặt di động, cắn chặt răng im lặng một lúc, đợi hơi thở bình thường trở lại rồi cô mới bình tĩnh nói: “Nếu như đã không có ý đồ riêng, vậy nói được làm được.”

Nói xong, cô không đợi anh trả lời đã tự cúp máy, ngước mắt hung dữ trừng người đối diện, sau đó bước xa khỏi cửa sổ.

Triệu Mịch Thanh đứng thẳng bên cửa sổ đối diện buông di động xuống, ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng dáng cô ở bên kia, ánh mắt tối xuống, sâu thẳm không thấy đáy.

Lúc này, ngoài cửa có người gõ.

Phó Tuyết Thảo đi vào: “Anh Thanh, bác gái gọi điện đến, bảo chúng ta về nhà ăn cơm.”

Người đàn ông đưa lưng về phía cô, không xoay người lại, lạnh nhạt nói: “Cô đi đi, trưa nay tôi còn có việc, nhắn với mẹ rằng tối nay tôi sẽ về.”

Sắc mặt người phụ nữ hơi thay đổi: “Anh có việc gì? Có cần em ở lại giúp đỡ không?”

“Không cần, cô về trước đi.”

“...”

Phó Tuyết Thảo nhìn anh, trong lòng đã đoán được gì đó, lập tức cảm thấy rất khó chịu.

Đối diện là Công ty Khoa học kỹ thuật Doanh Tín, anh còn muốn đi gặp người phụ nữ kia sao?

Cô ta siết chặt tay, rũ mắt xuống, đáy mắt thoáng qua vẻ khác thường, cũng không hỏi nhiều gật đầu nói: “Vậy em về trước.”

Lương Hạnh ngồi ở bàn máy tính, trong đầu còn đang suy nghĩ chuyện lúc nãy, tâm trạng rối loạn thành một đống bùi nhùi.

Đột nhiên cô cảm giác có người đang kéo áo mình, cô ngẩn ra, lấy lại tinh thần cúi đầu xuống, không biết Xuyến Chi đã leo xuống ghế sofa chạy đến trước mặt cô từ lúc nào, cứ mở to mắt nhìn cô, hình như có chuyện gì đó.

“Sao vậy?” Cô dịu dàng hỏi.

Cô bé mím môi, mày nhíu chặt lại, vẻ mặt rất khó chịu, sau đó vươn tay cởi quần áo.

Lương Hạnh thấy hành động của bé thì sửng sốt, đột nhiên hiểu ra: “Con muốn đi tè hả?”

Cô bé lắc đầu.

Lương Hạnh ngơ ra, sau đó nghiêng đầu hỏi dò: “Đi ị hả?”

Cô bé cuối cùng cùng ngơ ngác gật đầu.

Lương Hạnh bị cô bé chọc cười, sợ cô bé nhịn lâu không tốt, lập tức giơ tay bế bé lên đi ra khỏi văn phòng vào phòng vệ sinh.

Trong lúc ở bên trong chờ, nhân viên lễ tân dưới lầu đột nhiên gọi điện thoại cho cô.

“Giám đốc Lương, đại diện công ty Long Đằng đến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.